Người đã từng thật sự xem ta là nữ nhi sao?
Người có rất nhiều nữ nhân, ngươi thật sự quan tâm sao?
Hai câu chất vất lạnh lùng được liên tiếp đưa ra khiến sắc mặt Vu Văn Thanh thoáng sửng sốt, ngây người nhìn vẻ giễu cợt trong mắt của Vu Thức Vy. Rõ ràng nàng mới phải là người chán nản nhất, nhưng bây giờ giống như ngược lại, hình như nàng mới là người giành được chiến thắng lớn nhất mà bọn họ lại là những người thua hoàn toàn, mặc cho trời xám mây che cũng không giấu được ánh sáng chói lòa và khí thế hơn người trên thân nàng.
Trong chớp mắt, Vu Văn Thanh có một ảo giác, nữ nhi này căn bản không phải là nữ nhi của hắn, dáng vẻ và tính tình của nàng hoàn toàn không có gì giống với hắn cả, cũng không giống với Vương thị, mẫu thân sinh ra nàng, vậy nàng rốt cuộc giống ai?
“Vu Thức Vy, con muốn nói gì?” Sắc mặt Vu Văn Thanh trầm xuống hỏi.
Sắc mặt Vu Thức Vy lại hờ hững và hình thành sự đối lập rõ nét với hắn, nàng ngửa mặt nhìn bầu trời trong xanh giống như vừa được rửa qua, đôi môi anh đào hé mở: “Ta muốn nói, người bạc tình và ích kỷ giống như ngài không xứng làm phụ thân của người khác!”
Nàng vừa nói dứt lời thì xoay người, giống như một con chim yến nhẹ nhàng rời đi, giọng nói thản nhiên như làn khói truyền đến: “Đáng đời cho ngài bị cắm sừng, đáng đời cho ngài nuôi hài tử cho người khác!”
Chờ sau khi nàng rời khỏi viện, sắc mặt Vu Văn Thanh đã hoàn toàn biến thành màu đen, hai nắm tay hắn bỗng nhiên xiết chặt và liếc mắt nhìn Chu Lâm Huyên. Người Vu Thức Vy nói là nàng sao?
Chu Lâm Huyên bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng bối rối nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, ánh mắt nàng ta nhìn theo bóng dáng Vu Thức Vy rời đi đầy vẻ căm ghét giống như nhìn kẻ thù vậy: “Lão gia, nàng nói tất nhiên là chính bản thân nàng rồi, thiếp thân cảm thấy bất luận là hình dạng và tính tình của nàng đều không giống với lão gia.”
Vu Văn Thanh nhìn sâu vào trong mắt nàng: “Hóa ra nàng cũng phát hiện ra...”
Sau khi Vu Thức Vy trở lại Thính Vũ Hiên thì thấy Tiểu Ninh đang bôi thuốc cho Tiêu Ly, hóa ra cái mông nhỏ của hắn đã bị đánh đến sưng đỏ cả lên, vừa rồi khi các nàng đi lại không có phát hiện ra.
Trên mặt Tiêu Ly vô cùng tủi thân, trong đôi mắt to ngập nước, khi nhìn thấy nàng thì hắn không nhịn được lại tuôn trào nước mắt: “Vu tỷ tỷ, ta...”
Vu Thức Vy ngồi ở bên cạnh hắn, đập một cái thật mạnh vào mông hắn làm cho hắn lại khóc rống lên.
Tiểu Ninh cảm thấy đau lòng: “Tiểu thư, công tử cũng đã như vậy rồi, người không cần lại trách cứ công tử nữa.”
Vu Thức Vy nghiêm mặt, bộ dạng nghiêm túc: “Tiêu Ly, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi đang yên đang lành lại muốn đi tới Quan Cảnh Viên?”
Tiêu Ly ngừng tiếng khóc, méo miệng nói: “Ta... quả cầu của ta rơi vào bên trong, ta vốn đã định bỏ nó rồi nhưng có một nữ nhân nói ta có thể vào trong nhặt, cho nên ta mới đi vào...”
“Nữ nhân? Là ai?”
Tiêu Ly lắc đầu: “Ta chưa từng gặp qua.”
Vu Thức Vy lại gọi Thái Trúc và Thái Cúc chịu trách nhiệm chăm sóc Tiêu Ly tới: “Tiểu công tử nói là có một nữ nhân xúi giục hắn đi nhặt quả cầu, các ngươi có biết là ai không?”
Thái Trúc và Thái Cúc liếc mắt nhìn nhau và lộ vẻ khiếp sợ đến mức quỳ trên mặt đất rồi run lẩy bẩy nói: “Tiểu thư, đám nô tỳ... lúc đó đám nô tỳ cũng không ở đó, cho nên... không biết...”
Giọng nói của các nàng càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là chột dạ.
Sắc mặt Vu Thức Vy trầm xuống: “Các ngươi lại dám lười biến trốn việc sao? Tiểu công tử xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi có trách nhiệm lớn, ám vệ đâu, lôi các nàng ra đánh cho mỗi người hai mươi trượng.”
“Tiểu thư! Đừng mà... Tiêu thư tha mạng...”
Trong những tiếng cầu xin tha thứ, ám vệ đã kéo Thái Trúc và Thái Cúc xuống và thật sự đánh hai mươi gậy lớn, một cái cũng không thiếu.
Bên trong Quan Cảnh viên, Ngọc Cầm một nha hoàn khác của Chu Lâm Huyên từ bên ngoài vội vàng trở về, bẩm báo nói: “Tiểu thư, sau khi nhị tiểu thư trở về đã đánh Thái Trúc và Thái Cúc - tỳ nữ chăm sóc của Tiêu Ly hai mươi gậy lớn.”
Chu Lâm Huyên nghe vậy cười đầy vẻ thâm hiểm, gương mặt nàng ta cũng trở nên dữ tợn và vặn vẹo: “Nam tử nhận hai mươi gậy lớn cũng phải da tróc thịt bong, chứ huống gì là nữ tử da non thịt mềm... lúc này chắc chắn các nàng đang hận chết Vu Thức Vy, ngươi đi dùng số tiền lớn thu mua hai nha đầu này...”
“Vâng tiểu thư.”
Vào ban đêm, Vu Thức Vy cầm một cái quạt đàn bằng gỗ hương cúc gần như trong suốt và nằm ở trên tháp quý phi dưới cây liễu trong sân, nghe tiếng gió thổi làm lá cây xào xạt, nhìn bầu trời đêm đầy sao và bóng liễu đan xen trên đỉnh đầu.
Hai người Tiểu Ninh và Hàm Yên đều thăm dò được tin tức quan trọng, đang đứng ở trước mặt của Vu Thức Vy. Hàm Yên lấy ra ba lá thư từ trong người tới đưa cho Vu Thức Vy: “Tiểu thư, đây là thư do chưởng quỹ Ngô Dũng, Trần Lượng, và Lý tẩu phái người đưa tới, bọn họ đều đã tới nơi và cũng bắt đầu hành động, bỏ số tiền lớn mua lại thanh lâu, sòng bạc cùng với phần lớn cửa hàng lương thực ở địa phương.”
Vu Thức Vy mở lá thư ra, Hàm Yên vội đưa đèn lồng tới để tiểu thư nhìn cho rõ hơn.
Trong thư, ba người đều viết rõ ràng cho nàng biết bọn họ mở cửa hàng đã tiêu hết bao nhiêu ngân lượng. Vu Thức Vy xem xong thì khen ngợi: “Ừm, không tệ, tất cả đều là người xuất sắc, hồi âm cho bọn họ nói phải xử sự kín đáo một chút, đừng gây sự chú ý.”
“Vâng tiểu thư.” Hàm Yên phúc thân rồi đi vào trong phòng hồi thư cho ba người Ngô Dũng, Trần Lượng và Lý tẩu.
Tiểu Ninh lại ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai của Vu Thức Vy và khẽ nói: “Tiểu thư, người bảo chúng ta canh chừng ba nhà phủ Tĩnh Vương, phủ Trấn Quốc Tướng Quân cùng với phủ Vân Nam Vương, hiện đã có tin tức rồi. Gần đây có một người đã nhiều lần ra vào phủ Tĩnh Vương, hơn nữa còn bí mật đi qua phủ Trấn Quốc Tướng Quân, nô tỳ sai người ta điều tra thì biết người kia gọi là Khương Sở, là người từ Tây Lương tới. Phủ Vân Nam Vương của Cố gia ngược lại không có gì khác thường.”
“Khương Sở sao?” Ánh mắt của Vu Thức Vy lóe lên, nàng giật mình cảm thấy cái tên này có phần quen thuộc nhưng lại nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai, dù sao chắc chắn đã xuất hiện qua trong trí nhớ kiếp trước xa xôi của nàng!
“Bảo người theo dõi thật sát là được, đúng rồi, bên phủ Đoan Vương có tin tức gì không?”
Tiểu Ninh đáp lại: “Đây chính là chuyện thứ hai mà nô tỳ muốn nói với tiểu thư, Ly Hạ cô nương phái người truyền đến hai tin tức, một là Vu Vinh Hoa được bỏ lệnh cấm nên dự định dẫn theo thế tử về nhà mẫu thân ở một thời gian ngắn, một chuyện khác chính là nàng ta có một phát hiện quan trọng, nàng ta phát hiện ra trong tay Thượng Quan Diệp có một đội tinh mã hùng hậu, nhưng không biết ở đâu hay có bao nhiêu người. Gần đây, Thượng Quan Diệp cũng thường đi tới Hà Hoa Cư, còn đi sớm về trễ.”
“Hà Hoa Cư sao?” Lông mày Vu Thức Vy thoáng động: “Nghe nói Đông Phương Hoàn rời đi từ nửa tháng trước, lẽ nào hắn đã trở về rồi sao?”
Tiểu Ninh hạ thấp giọng nói: “Ngày mai, nô tỳ lại phái người đi Hà Hoa Cư điều tra một chút.”
“Ừ, ta giao thêm cho ngươi một việc, phái người thu thập một ít lý lịch của thượng thư bộ Hộ, trung thư thị lang, người hầu đọc của Nội Các Học Sĩ và Cửu Môn Đề Đốc, tốt nhất có các loại chứng cứ tham ô và với lén lút qua lại với Vu Văn Thanh...”
Trong lòng Tiểu Ninh sửng sốt: “Tiểu thư, người là muốn...”
“Ta muốn Vu Văn Thanh phải mất chức!”
Ngày hôm sau, Vu Thức Vy vừa rời khỏi giường rửa mặt chải đầu xong thì lại có gia đinh báo lại: “Nhị tiểu thư, Tư Nhu công chúa dẫn theo tiểu thế tử về nhà thăm mẫu thân, lão gia lệnh cho nhị tiểu thư đi ra bên ngoài phủ tiếp đón đón.”
Vu Thức Vy cài trâm xong lại đứng dậy dẫn theo Thái Lan và Thái Mai ra ngoài đón chào.
Ở cửa chính, Tam di nương Chân Thị và Chu Lâm Huyên đã sớm chờ đợi.
Chu Lâm Huyên thấy Vu Thức Vy đến muộn như vậy thì không khỏi trách cứ: “Vu Thức Vy, sao bây giờ ngươi mới đến?”
Vu Thức Vy liếc mắt nhìn nàng và thản nhiên nói: “Không mọc cánh được nên không phải đi bộ tới sao?”
“Ngươi...” Chu Lâm Huyên tức giận vừa muốn phản bác thì lại thấy ở cuối con đường có một chiếc xe ngựa hoa lệ màu đỏ kim hiện ra, hai con ngựa cao lớn đang ngẩng đầu bước nhanh, chỉ một lát sau chiếc xe ngựa đã đi tới trước mặt mọi người.
Người đánh xe lập tức xuống xe, đặt chiếc ghế nhỏ xuống: “Công chúa, đến nơi rồi.”
Hắn vừa dứt lời thì chiếc mành thủy tinh được vén lên và lộ ra một bàn tay nhỏ ngắn giống như ngọc, sau đó là một gương mặt xinh đẹp không sao tả xiết thò ra.
Vu Vinh Hoa từ trong xe ngựa giẫm lên chiếc ghế nhỏ và đi xuống, nàng mặc chiếc váy gấm Thạch Lưu Hồng Vân Nhạn, mái tóc được búi cao với năm đôi trâm Hồ Điệp khảm vàng vào châu báu, bộ dạng ung dung và cao quý lại kiều diễm và rạng ngời. Nàng vốn đã xinh đẹp, trang điểm lên càng thêm quốc sắc thiên hương. Trên mặt nàng hớn hở vui tươi hoàn toàn không có vẻ gì là chán chường sau nhiều ngày bị cấm túc.
Nhũ mẫu bế tiểu thế tử Thượng Quan Châu đi theo sát sau lưng nàng.
Chu Lâm Huyên mím môi cười nghênh đón: “Bái kiến công chúa.”
Vu Vinh Hoa phúc thân: “Di mẫu không cần đa lễ như vậy mới phải.”
Cố Thị - tổ mẫu của Vu Vinh Hoa là tỷ tỷ của mẫu thân Chu Lâm Huyên, Đường Tử Ngọc - mẫu thân của Vu Vinh Hoa là nữ nhi của Cố Thị, cho nên ngang hàng với Chu Lâm Huyên, nếu nàng còn sống, Chu Lâm Huyên còn phải gọi Đường Thị một tiếng đường tỷ.
Cho nên, đừng thấy Chu Lâm Huyên chỉ lớn hơn Vu Vinh Hoa hai tuổi, nhưng hai người lại chênh lệch một thế hệ. Đây cũng chính là nguyên nhân trực tiếp khiến Chu Lâm Huyên có thể gả cho Vu Văn Thanh, hai người là ngang hàng mà không đến mức loạn luân.
Sau khi Chu Lâm Huyên nghe được lời Vu Vinh Hoa nói thì đón nàng đi vào, khi Vu Vinh Hoa đi qua bên cạnh Vu Thức Vy mới dừng lại, không vui nói: “Thấy bản công chúa, tại sao không hành lễ? Quy củ của ngươi học được đều đi đâu cả rồi?”