Quảng trường Thiên Cao Vân , dưới ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời sặc sỡ kia, mọi người sánh vai nối gót nhau đi đi lại lại chật kín khắp các con phố to của Tây Thành, ngõ nhỏ. Hai bên đường, đủ loại trò chơi tạp kỹ, đủ các món ăn bày bán la liệt, đáp ứng không xuể. Trên mặt mỗi người đi chơi hội đều mang theo nụ cười vui vẻ, nam thanh nữ tú, người già trẻ nhỏ, muôn hình muôn vẻ, đi đi lại lại, nhộn nhịp vô cùng.
Nhóm người Vu Thức Vy rất nhanh đã tới trong khu buôn bán của Tây Thành, sau khi tới khu buôn bán, Bát công chúa giống như con chim nhỏ vừa mới biết bay được thả ra, chạy tới khắp các gian hàng, vui vẻ nhìn cái này một cái, sờ cái kia một chút, mua cái mới xuất hiện, rồi lại mua những thừ kì lạ hiếm có. Một lúc sau, Điểm Thúy, Hàm Yên và Tiểu ninh xách một đống đồ, tới mức hai tay không thể cầm thêm được nữa, nhưng Bát công chúa không có lấy một chút nào muốn dừng lại, ngược lại càng mua lại càng thích thú.
Khóe miệng của Vu Thức Vy khẽ mím lại, trong mắt mang ý cười đi theo phía sau công chúa, khẽ thở dài, vị Bát công chúa này từ nhỏ tới lớn đều sống ở trong cung, tuy hết lần này tới lần khác lén xuất cung ra ngoài chơi, nhưng nơi phồn hoa nhộn nhịp như này, nàng ấy vẫn chưa từng thấy qua, bảo sao giống như chú chim nhỏ được thả bay đi vậy.
Chợt Vu Thức Vy nhìn Vu Vinh Mỹ sắc mặt không mấy thân thiện và Vu Vinh Nhược khôn khéo đi phía sau, hai người bọn họ đi theo, hơn nửa là ý của Vu Văn Thanh, nếu mỗi cô con gái của Vu Văn Thanh có thể dựa vào quyền thế của hoàng gia, đó không phải là cảnh tượng tuyệt vời vô cùng hay sao, ông ta đời nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Nhưng hai người này hôm nay lại rất biết cách ăn mặc, Vu Vinh Mỹ trên người mặc một Một chiếc váy dài bằng voan mỏng màu đỏ thẫm thêu hoa vàng, tóc búi chẻ đều làm hai búi cao sang hai bên trông vô cùng kiều diễm và hoạt bát.Vu Vinh Nhược mặc một chiếc váy dài màu xanh, búi tóc thả xuống, trông vô cùng điềm đạm nho nhã. Hai người bọn họ như những bông hoa mùa hoa, ánh trăng của mùa thu, vô cùng xinh đẹp, mỗi người có một vẻ riêng, nhìn kĩ lại, thật là hài hòa.
Trong lòng Vu Thức Vy không nhìn được cười, cười Vu Văn Thanh thật hao tốn tâm huyết mà. Một cô con gái vừa bị đẩy xuống, nhanh như vậy liền vội vàng đẩy hai nữ thứ là bọn họ ra, cũng không quan tâm xem bọn họ có thể đối phó được với thói đời nguy hiểm trung trùng này hay không.
Vu Vinh Mỹ đi theo luôn giữ khoảng cách không gần cũng không xa, nhìn Bát công chúa mua xong hay chưa, một chút cũng không thèm để ý xem họ có mệt hay không, trong lòng bắt đầu thấy không vui, cằn nhằn nói: “Bát công chúa gì chứ? Giống hệt như dân đen, mua nhiều như vậy rồi vẫn còn muồn mua tiếp, hại ta mệt muốn chết, chân cũng đau chết đi được rồi đây này”.
Ả ta liếc mặt nhìn Vu Vinh Nhược vẫn đang im lặng đi bên cạnh, lấy cánh tay huých vào người ả ta, nói: “Tam tỷ, chi bằng chúng ta qua bên kia xem người ta diễn tạp kĩ đi, đi theo như này chán chết đi được”.
Vu Vinh Nhược cẩn thận nhìn phía trước một cái, nhỏ giọng nói: “Đây là ý của Phụ thân, nếu chúng ta rời đi, hà là đang làm trái ý của phụ thân hay sao?”.
“Dừng” Vu Vinh Mỹ nhìn tỷ tỷ của mình, giọng điệu khinh thường nói: “Đồ nhát gan, chính vì bộ dạng như này của tỷ, làm sao có thể so bì được với Vu Thức Vy chứ”.
Nghe xong lời này, Vu Vinh Nhược mỉm cười, đáy mắt không có chút đố kị nào, nói: “Nhị tỷ, tỷ ấy là khổ tận cam lai, ta sao có thể so bì được với tỷ ấy chứ”.
“Đạo đức giả”.
Vu Vinh Mỹ vượt lên đi trước Vu Vinh Nhược, đi tới khu bày bán Ngự Bảo Trai phía trước cách đó không xa, trên mặt tràn đầy sự hào hứng, nàng ta nghe nói đồ trang sức của Ngự Bảo Trai cái nào cùng vô cùng tinh xảo, và ông chủ ở đây còn từng làm đồ trang sức cho các nương nương ở trong cung nữa.
Vu Vinh Nhược nhìn muội muội của mình đi về phía Ngự Bảo Trai, không kìm được nhỏ giọng gọi một tiếng: “Vinh Mỹ, quay lại đi, Vinh Mỹ…”.
Giọng nói của nàng tuy không lớn nhưng cũng đủ để Bát công chúa và Vu Thức Vy nghe thấy, hai người cùng ngoảnh đầu lại, nhìn về hướng của Vu Vinh Nhược, sau đó lại nhìn qua Vu Vinh Mỹ đã đi vào trong Ngự Bảo trai, không biết dốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Bát công chúa kéo ống tay áo của Vu Thức Vy, nói: “Vu tỷ tỷ, chúng ta cũng qua đó xem một chút được không?”.
“Được”.
Vu Thức Vy và Bát công chúa dắt tay nhau tính đi tới khu Ngự Bảo Trai, nhưng khi vừa xoay người lại, đôi mắt bị một đường sắc bén vụt qua.
Ánh mắt nàng liền đổi sắc, hình như không có bất cứ thời gian nào để suy nghĩ, nàng vội vàng đẩy bát công chúa sang một bên, hét lên một tiếng: “Cẩn thận”.
Sau đó, một đường kiếm rơi xuống trước mặt Vu Thức Vy, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát, nếu nàng phản ứng chậm thêm một chút nữa thôi, thanh kiếm này chắc chắn sẽ đâm vào bát công chúa rồi.
Không một chút do dự nào, Vu Thức Vy nhanh chóng lùi về sau một bước, cầm lấy một chiếc ô ở sạp hàng bên cạnh, đứng đối diện với người mặc y phục màu xanh đột nhiên cầm kiếm xuất hiện trong đám đông, trong lòng không khỏi cười lạnh, thì ra nhiều ngày không có động tĩnh gì như vaayk, chính là ở đây đợi nàng xuất hiện.
Lúc này, đám đông xung quanh cũng bắt đầu phản ứng lại, bị dọa tới mức sợ hãi, bắt đầu la hét inh ỏi chạy trốn toán loạn, những người ở phía xa hơn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng chạy trốn tới nơi khác, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Bát công chúa cũng rất nhanh từ trên mặt đất đứng lên, nàng đem kẹo hồ lô đang ăn dở ở trong tay ném xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ và tức giận, khi nàng muốn mở miệng hỏi xem nam nhân mặc y phục màu xanh dốt cuộc là ai, liền nhìn thấy nam nhân y phục xanh đó lại cầm kiếm lên lao về phía Vu Thức Vy.
Ánh mắt của Vu Thức Vy lạnh lùng, chiếc ô giấy ở trong tay được nàng dùng làm vũ khí, đối đầu với người mặc y phục xanh.
Mới qua một chiêu, Vu Thức Vy liền nhận ra bả thân mình đúng là đang lấy trứng chọi đá, nàng trước đây cũng đã từng cũng Thượng quan Diệp học qua hai chiêu võ mèo cào (có thể hiểu là võ công tầm thường) nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng là một sát thủ được đào tạo bài bản, nếu nàng còn không biết tự lượng sức mình, như vậy nhất định khó lòng mà sống sót.
“Hàm Yên, mau”.
Nàng hét một tiếng, bỗng nắm lấy một nắm đất, tung về phía nam nhân mặc y phục màu xanh kia.
Không khí lập tức tràn đầy bụi đất, Vu Thức Vy nhân cơ hội này bỏ chạy.
Phía bên Hàm yên sau khi nhận lệnh của Vu Thức Vy, liền đem toàn bộ những thứ mua được ném hết lên mặt đất, nhanh chóng lấy ra một quả pháo phát tín hiệu từ trong tay áo ra, đồng thời liền phòng lên trời
“Xì~….Bùm…”
Quả pháo phát tín hiệu phát nổ trên không trung, một lúc sau, chỉ thấy tám đường thân ảnh màu đen xuất hiện phía sau Vu Thức Vy, bọn họ mặc quần áo màu đen, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, cả người tỏa ra luồng khí sát phạt lạnh lẽo.
Hàm Yên vội vàng chạy tới, kích động nói với những người mặc áo đen: “Người này muốn hại tiểu thư, các người giết hắn cho ta”.
Những người mặc y phục đen nhận lệnh của Hàm Yên, đồng loạt trả lời một tiếng “Vâng”. Sau đó, một vài nhân ảnh lao lên không trung, bao vây người mặc y phục xanh.
người mặc y phục xanh từ lúc nhìn thấy những người áo đen kia xuất hiện, sắc mặt có chút thiếu tự tin, hắn cảm thây những người này cũng giống hắn, đều là những sát thủ được đào tạo bài bản. Công lực của mỗi người không hề thua kém hắn, một chọi tám, tỷ lệ thắng vô cùng thấp.
“Xuy……” người y phục xanh đột nhiên huýt sáo một tiếng, cũng là ra hiệu cho những sát thủ khác đang ở gần đó xuất hiện.
Ý của chủ thượng là muốn một mình hắn ra tay, trừ khi không thể làm gì khác, thì không được dùng tới những người khác, nhưng bây giờ xem ra, người phụ nữ này là có chuẩn bị mà tới, như vậy hắn chỉ có thể gọi những người còn lại xuất hiện, đánh nhanh thắng nhanh!
Tiếng hút sáo sau khi phát tán ra khắp nơi, chỉ nghe thấy một vài âm thanh khẽ rít lên phá tan không gian, vô số thân ảnh từ các gian hàng lần lượt lao ra nhanh như chớp.
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, xoay người chạy về phía đám đông, mục tiêu của những người này là nàng, không tới mức lạm sát người vô tội ở khu rộng lớn như vậy, nàng càng chạy về phía đông người, cơ hội sống sót của nàng càng lớn.
Hàm Yên và Bát công chúa nhìn thấy Vu Thức Vy chạy, cũng vô cùng lo lắng, Bát công chúa nhấc chân định chạy đuổi theo, bị Hàm Yên chặn lại: “Công chúa cành vàng lá ngọc, mục tiêu của bọn chúng là tiểu thư, mời công chúa mau chóng hồi cùng, nô tì sẽ gọi thêm vài người nữa tới, mời công chúa mau chóng trở về đi”.
Thái độ của Hàm Yên rất cứng rắn, không đợi xem Bát công chúa có nói gì nữa hay không, liền đẩy công chúa tới trước mặt Tiểu Ninh và Điểm Thúy: “Mau đưa công chúa trở về”.
Vừa xoay người, Hàm Yên lại phóng pháo mù lên trên trời, càng có thêm nhiều nam nhân y phục đen xuất hiện.
Hàm Yên lo lắng chỉ tay về phía những tên mặc y phục xanh vừa đuổi theo, nói: “”Đem những tên mặc y phục xanh giết hết, nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thư, nếu tiểu thư xảy ra mệnh hệ gì, các ngươi hãy đem đầu của mình về diện kiến”.
“Vâng” Vô số nam nhân y phục đen chạy về hướng của Vu Thức Vy.
Vu Vinh Nhược bị dọa sợ tới mức dựa vào bức tường bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, nói: “Hàm Yên, dốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.
Hàm Yên không có thời gian giải thích cho tam tiểu thư, giọng điệu tương đối bình tĩnh nói một câu: “Tam tiểu thư và tứ tiểu thư mau chóng hồi phủ đi, nô tì đi tìm nhị tiểu thư”
Hàm yên tuy trong lòng lo sợ Nhị tiểu thư sẽ bị giết chết, nhưng qua vài ngày luyện tập, nàng cũng đã học được phần nào phong thái không hề lo sợ của Vu Thức Vy khi đối mặt với nguy hiểm.
Vu Thức Vy mau chóng chạy vào trong chỗ đám đông đang hỗn loạn, vì muốn đánh lừa tầm nhìn của đám người y phục màu xanh, dọc đường nàng cởi áo ngoài màu xanh lục thủy xuống, vơ một bộ được bày trên sạp y phục bên cạnh lên mặc tạm lên người, đồng thời đem toàn bộ trâm ngọc trên đầu ném hết đi, tóc tai bù xù, cúi đầu chạy, một lát sau đám người y phục xanh bị mất mục tiêu.