Nhìn sắc mặt biến đổi của Vu Thức Vy, Thượng Quan Cửu Ưu cười tà tứ, đứng dậy đi tới trước mặt nàng, dùng ánh mắt độc tôn nhìn nàng, áp sát vào tai nàng, nói bằng giọng điệu phách lối: “Cầu xin ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn vẻ đắc ý trong mắt hắn, cơn tức trong lòng muốn bùng nổ, trên mặt vẫn cười tươi, ánh mắt trở nên sáng ngời chói mắt: “Hoàng thúc, còn chưa tới hồi kết đâu.”
Dứt lời, Vu Thức Vy đẩy hắn ra, liếc nhìn hai mẹ con Cố Thị và Chu Lâm Huyên, miệng đỏ hé ra, nói thản nhiên: “Trường Phong, hai người này sỉ nhục đánh đập công chúa đương triều, mỗi người vả miệng một trăm cái!”
Ra lệnh một cách hời hợt!
Vệ Trường Phong và mấy ám vệ đứng đằng sau bước lên, tất cả chắp tay: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Nói xong, mấy người bắt lấy Cố Thị và Chu Lâm Huyên, trong sự giãy giụa kịch liệt của hai người, họ bắt đầu hình phạt vả miệng, sức lực của đàn ông vốn đã lớn, chỉ mấy cái đã đã đánh sưng mặt của hai người lên, tầm năm mươi cái là biến thành đầu lợn.
Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn Vu Thức Vy, nàng đứng dịu dàng đoan trang ở giữa sân, ánh nắng rọi vào người nàng, tản ra một vầng sáng vàng nhạt, ánh mắt nàng lạnh như sao trên trời, đẹp hoa lệ. Nhưng chính là một mỹ nhân tựa tiên tử như vậy, nơi đáy mắt lại loé lên một tia yêu dị.
Xung quanh dường như trở nên tối đen, mọi người có ảo tưởng như bị bóng tối bao trùm, tử thần sống lại, chỉ chớp mắt, vầng sáng trên người nàng biến thành màu máu. Tất cả đều cảm nhận được sát khí ập tới, càng cảm nhận được mùi vị của cái chết từ địa ngục, khiến bọn họ không khỏi run rẩy, không khỏi muốn quỳ lạy…
Thượng Quan Cửu Ưu nhìn nàng nở rộ như một bông hoa, đáy mắt hắn bùng cháy một ngọn lửa, nữ nhân này càng độc thì càng đẹp, càng độc thì càng khiến người ta muốn ngắt lấy, nàng độc ác mưu trí như thế, muốn hắn từ bỏ, trừ khi hắn chết, trừ khi nàng chết!
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, Vu Thức Vy bước tới trước mặt quan khám nghiệm tử thi Lý đại nhân, hé miệng định hỏi hắn chi tiết khám nghiệm thi thể, lại bị một giọng nói như nước chảy cắt đứt: “Thượng Quan Cửu Ưu, ngươi dám bắt nạt nữ nhân của bổn vương như thế, chán sống rồi sao?’
Lại là ai tới đây?
Mọi người tỉnh lại từ sự sợ hãi mà Vu Thức Vy mang tới, đồng loạt xoay người lại, liền nhìn thấy một bóng trắng đang ở cuối viện bước tới.
Người đó mặc áo gấm, thân thể, mặt mũi như ngọc, theo bước chân của y, vạt áo tung bay như mây, tóc đen xoã xuống, uốn lượn sau lưng y như rồng bay. Nơi thái dương có một lọn tóc nhỏ phiêu dật, tôn lên nét yêu dị trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y.
Nhìn xa như tiên, lại gần thì như yêu!
Trong sự kinh ngạc của mọi người, y đi thẳng vào giữa sân, đôi mắt dừng lại trên người Vu Thức Vy, ánh mắt rực rỡ như hoa đào lóng lánh, ngập tràn vẻ thâm tình quyến luyến, y nở một nụ cười yêu chiều dịu dàng như nước: “Vy Nhi, đi nghỉ một lát đi.”
Giọng nói trầm ấm như mang theo mật đặc, ngọt tới mức bỏng mắt.
Sắc mặt của Thượng Quan Cửu Ưu âm trầm xuống, bão gió nổi lên dưới đáy mắt, hắn cực kì khó chịu: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi tới làm gì?”
Tên đáng chết, chỗ nào cũng có y, sao y không chết đi? Chính là vì y, khoảng cách giữa hắn và nàng chính là vì có y!
Hàn Giang Nguyệt ấn Vu Thức Vy ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cửu Ưu bằng ánh mắt chán ghét: “Bổn vương tới bảo vệ Vy Nhi, các ngươi ai nấy đều muốn bắt nạt nàng, nằm mơ!”
Mọi người nghe xong đúng là dở khóc dở cười, sau đó ăn ý cùng liếc nhìn Cố Thị và Chu Lâm Huyên, hai người đã bị đánh tới mức nói không ra lời, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Bọn họ chỉ tát nàng một cái, nàng liền trả lại một trăm cái, không biết gương mặt này có còn giữ được hay không.
Lúc này trấn quốc công mới phản ứng kịp, vội vàng chắp tay cầu xin: “Công chúa, lão thần bồi tội với công chúa thay bọn họ, mong công chúa đừng đánh nữa, còn đánh nữa thì không thể được đâu.”
Hàn Giang Nguyệt nhìn Vu Thức Vy, dáng vẻ nghe lời răm rắp: “Vy Nhi, muội hết giận chưa? Chưa hết giận thì thêm một trăm cái nữa đi.”
Mọi người nghe xong thì trợn to mắt, thêm…. Thêm một trăm cái nữa, người gần chết rồi, sao hai người này lại ác độc như vậy?
Vu Văn Thanh cũng ngầm lau mồ hôi, thầm nghĩ: Thảo nào hoàng thượng lại ban hôn cho họ, đều ác độc như nhau, đúng là một cặp trời sinh…
Nhìn bộ dạng đăng đối của hai người khi đứng cùng nhau, lại nghĩ tới mối quan hệ vị hôn phu vị hôn thê của họ, Thượng Quan Cửu Ưu tức muốn xử lí Hàn Giang Nguyệt, y cố tình chạy tới trước mặt hắn để khoe khoang sao?
“Hàn Giang Nguyệt, ngươi đủ rồi, đây là chỗ phá án, không phải nơi để ngươi quấy rối!”
Hàn Giang Nguyệt liếc xéo hắn: “Ai nói không phải đang phá án? Chỉ có ngươi là được phép phá án, bổn vương thì không được sao?”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì? Đừng ngươi ngươi ngươi, có lời mau nói, có rắm mau thả, không nói bổn vương sẽ xử lí vụ án.”
“…” Thượng Quan Cửu Ưu bị y chặn họng không nói được một chữ nào, cái miệng nhanh nhảu bén nhọn lần trước không biết đi đâu rồi, tên Hàn Giang Nguyệt đáng chết….
Thấy hai người đối chọi với nhau, lửa giận như muốn lật cả phủ trấn quốc công, Vu Thức Vy nhíu mày, đứng lên mở miệng nói: “Trường Phong, dừng tay, lần này nể mặt trấn quốc công, tạm thời tha cho họ.”
“Vâng, tiểu thư.”
Cố Thị và Chu Lâm Huyên còn đang hoa mắt chóng mắt, đột nhiên được thả ra, hai người lảo đảo đụng đầu vào nhau, rầm một tiếng, hai người cũng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Mọi người dời ánh mắt, vừa thổn thức vừa thấy đau đớn thay, mặt hai người đó đã thảm lắm rồi, không còn hình dạng ban đầu nữa.
Ác, quá ác!
Vu Thức Vy nhìn cũng không thèm nhìn, mà là bước tới trước quan tài, lấy hòm dụng cụ của quan khám nghiệm lại, dùng kẹp bạc lật áo Chu Đình Thâm, tách vết thương trên da thịt ra, sau đó nhìn dạ dày bị rách của hắn, trong đó không có dấu hiệu biến thành màu đen, cũng không có vết tích bị ăn mòn do trúng độc.
Người này không trúng độc thật sao? Không thể nào, rõ ràng Trường Phong tận mắt nhìn thấy hắn chết.
Mà Thượng Quan Cửu Ưu không thể biết trước Chu công tử sẽ bị Thẩm Thị giết, cho dù hắn có biết, thì hắn cũng không biết nàng muốn lợi dụng việc này để hãm hại Vu Mặc Hi, lẽ nào…
Ánh mắt của Vu Thức Vy nhìn xuyên qua đám đông, dừng lại trên người Vệ Trường Phong, chẳng lẽ hắn… Ngoại trừ khả năng này, có lẽ vẫn còn một khả năng.
Vu Thức Vy đậy áo của Chu Đình Thâm lại, ánh mắt rơi vào mặt Chu Đình Thâm, nhìn làn da đã chuyển sang màu xanh của hắn, chuyện này, hoặc là Vệ Trường Phong lừa nàng, hoặc là… người nằm trong quan tài không phải Chu Đình Thâm…
Ánh mắt hiện lên sự bén nhọn, Vu Thức Vy bỗng đưa tay chạm vào mặt Chu Đình Thâm, ngón tay sờ dọc theo cạnh mặt hắn…
Đột nhiên, ánh mắt của Vu Thức Vy sáng lên, nàng cười lạnh lùng, thì ra là như vậy.
Móng tay nàng chọc vào nơi gồ ghề trên xác chết, sau đó nàng vung tay, kéo tấm mặt nạ da người trên mặt xác chết ra, sau đó giơ lên trước mặt mọi người, nói lạnh lùng: “Người này không phải Chu công tử, thi thể là giả, chỉ là xác của một người khác.”
Câu nói gây chấn động!
Chu lão phu nhân và trấn quốc công cùng tất cả người của Chu gia chạy vội tới nhìn vào trong quan tài, thấy người nằm trong đó quả đúng không phải là Chu Đình Thâm, lại nhìn tấm mặt nạ da người trong tay Vu Thức Vy, tất cả thấy vô cùng hoảng sợ, rốt cuộc chuyện này là sao?
Nếu người chết là kẻ đeo mặt nạ da người đóng giả thành Chu Đình Thâm, vậy Chu Đình Thâm đã đi đâu? Sống hay chết?
Hàn Giang Nguyệt nhận lấy tấm mặt nạ trong tay Vu Thức Vy, nhìn kĩ một lát mới kinh thán: “Tấm mặt nạ này đúng là làm bằng da người thật!”
Vu Thức Vy cười lạnh nhìn Thượng Quan Cửu Ưu, thấy ánh mắt không chút ngạc nhiên của hắn, đáy lòng nàng trầm xuống, rồi bỗng nhiên ngộ ra, hắn cố tình để lộ ra sơ hở!
Mới đầu thì để Cố Thị và Chu Lâm Huyên ngăn trở bằng đủ mọi cách, sau đó tạo ra một thi thể giả để người ta khám ngiệm, sau khi nghiệm ra là chết vì dao găm nàng sẽ phải sững sờ, sau đó lại để nàng phản kích…
Đáng chết! Hắn dám trêu đùa nàng!
Nàng thu lại nụ cười, thay vào đó là sát ý khát máu, Vu Thức Vy cất bước tới trước mặt Thượng Quan Cửu Ưu, nàng lạnh lùng nhìn hắn, nói thản nhiên: “Thượng Quan Cửu Ưu, ngươi có nghĩ tới kết cục khi đùa bỡn với ta như vậy không?”