Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44354
Đêm đến, gió mạnh rít gào, tuyết rơi lả tả trong không trung, cả đất trời là một màu trắng xóa, như cơ thể của một thiếu nữ, non sông tú lệ.
“Cộp… Cộp…”
Trong biển tuyết, một đám người cưỡi ngựa dong ruổi phi nước đại, chạy dọc theo con đường rộng rãi tới thẳng kinh thành.
Người dẫn đầu là một nam tử áo trắng, tuyết trắng như chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của y, mày rậm kiên nghị, đôi mắt lạnh lùng, quả thực là đẹp như tranh, dung nhan nghiêng thành.
Thấy mấy người phía sau đều đã mệt mỏi thở không ra hơi, y giữ dây cương ngừng lại: “Hu… Sao các ngươi lại chậm như vậy?”
Bạch Khê thở hổn hển: “Vương gia, không phải chúng ta chậm, mà là ngựa không chạy nổi nữa rồi, chạy nữa thì sẽ mệt chết đấy.”
Lư Nguyệt thở ra khói trắng, nói mệt mỏi: “Vương gia, ngươi về trước đi, muộn thêm chút nữa cửa thành sẽ đóng.”
Hàn Giang Nguyệt cắn răng: “Các ngươi thì sao?”
Bạch Khê cười nói: “Vương gia đừng lo lắng, chúng ta sẽ leo tường…”
“Tra… tra…” Hàn Giang Nguyệt không nói dài dòng nữa, lại đánh ngựa chạy đi.
Nhìn bóng lưng vội vã về nhà của Hàn Giang Nguyệt, Bạch Khê nói trêu chọc: “Vương gia vẫn chẳng khác nào trước kia, chỉ cần là chuyện về vương phi, hắn đều sẽ vội vã như đi đầu thai vậy.”
Lư Nguyệt ngước mắt nhìn tuyết bay đầy trời, ánh mắt lộ vẻ tang thương, nói xa xăm: “Đúng vậy, nhưng ngươi biết vương gia biến thành như vậy từ lúc nào không?”
Bạch Khê ngẫm nghĩ một lát: “Hình như là bốn năm trước, cũng vào một buổi tối tuyết rơi thế này, vương gia rơi vào hồ băng, suýt chút nữa thì mất mạng. Sau khi tỉnh dậy tính hình của hắn thay đổi hẳn, lúc ở một mình luôn nhắc tới vương phi, đêm khuya vắng vẻ sẽ đi vẽ tranh, ta từng nhìn lén rồi, là dáng vẻ của vương phi…”
Lư Nguyệt quay đầu nhìn hắn: “Thì ra ngươi cũng nhớ à, đúng vậy, ta cũng phát hiện vương gia thay đổi từ lúc đó. Chúng ta đi theo vương gia từ nhỏ, rõ ràng ta nhớ trước đây vương gia cũng không quen biết vương phi, không biết tại sao lại si tình như thế…”
Cẩm Thư ở sau lưng phẩy phẩy cây quạt, nói một cách phong lưu: “Ta biết chuyện này, ta biết bói quẻ, đã sớm nhìn thấu được huyền cơ.”
Bạch Khê nịnh nọt tới trước mặt Cẩm Thư: “Ngươi biết? Vậy ngươi nói cho ta biết đi.”
Cẩm Thư cất cây quạt đi, lắc đầu lắc óc nói: “Phật viết, không thể nói, không thể nói… Tra… Ha ha ha…”
“Cẩm Thư, cái tên này…”
Tiếng cười vang lên suốt dọc đường tới thẳng kinh thành…
Lúc đó, trong Vy Nguyệt Các, Vu Thức Vy đang nói chuyện riêng với Cơ thị và Bách Lý Ngọc San, đang cười nói, bỗng nhiên Bách Lý Ngọc San thay đổi chủ đề, hỏi không mấy chú ý: “Tỷ tỷ, chẳng phải nói hai ngày là vương gia sẽ về sao? Sao vẫn chưa tới?”
Vu Thức Vy mỉm cười, ánh mắt thâm sâu của nàng chỉ khiến người ta cảm thấy khó đoán: “Đúng vậy, sao vẫn chưa tới? Hắn không tới thì cũng thôi, lại còn khiến ta đói bụng, Ngọc San à, muội có thể tới phòng bếp làm chút thức ăn khuya giúp tỷ tỷ không? Mẫu thân nói ngươi nấu ăn rất ngon, tới giờ ta vẫn chưa được nếm thử thức ăn mà muội làm.”
Cơ thị cười đầy Bách Lý Ngọc San: “Mau đi làm món tủ chân giò xào của con đi, rất tốt cho vết thương của tỷ con.”
Bách Lý Ngọc San nhúc nhích khóe miệng, không được tự nhiên lắm, do dự nói: “Vâng… Mẫu thân, tỷ tỷ, nhưng bây giờ lấy đâu ra chân giò chứ, lại phải ra ngoài mua. Tuyết đang rơi mà, rất phiền toái.”
Vu Thức Vy cười híp mắt: “Không phiền đâu, vừa hay hôm nay Hàm Yên mua chân giò, muội đi xào đi.”
Bách Lý Ngọc San muốn nói lại thôi, thấy ánh mắt của Vu Thức Vy càng ngày càng trong veo, nàng ta run lên, vội vàng cười nói: “Vâng tỷ tỷ, vậy ta đi đây, tỷ chờ một lát, ăn chút điểm tâm lót dạ đi.”
“Ừ…” Vu Thức Vy cười càng thêm hiền hòa, cho tới khi Bách Lý Ngọc San đi rồi, nàng mới ngừng cười, đột nhiên hỏi: “Mẫu thân, Ngọc San muội muội từng luyện võ sao?”
Thấy Vu Thức Vy hỏi nghiêm túc như vậy, Cơ thị có chút nghi hoặc: “Lúc còn nhỏ nó từng học vài chiêu phòng thân với Thành Cẩm, nhưng chỉ luyện được một thời gian ngắn rồi ngừng, sao vậy?”
Ánh mắt của Vu Thức Vy lóe lên, nàng cười nói: “Không có gì, chỉ vì con thấy trong lòng bàn tay của Ngọc San muội muội có vết chai, không khác là mấy so với những người cầm đao cầm giáo như chúng ta, còn tưởng là muội muội có võ nghệ cao cường.”
Cơ thị không ngốc, chỉ nghe câu này liền thay đổi sắc mặt: “Thật vậy sao?”
“Mẫu thân, con hỏi người, Bách Lý thế gia hoặc Cơ gia có hợp tác với Thượng Quan Cửu U không?”
Cơ thị nghe vậy thì khựng lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cơ gia ta không rõ, gia chủ mới là cháu ta, rất là bí ẩn, chính ta cũng chưa được gặp hắn, nhưng chắc chắn Bách Lý thế gia chưa từng hợp tác với Thượng Quan Cửu U.”
Vu Thức Vy nhíu mày: “Hứ? Vậy sao ngày đó phụ thân và mẫu thân lại cùng xuất hiện trong hôn lễ của Giang Nguyêt cùng với Thượng Quan Cửu U? Lần mà Ngọc San muội muội và Cố Lan Y gả cho Giang Nguyêt ấy!”
Cơ thị không chút do dự nói: “Lần đó là do Ngọc San gửi tin về, nói là tìm thấy con rồi, bảo chúng ta tới kinh thành. Nhưng không ngờ vừa tới kinh thành liền nhận được tin con đã chết, tuy rất đau lòng nhưng chúng ta không thể không ở lại tham gia hôn lễ của Ngọc San.”
“Thì ra là thế…” Vu Thức Vy trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngọc San nói biết ta là vì hàng xóm có người làm thuê trong cung từng gặp ta, muội ấy được mọi người bảo tới kình thành, đúng không?”
Cơ thị gật đầu: “Đúng vậy, hôm đó ta và phụ thân con quá vui mừng, vốn muốn đích thân tới tìm con, nhưng nào ngờ vì quá vui mà ngã trẹo chân, tình cảm giữa ta và phụ thân con sâu đậm, nghĩ là đã biết nơi ở của con rồi, con cùng chẳng đi đâu được, vì vậy liền ở lại với ta. Ngọc San xung phong nhận việc tới kinh thành tìm con.”
Vu Thức Vy hít sâu một hơi, trong lòng đã hiểu rõ: “Vậy… Trên người Ngọc San có bớt gì không?”
Cơ thị nói chắc như đinh đóng cột: “Có, sau lưng nó có một nốt ruồi son hình cánh hoa mai, trước ngực của con là một vết bớt hình trăng khuyết màu hồng nhạt.”
Vu Thức Vy mở to hai mắt, trong mắt là sự kích động, đúng vậy, trước ngực của nàng đúng là có một vết bớt hình trăng khuyết màu hồng nhạt.
“Mẫu thân, người thật sự là mẫu thân của con rồi!” Vu Thức Vy kích động ôm lấy Cơ thị, lại không phát hiện ra Cơ thị không chỉ có mừng rỡ, mà còn có cả chột dạ…
Đúng lúc này, Hàm Yên đột nhiên đi vào, vẻ mặt vui mừng khôn xiết: “Tiểu thư, người đoán xem là ai tới?”
Trái tim Vu Thức Vy run lên, nàng cảm thấy vui sướng: “Chẳng lẽ…”
“Vy Nhi, ta đã trở lại.”
Hàn Giang Nguyệt cũng không nhịn được nữa, y bước vào từ ngoài cửa, đầu dính đầy tuyết, áo choàng đẫm sương, khuôn mặt cũng vì lạnh mà trở nên đỏ bừng, không ngừng thở ra khói trắng, giống như người tuyết vậy.
Thấy vậy, Cơ thị biết ý vỗ mu bàn tay Vu Thức Vy, sau đó kéo tay Hàm Yên ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Lửa cháy tí tách trong lò, giống như trái tim rung động của hai người lúc này, không ngừng đập rộn lên.
Ngay sau đó, Vu Thức Vy xuống giường, nàng chạy tới ôm chặt lấy y: “Giang Nguyêt, chàng về nhanh thế.”
Cánh tay đã giang ra của Hàn Giang Nguyệt giữ im giữa không trung, ôm cũng không được, không ôm cũng không được. Nàng mặc ít như thế, cơ thể hắn lại lạnh như băng, nhỡ khiến nàng bị cảm thì sao được.
Hàn Giang Nguyệt chịu đựng không ôm lấy nàng, y nhẹ nhàng đẩy nàng ra, kéo nàng tới cạnh giường rồi nhét nàng vào trong chăn: “Nằm xuống nhanh lên, đừng để cảm lạnh.”
Vu Thức Vy cười cười, lại đứng dậy ôm lấy y: “Chắc chắn trên đường chàng không nghỉ ngơi rồi, cả người lạnh thể này, mau chui vào đây sưởi ẩm.”
Nếu là lúc trước Vu Thức Vy nhiệt tình như vậy, tuyệt đối Hàn Giang Nguyệt sẽ không từ chối, nhưng lần này người hắn lạnh thật, hắn vội đắp chăn vào cho nàng, quan tâm hỏi: “Vết thương của nàng đã khỏi chưa? Vảy đã rơi ra chưa?”
Trong lòng Vu Thức Vy hơi hụt hẫng, sao y lại không ôm nàng? Chẳng lẽ y không nhớ nàng sao? Hay là sợ đụng vào vết thương trên người nàng?
Chắc chắn là cái thứ hai!
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy lại nhiệt tình trở lại: “Sắp khỏi rồi, cả chàng nữa, lần này chàng đương đầu với Thượng Quan Mặc, có bị thương không?”
Nhắc tới Thượng Quan Mặc, sắc mặt của Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng: “Không bị thương, chỉ không ngờ thằng nhãi này dám chơi chúng ta một vố, đầu óc đúng là có vấn đề rồi!”
Vu Thức Vy khẽ lắc đầu, đăm chiêu nói: “Chưa chắc đã là có vấn đề, lúc đó quả thực chúng ta đang ở hoàng cung Tây Lương, nếu người của hắn thấy chúng ta, chúng ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. May mà thành chủ của Trầm Minh Quan quen biết với ta, báo cho ta biết trước, sau đó lại viết phong thư chứng minh ta làm phản để dụ rắn ra khỏi hang. Quả nhiên binh bộ thượng thư không chờ được, buộc tội ta trước mặt thánh thượng, bị thái sư và Lư Minh Đạt tương kế tựu kế, thuận thế quật đổ hắn. Vậy nên dù cho Thượng Quan Mặc về kinh có nói cái gì cũng không ai tin tưởng hắn.”
“Chuyện này may mà nàng biết nhìn xa trông rộng, ta sơ sót rồi.”
Vu Thức Vy ngồi dậy ôm lấy hắn, ngửi mùi hương mà chỉ hắn mới có, nàng thấy an tâm lạ thường: “Đừng nghĩ chuyện này nữa, dù sao hắn đã bị cách chức làm dân thường, đề phòng hắn tạo phản là được.”
“Nàng nói… Hắn còn định tạo phản?”
“Có một kiểu người không chết sẽ không dừng lại. Có lẽ tam hoàng tử chính là người như thế.” Vu Thức Vy nói phiền muộn.
Hàn Giang Nguyệt nghĩ ngợi: “Vậy nàng cho rằng khi nào hắn sẽ ra tay?”
Vu Thức Vy vừa cởi quần áo hắn ra, vừa cười xinh đẹp động lòng người: “Phu quân, hai chúng ta xa nhau một thời gian, không nên nói những chuyện ngổn ngang kia mới đúng.”
Hàn Giang Nguyệt giật mình, hắn giữ lấy tay Vu Thức Vy: “Vy Nhi, nàng đang bị thương.”
“Ngốc, khỏi rồi…”
“Ưm… Vy Nhi, nàng lại cưỡng bức ta…”
“Chẳng lẽ chàng không thích sao?”
“Vy Nhi, nàng thay đổi rồi…”
“Sao? Nói có thích không là được!”
Giọng nói trầm thấp nhỏ dần đi: “Thích…”
Sự kiều diễm tràn ngập trong phòng, trong tấm màn phù dung, ngoài cửa sổ là màn đêm gió tuyết, không có bất kì ai tới làm phiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK