Trong căn mật thất tối đen lạnh lẽo như hầm băng.
“Kẹt kẹt…”
Một âm thanh nặng nề bỗng vang lên, cửa mật thất mở ra, rọi vào một tia sáng, sau đó thấp thoáng mấy bóng người đi vào.
Cửa mật thất lại bị đóng lại. Một ngọn lửa bốc lên từ chậu than, nháy mắt rọi sáng căn mật thất.
Những hình cụ lạnh lẽo toát ra u quang, giống hệt với nữ tử mặc váy đỏ đứng gần đó, lạnh lùng vô tình!
Giọng nói trong trẻo lành lạnh vang lên: “Trói hắn lên.”
Hai ám vệ nhanh tay trói Đông Phương Hoàn lên giá chữ thập, sau đó đứng cung kính ở bên cạnh.
Vu Thức Vy bước tới, đầu ngón tay kẹp lấy chiếc ngân châm trên huyệt vị của Đông Phương Hoàn, nàng rút nó ra nhẹ nhàng, lập tức Đông Phương Hoàn liền có thể nói chuyện, hắn lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, ngươi bắt ta tới đây làm gì?”
Vu Thức Vy hừ lạnh, ánh mắt xơ xác nhìn vào mắt hắn, không thèm nói nhảm nửa câu, nàng vào thẳng vấn đề, một kim thấy máu: “Ta muốn có sổ sách, giao sổ sách thật ra đây.”
Ánh mắt Đông Phương Hoàn biến đổi, cắn răng nói: “Quả nhiên ngươi đã biết, nhưng sổ sách giả còn chưa được đưa tới tay ngươi, sao ngươi lại biết?”
“Ngươi đề phòng ta, lại không biết ta cũng đề phòng ngươi sao? Đông Phương Hoàn, người muốn phò trợ Thượng Quan Diệp làm hoàng đế, cũng phải hỏi Vu Thức Vy ta có đồng ý hay không. Hắn là kẻ ta muốn hủy diệt, thần cản giết thần, ngươi có mấy cái mạng để bảo vệ hắn?”
Nếu đổi là bất cứ một hoàng tử nào khác, tam hoàng tử, tứ hoàng tử, nàng cũng lười đi quan tâm. Nhưng chỉ có Thượng Quan Diệp là không được, bởi vì số mệnh của hắn đã thay đổi ngay từ thời khắc nàng sống lại. Mơ mộng sửa mệnh cho hắn, vậy thì đừng trách nàng ác độc.
Lệ khí như muốn cắn nuốt hết thảy nơi đáy mắt nàng khiến Đông Phương Hoàn kinh hãi, không thể tin nói: “Sao ngươi lại muốn hủy diệt hắn? Rõ ràng hắn có mệnh đế vương, tại sao ngươi lại muốn ngăn cản con đường đế vương của hắn, thay đổi số mệnh của hắn?”
Vu Thức Vy bóp lấy cổ Đông Phương Hoàn, nói hung tợn: “Đừng có nói cái này với ta, ta không cần biết mệnh hắn là cái gì, ta chỉ hỏi ngươi sổ sách ở đâu!”
Đông Phương Hoàn nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt kiên định: “Yêu nữ, ta sẽ không đưa nó cho ngươi, ngươi muốn Thượng Quan Diệp phải thất bại hoàn toàn, không thể đâu, cho dù Đông Phương Hoàn ta có chết cũng sẽ không để yêu nữ như ngươi làm loạn thiên hạ.”
“Yêu nữ?” Khóe môi Vu Thức Vy nhếch lên tàn nhẫn: “Ngươi đã gọi ta là yêu nữ, nếu ta không yêu, thì đúng là xin lỗi danh hiệu này? Ám vệ, lăng trì.”
Ám vệ gật đầu, xoay người cầm hai cái đao tới trước mặt Đông Phương Hoàn, ngồi xổm trước mặt Đông Phương Hoàn, vén ống quần của hắn lên.
Vu Thức Vy hé miệng nói tàn nhẫn máu lạnh: “Ra tay đi!”
Máu thịt rơi khỏi cơ thể, Đông Phương Hoàn kêu lên thảm thiết: “A… a… Vu Thức Vy, cho dù ngươi cắt hết thịt của ta, ta cũng sẽ không nói, yêu nữ, ma cơ, ngươi muốn thống trị thiên hạ, lật ngược càn khôn âm dương, nằm mờ, Đông Phương Hoàn ta tuyệt sẽ không để ngươi được như ý, a… a…”
“Dừng!”
Vu Thức Vy lại tới trước mặt Đông Phương Hoàn lần nữa, bóp lấy cằm hắn, hỏi sắc bén: “Cái gì mà thống trị thiên hạ, lật ngược càn khôn? Nói cho rõ ra!”
“Vu Thức Vy, ngươi dám nói ngươi không có dã tâm đoạt lấy thiên hạ sao? Một nữ tử như ngươi, không giúp chồng dạy con, lại muốn cả thiên hạ này, không phải lật ngược càn khôn thì là cái gì?”
Vu Thức Vy nhíu mày: “Ta chưa từng nghĩ giành thiên hạ này.”
Nàng chỉ muốn để nữ tử trên thế gian này không phải chịu khổ, nam tử trên thế gian này không thể bắt nạt nữ tử một cách dễ dàng như thế!
Đông Phương Hoàn căm hận nhìn Vu Thức Vy: “Ngươi chưa từng nghĩ, vậy năm mươi vạn đại quân ngươi giải thích thế nào? Đừng nói là năm mươi vạn đại quân đó đã bị người giải tán về nhà.”
Vu Thức Vy hơi sửng sốt, thấy thật nực cười, năm mươi vạn đại quân đó là của nàng, sao nàng không thể sở hữu chứ?
Vu Thức Vy nhìn Đông Phương Hoàn bằng ánh mắt ngạo nghễ, nói gằn từng câu: “Đông Phương Hoàn, cho dù Vu Thức Vy ta muốn có thiên hạ này thì cũng liên quan gì tới ngươi? Ai quy định nữ tử nhất định phải chịu sự chà đạp của đám nam nhân lúc nào cũng cho mình là đúng như các ngươi? Ai quy định giang sơn vạn dặm này chỉ có thể là của nam nhân? Nữ tử thì sao? Nữ tử cũng không thua nam!”
Đông Phương Hoàn giãy giụa gầm thét: “Nói bậy, nói bậy, từ xưa tới nay không có lí nào nữ tử có thể sở hữu thiên hạ, nữ tử phải phụ thuộc vào nam nhân, phải phục tùng nam nhân…”
“Bốp…”, Đông Phương Hoàn còn chưa nói xong, mặt hắn đã bị tát một cái.
Vu Thức Vy nhìn Đông Phương Hoàn, nàng cười châm chọc: “Ngươi coi thường nữ nhân như thế, chẳng phải hôm nay vẫn rơi vào tay một nữ nhân sao? Muốn giết muốn chém, chỉ cần ta muốn. Hôm nay ta sẽ để ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
“Tiếp tục lăng trì, cho tới khi thấy xương thì thôi.”
“Vâng, tiểu thư!”
Đông Phương Hoàn cắn răng cười: “Vu Thức Vy, ta sẽ không để ngươi được như ý, a… a…”
Một lát sau, Đông Phương Hoàn đau đến hôn mê bất tỉnh: “Tiểu thư, hắn ngất rồi.”
“Nung sắt!”
Miếng sắt được nung đỏ áp lên ngực trái của Đông Phương Hoàn, một làn khói trắng bay lên, khiến hắn tỉnh lại trong sự đau đớn, lại kêu lên thê lương thảm thiết: “A…”
“Có nói không?”
“Không nói, ngươi giết ta đi, giết ta đi.” Đông Phương Hoàn hô lên điên cuồng, cơn đau đã cắn nuốt hết lí trí của hắn, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, còn như thế nữa, hắn sẽ nói ra mất!
“Có cốt khí!”
Vu Thức Vy cười lạnh bạc, sau đó lười biếng ngồi xuống, tiếp tục nói tàn độc: “Ta sẽ không giết ngươi, ta đã nói sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, như thế kia…”
Trong khi nói chuyện, đầu ngón tay của Vu Thức Vy chỉ vào một góc của mật thất. Ở cái góc đó có một cái chum, trên miệng của cái chum là một cái đầu người đang nhìn về phía bọn họ. Trên đầu người đó toàn là sẹo, đôi mắt tràn ngập hận thù nhìn Vu Thức Vy.
Đụng phải ánh mắt hận thù của Vu Vinh Hoa, Vu Thức Vy càng thêm vui vẻ: “Đó là người mà ta hận nhất trong cuộc đời này, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của nàng ta không, ta cũng đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng ta, không, còn hận hơn của nàng ta, ha ha ha… Đây chính là kết quả khi đắc tội ta, sống không bằng chết! Hay là ngươi cũng thử xem sao?”
Cặp mắt của Đông Phương Hoàn run lên, kinh hoàng nhìn sang Vu Vinh Hoa ở trong góc, không ngừng lắc đầu: “Nhân trệ, ngươi biến người thành nhân trệ…”
Vu Thức Vy ngửa lên trời cười như phát điên: “ Nhân trệ thì sao? Ta muốn để nàng ta phải hưởng thụ hết mọi đau đớn trên thế gian này.”
Ánh mắt của Đông Phương Hoàn nhìn Vu Thức Vy đã không còn được bình thường nữa: “Ngươi không phải là người, căn bản chính là ma quỷ!”
Người không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy được!
Nụ cười lạnh của Vu Thức Vy tắt ngấm, ánh mắt trầm xuống: “Thế nào, muốn biến thành nhân trệ, sống không ra sống, chết không ra chết, hay là nói ra để giữ lại cái mạng này cho ngươi?”
Đáy mắt Đông Phương Hoàn hiện lên sự giãy giụa, hắn nhìn về phía góc xó đó, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Ta nói, trong chiếc hộp liền tường ở thư phòng của phủ Đoan vương cũ.”
Vu Thức Vy nhìn sang ám vệ ở bên cạnh, môi anh đào của nàng khẽ mở: “Nghe thấy lời hắn nói chưa? Đi tìm!”
“Vâng, tiểu thư.”
Đông Phương Hoàn suy sụp cúi đầu, trong mắt là sự thất bại, hắn thua rồi, thua thảm, hắn chỉ là một con người, sao có thể đấu với ma quỷ được.
Thủ đoạn của Vu Thức Vy là tàn nhẫn nhất trong số những thủ đoạn hắn đã từng gặp, hắn không muốn chết, hắn không muốn biến thành nhân trệ.
“Vu Thức Vy, sao ngươi lại hận Thượng Quan Diệp như thế, theo những gì ta biết, ngươi không có thù hận lớn lao gì với hắn cả, ngược lại, ngươi hủy hoại Đường gia, hại chết mẫu phi hắn, là hắn hận ngươi mới đúng!”
“Ha ha…” Vu Thức Vy cười châm chọc: “Đông Phương Hoàn, chẳng phải ngươi tự xưng là thần bói toán sao? Chỉ có cái này mà ngươi cũng không tỉnh ra được, còn coi là thần bói toán sao? Ngươi nên về nhà làm ruộng thì hơn.”
“Người đâu, đưa Đông Phương Hoàn về Ngọc Hư sơn giao cho Ngọc Hư chân nhân, nói với Ngọc Hư chân nhân rằng, nếu còn để hắn xuống núi nữa, ta sẽ giết hắn!”
Ám vệ đi vào, cởi dây trói rồi kéo hắn ra ngoài, vết máu rải cả một con đường, bắp chân đã bị nóc hết thịt nhìn thấy cả xương trắng, muốn khôi phục lại như lúc đầu là điều không thể!
Vu Vinh Hoa căm hận nhìn Vu Thức Vy, ánh mắt như một thanh kiếm sắc, hận không thể kéo Vu Thức Vy ra bầm thây vạn đoạn.
Vu Thức Vy không chút sợ hãi nhận lấy ánh mắt của nàng ta, cuối cùng nàng tới trước mặt nàng ta, nhìn từ trên xuống: “Vu Vinh Hoa, nhanh thôi, sẽ có người tới làm bạn với ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn. Còn con trai của ngươi cũng sẽ được mẫu thân ruột của nó là Thấm Thủy công chúa đưa về Đột Quyết, hắn sẽ lớn lên khỏe mạnh, ha ha ha… Ta không giết nó, đây là sự nhân từ cuối cùng của ta dành cho ngươi, cũng là chút nhân tính cuối cùng, ha ha ha…”
Tiếng cười dài vẫn vang vọng trong đầu Vu Vinh Hoa, cho tới khi bóng dáng xinh đẹp kia biến mất, Vu Vinh Hoa mới tuôn ra giọt nước mắt hối hận, trong thiên lao không thấy ánh mặt trời này, ngày ngày nàng ta đều hối hận vì sao lúc đầu lại đi chọc Vu Thức Vy, sao phải chọc tới nàng…