Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44214

Vu Vinh Hoa bị đám người áp sát, khiến cho tinh thần lập tức căng thẳng, trở nên kích động khác thường, hốt hoảng kêu lên: “Các ngươi không được qua đây, không được qua đây, các ngươi mà đến gần thì ta sẽ cùng chết với Thượng Quan Diệp, cút, cút đi hết đi!”

An Lạc công chúa bị bộ dạng la hét điên cuồng đó của nàng ta làm cho kinh sợ lùi về sau một bước rồi nói: “Được được, bọn ta không lại gần, Hoa Nhi, muội đừng kích động, muội nhìn kĩ đi, đó là Diệp biểu ca của muội mà, muội đã quên ba người chúng ta từ bé đã lớn lên bên nhau sao? Muội đã quên huynh ấy yêu thương muội ra sao sao? Từ bé ta đã hay ức hiếp muội, nhưng huynh ấy luôn giúp muội, muội quên rồi sao?”

Vu Vinh Hoa có hơi ngẩn người, nhìn Thượng Quan Diệp, trong đầu nhớ lại những cảnh tượng vui vẻ cùng trải qua từ bé đến lớn, nhưng cuối cùng nàng ta lại nhớ đến hình ảnh Đường Sùng Diễn mặc áo trắng, mãi mãi đứng ở một góc xa nhìn nàng ta.

Lúc này nàng ta mới nhận ra, ngay khoảnh khắc rời xa hắn thì nàng đã yêu hắn sâu đậm rồi. Điều nực cười là khi hắn còn sống nàng không biết trân trọng, đến lúc hắn chết rồi thì mới muốn cứu vãn.

Mấy hôm nay, ngoài việc mơ thấy Vu Thức Vy đến gặp mình đòi mạng, thật ra nàng ta còn mơ thấy Đường Sùng Diễn, mơ thấy hắn ôm lấy nàng, an ủi nàng, bảo nàng đừng sợ nữa, bảo nàng phải kiên cường.

Nàng ta muốn ôm lấy hắn trong mơ, bảo hắn đừng đi, nhưng… lại không thể nào giữ lấy hắn được. Khi tỉnh lại mới biết đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng, hắn mãi mãi sẽ không thể nào quay về bên cạnh nàng ta được nữa…

Giờ đây khi nàng ta nhìn Thượng Quan Diệp thì lại thấy đau lòng đến mức chỉ muốn chết, chỉ mong không bao giờ nhìn thấy hắn nữa, thế nên nàng ta mới nổi điên, bởi vì bất luận thế nào, nàng ta cũng không thể làm thiếp của Thượng Quan Diệp, tuyệt đối không thể!

Nghĩ đến đó, Vu Vinh Hoa liền vung vẩy cây kéo trong tay, khiến mọi người đều hốt hoảng lùi lại rồi hét lên: “Các ngươi lui ra hết cho ta, lui ra, kẻ nào còn dám bước lên, ta sẽ động thủ ngay.”

Diệp hoàng hậu cũng sợ đến mức ngã vào người Như Mộng, nước mắt đầm đìa, đau lòng nói: “Hoa Nhi, con đừng như thế, con thế này ta đau lòng lắm…”

Thái tử vừa rồi còn định tỏ vẻ hùng hổ để dọa Vu Vinh Hoa, nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh, Vu Vinh Hoa thật sự muốn li hòa với Thượng Quan Diệp, thế nên bèn đổi giọng hòa hoãn nói: “Đệ muội, muội đừng như thế, nếu bị phụ hoàng biết được thì muội chắc chắn sẽ bị trách phạt.”

Lục hoàng tử Thượng Quan Phi liền nói bồi vào: “Đúng thế, đệ muội.”

Thấm Thủy công chúa vừa ôm vết thương trên vai vừa nói: “Muội muội, muội nghe lời khuyên của mọi người đi, phải biến việc lớn thành nhỏ việc nhỏ hóa không, nếu đưa ra trước mặt phụ hoàng thì không hay đâu.”

Nàng ta vừa dứt lời thì bên ngoài chợt vang lên một giọng nói sang sảng, “Trẫm đã biết rồi, Vu Vinh Hoa, nơi này là hoàng cung, ngươi xằng bậy như thế thật sự khiến trẫm đau lòng.”

Vừa nói, hoàng đế vừa bước vào trong, vẻ mặt mang theo một cơn thịnh nộ long trời lở đất, toát ra uy phong đáng sợ.

Mọi người quay đầu lại, lập tức biến sắc mặt, đồng loạt quỳ xuống hô vang, “Hoàng thượng cát tường.”

“Cát tường gì chứ?” Hoàng đế không kiềm được mà quát lên, nổi giận đùng đùng.

Việc Vu Văn Thanh vượt ngục đã khiến ông thấy rất đau đầu, giờ lại bị Thượng Quan Cửu U cắn ngược một phát, bắt ông phải đưa ra câu trả lời, trên triều đang rối như tơ vò, hậu cung lại còn gây chuyện thế này, cát tường gì chứ, có một chút cát tường nào đâu?

Mọi người trông thấy hoàng đế nổi nóng như thế thì đều không dám ho he, sợ sẽ vạ lây đến mình.

Thượng Quan Diệp do đang bị Vu Vinh Hoa nắm tóc nên chỉ có thể chắp tay, vấn an bằng một tư thế rất kì lạ, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Vu Vinh Hoa nhìn hoàng đế bằng ánh mắt có hơi sợ sệt, đang định mở miệng nói thì đã bị hoàng đế quát: “Vu Vinh Hoa, bỏ kéo xuống, thả lão bát ra, ngươi nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi xem. Đây là hoàng cung, không phải Đoan vương phủ, cũng không phải là cái chợ, không phải nơi ngươi muốn làm loạn là làm loạn.”

Từng câu từng chữ đều rất có uy, khiến Vu Vinh Hoa nghe mà run lẩy bẩy, cây kéo lập tức rơi xuống đất đánh keng một tiếng.

Thượng Quan Diệp thừa cơ vùng khỏi tay Vu Vinh Hoa, tránh nàng ta như tránh tà rồi chạy đến chỗ Thấm Thủy công chúa, đỡ nàng ta dậy.

Thấm Thủy công chúa liền quan tâm hỏi han: “Vương gia, người không sao chứ?”

Vừa nói nàng ta vừa đưa tay chỉnh lại tóc cho Thượng Quan Diệp, dáng vẻ thâm tình, “Vương gia, để thiếp thân chỉnh trang lại cho người.”

Thượng Quan Diệp trông thấy vết thương trên tay nàng ta đã bắt đầu nhuốm máu thì sắc mặt liền sa sầm, quay ra ngoài gọi to: “Thái y, mau truyền thái y.”

Thấm Thủy công chúa lắc đầu nói: “Vương gia, thật ra thiếp thân không sao đâu.”

Hoàng đế trông thấy dáng vẻ yêu thương ấy của hai người, lại quay sang thấy bộ dạng điên cuồng còn đeo mạng che mặt của Vu Vinh Hoa thì càng thêm chán ghét, ông bước lên ngồi trên cao quát lớn: “Vu Vinh Hoa, ngươi liên tục khiến hoàng gia mất mặt, trẫm không thể tha thứ cho ngươi nữa, còn về việc li hòa mà các ngươi yêu cầu là không thể, khi tiên tổ Thượng Quan thị khai quốc đã lập ra quy tắc, hoàng gia tuyệt đối không thể làm ra những chuyện mất mặt như li hòa được, nếu ngươi thật sự không thể sống chung với Diệp Nhi thì trẫm sẽ ban chết cho ngươi, âm dương cách biệt, như thế thì các ngươi sẽ không nhìn thấy mặt nhau nữa.”

Lời thốt ra khiến mọi người nghe thấy đều biến sắc mặt, không ngờ hoàng đế lại muốn ban chết cho Vu Vinh Hoa.

Diệp hoàng hậu kích động quỳ xuống trước mặt hoàng đế, nước mắt đầm đìa, lắc đầu nói: “Hoàng thượng, không được đâu, Hoa Nhi không thể chết, xin người hãy thu lại mệnh lệnh đi hoàng thượng…”

An Lạc công chúa cũng quỳ xuống cầu xin: “Phụ hoàng, Hoa Nhi đã không còn mẫu thân, cũng không còn phụ thân, xin người hãy xót thương cho muội ấy, tha mạng cho muội ấy đi.”

Thái tử cũng nói: “Phụ hoàng, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh.”

Thấm Thủy công chúa cũng khom người, “Phụ hoàng, muội muội cũng không phải cố ý, chỉ là do đã phải chịu kích động, thế nên có hơi thất thường, chỉ cần bảo thái y đến khám là sẽ ổn, xin phụ hoàng đừng giết muội muội.”

Hoàng đế ngạc nhiên nhìn Thấm Thủy công chúa, từ lúc nào mà nàng ta lại trở nên hiền thục vậy? Lại còn có dáng vẻ thâm tình như thế với lão bát, lẽ nào sự vờ vịt lúc đầu giờ đã trở thành sự thật rồi sao? Đột Quyết và Đại Vân tuy đang giao chiến, nhưng hoàng đế chưa bao giờ muốn trách cứ Thấm Thủy công chúa, dù vậy vẫn cử người âm thầm điều tra xem Thấm Thủy công chúa có phải là gian tế của Đột Quyết hay không…

Vu Vinh Hoa thấy mọi người đều cầu xin cho mình như thế thì hoàn toàn không hề có chút cảm động, ngược lại còn cảm thấy nực cười, những người này tại sao lại cầu xin cho nàng ta? Nàng ta không cần!

“Hoàng thượng, ta bằng lòng chết, người ban chết cho ta đi, dù sao mẫu thân ta cũng chết rồi, phụ thân ta cũng không còn nữa, Đường gia cũng không còn, ta sống còn có ý nghĩa gì? Người ban chết cho ta đi.”

Chỉ cần chết đi rồi thì ta sẽ có thể gặp lại Sùng Diễn ca ca.

Diệp hoàng hậu nghe thấy Vu Vinh Hoa xin chết thì lập tức gào lên: “Đừng, Hoa Nhi, con không được chết, không được, ta không cho phép con chết, tuyệt đối không…”

Hoàng đế nhìn dáng vẻ nhất quyết xin chết của Vu Vinh Hoa, trong lòng chợt thấy nặng nề, cũng có chút xót thương, nàng ta đúng là chẳng còn gì nữa, Đường gia, Vu gia đều liên tục gặp họa…

Hồi lâu, hoàng đế mới nói: “Được rồi, trẫm tha cho ngươi một mạng, nếu còn gây chuyện lần nữa thì trẫm tuyệt đối không tha.”

Dứt lời, ông đứng dậy rời đi, nhưng chợt bị Vu Vinh Hoa níu lại, nàng ta quỳ xuống trước mặt ông cầu khẩn: “Hoàng thượng, hoàng thượng, nếu người đã tha mạng cho ta thì xin hãy loan tin ra ngoài rằng ta đã bệnh chết, rồi cho ta rời khỏi đây, ta đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện ở kinh thành nữa…”

Nàng ta không bao giờ muốn nhìn thấy bản mặt của Thượng Quan Diệp nữa.

Hoàng đế có hơi nổi giận, “Ngươi đúng là kẻ chẳng biết điều, ngươi…”

Hoàng hậu mau chóng lôi Vu Vinh Hoa ra rồi nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, những lời Hoa Nhi vừa nói đều là mê sảng, người đừng cho là thật, chính vụ trên triều bận rộn, thần thiếp không dám làm phiền hoàng thượng xử lí, thần thiếp xử lí việc này là được rồi.”

Hoàng thượng sa sầm nét mặt gật đầu, “Tốt nhất đừng gây chuyện trước mặt trẫm nữa!”

“Vâng, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng.”

“Cung tiễn phụ hoàng.”

Hoàng đế đi rồi, hoàng hậu không do dự, vội vàng kéo Vu Vinh Hoa trở về Trường Xuân cung…

Trong căn phòng hoa lệ to lớn ở Tiên Các lầu, Vu Thức Vy đang mở tiệc chiêu đãi Công Tôn Vị và Lê Thiểu Quán, cả ba đều mặc trang phục nam nhân, nhưng nam nhân thật sự thì chỉ có một mình Công Tôn Vị.

Công Tôn Vị cảm thấy có hơi buồn cười, “Nhìn hai người xem, rõ ràng là nữ tử, thế mà một người lại tự xưng là Cẩm gia, giành mối làm ăn với ta, còn giành cái ngôi thiên hạ đệ nhất giàu sang của ta nữa, người còn lại thì xưng là Lê gia, đi chọc ghẹo nữ tử nhà lành, chọc ghẹo thì thôi đi, lại còn khiến người ta tìm đến tận nhà, Công Tôn Vị ta rốt cuộc sao lại xui xẻo thế này?”

Lê Thiểu Quán phe phẩy quạt, dáng vẻ phong lưu nói: “Sao hả? Do bổn công tử quá anh tuấn thôi, trách bổn công tử à?”

Vu Thức Vy bật cười, vừa định bảo Lê Thiểu Quán đừng quá xấc xược, kẻo lại bị quả báo thì chợt trông thấy Tiểu Ninh đẩy cửa bước vào, khom người nói: “Tiểu thư, đúng như người dự liệu, Vu Vinh Hoa đã chạy đến điện Sùng Đức làm loạn một trận, kinh động đến cả hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.”

Vu Thức Vy nhếch môi cười, “Tăng liều lượng thuốc lên một chút, để ả ta tiếp tục làm loạn, để hoàng đế và hoàng hậu đau đầu một phen.”

“Vâng, tiểu thư.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK