Sáng sớm hôm sau, tin tức Vân Hương Lâu vừa có một tuyệt thế mỹ nhân mới lan truyền khắp mọi nơi. Chưa đầy hai canh giờ, tin tức đã lan truyền khắp cả kinh thành. Bọn họ còn nói mỹ nhân tuyệt thế này chiều nay, đúng giờ thân, ba khắc sẽ cử hành lễ Khai Bao để tìm một vị khách quý đầu tiên thật vừa ý, hơn nữa còn không thu tiền.
Tin vừa truyền ra, tất cả nam tử đều như hổ như báo náo loạn, quyết tâm chiều nay phải đến Vân Hương Lâu xem náo nhiệt một chuyến. Lỡ như may mắn được mỹ nhân tuyệt thế nhắm trúng thì sao?
Trên lầu ba của Vân Hương Lâu bày biện xa hoa, một giọng nói nữ nhân trong trẻo vang lên, "Ly Hạ, thật ra ngươi không cần phải hy sinh vì ta, ta vẫn có thể giúp ngươi rửa sạch hàm oan của Thẩm thị."
Vu Thức Vy đứng cạnh cửa sổ, tay cầm quạt xếp, mặc bộ y phục nam nhân màu trắng, phong thái nho nhã. Nói xong, nàng xoay người nhìn chằm chằm vào Thẩm Ly Hạ như muốn cho nàng ấy cơ hội hối hận.
Thẩm Ly Hạ cũng nhìn ra được ý của Vu Thức Vy muốn cho mình cơ hội, nên vội vàng từ chối: "Không thưa tiểu thư, lòng ta đã quyết, ta nhất định phải đích thân rửa sạch hàm oan này cho Thẩm thị, hy sinh một chút, có xá là gì. Nhưng ta vẫn cảm ơn sự tương trợ của người, nếu không, ta không thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong một thời gian ngắn như vậy."
"Được, đã đi đến bước đường này thì không thể quay đầu lại nữa. Con đường phía trước khó khăn, nguy hiểm, ngươi có sợ không?
"Không sợ."
Vu Thức Vy gật đầu, mặt không cảm xúc, "Nếu đã là vậy thì hãy đi thay y phục đi, thời gian cũng sắp đến rồi."
Thẩm Ly Hạ cúi người, uyển chuyển rời đi.
Khoảng một lát sau, một âm thanh ngay cửa phòng bỗng vang lên, đó là tiếng the thé của Lưu ma ma, "Tiểu Thư, có Hàn công tử tìm người."
"Hàn công tử?"
Vu Thức Vy khẽ chau mày, nhất thời không nhớ nổi mình có quen ai tên Hàn công tử. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn công tử không phải là Hàn Giang Nguyệt đó chứ? Nàng vẫn luôn gọi y là Mẫn Thân Vương nên quên mất luôn y họ gì.
"Cho hắn vào đi."
Dứt lời, cửa phòng được mở, một làn gió nhẹ thoảng qua, phía sau cánh cửa là một nam nhân tuyệt sắc phong thái nhẹ nhàng bước vào.
Thân như ngọc thụ, dáng vẻ đạo mạo, khoác trên mình một bộ cẩm bào trắng cân xứng dáng người cao ráo, chân mang đôi hài da hưu trắng, nhìn tựa thần tiên, không nhuốm trần thế. Cũng như Vu Thức Vy, tay y cầm một cây quạt xếp, phe phẩy từng làn gió nhẹ, khóe miệng luôn để hờ nụ cười làm người khác cảm giác như làn gió mùa xuân.
Vu Thức Vy gật gật đầu nghênh đón, "Vương gia."
Hàn Giang Nguyệt vừa nhìn thấy Vu Thức Vy đối với y lãnh đạm như vậy, lập tức có chút không vui, "Chỉ vậy thôi à?"
Mấy ngày không gặp mà chỉ chào hỏi lạnh nhạt thế thôi sao? Ngay cả một nụ cười cũng không có.
"Ơ? Gì vậy?" Vu Thức Vy có chút khó hiểu với ánh mắt đó của y, trong đôi mắt lạnh lẽo ấy lại thêm mờ mờ ảo ảo như trăng trong nước, hoa trong sương càng thêm đẹp.
Hàn Giang Nguyệt nhìn vào đôi mắt của nàng, một đôi mắt ngây thơ. Nàng càng nhìn lơ đãng thì lại càng quyến rũ, làm trái tim y xao xuyến.
Yêu tinh...
Hàn Giang Nguyệt lặng lẽ cắn răng, siết chặt nàng vào lòng, bất giác hôn ngấu nghiến lên môi nàng. Hôn xong y thản nhiên buông ra một câu: "Đây là lợi tức của nàng cho một tháng không gặp ta."
Lợi tức?
Vu Thức Vy đột nhiên bị hôn như thế, đầu óc choáng ngộp chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng nói vọng ở phía sau, gương mặt trắng xinh của nàng bỗng chốc ửng hồng. Nàng liền đẩy y ra, giận dữ nói, "Vương gia, sao người có thể..."
Sao có thể vô lại như thế chứ? Câu này hình như nàng đã nói rất nhiều lần rồi, họ không thể đến với nhau, tại sao còn như thế?
Hàn Giang Nguyệt nhìn thấy nàng giận dữ, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, cười nói: "Đừng giận, ta chỉ là không kiềm chế được tình cảm với nàng thôi."
Không kiềm chế được tình cảm?
Vu Thức Vy bỗng mở to mắt, trong phút chốc, tim nàng đập thình thịch như tiếng trống. Cố nén lại, nàng trừng mắt liếc một cái, giận dữ nói: "Thả ta ra."
Vừa nói, nàng vừa dùng sức vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi lòng ngực của y. Thế là nàng tức giận giẫm một cái thật đau lên chân y nhưng không ngờ bên tai bỗng đột nhiên vang lên giọng nói mê hoặc: "Vy nhi, tốt nhất đừng cọ quậy trong lòng nam nhân, nếu không cọ một hồi sẽ sinh hỏa đấy."
Hơi thở ấm áp phà vào tai Vu Thức Vy làm tai nàng cảm thấy ngứa ngáy. Không tự chủ được, nàng co rụt cơ thể lại, sắc mặt trở nên khó chịu.
Nàng có cọ quậy bao giờ, nàng chỉ là muốn giãy giụa thôi mà.
"Người thả ta ra."
"Không thả, cái này là nàng nợ ta, ai bảo nàng cấm cửa bổn vương hơn tháng nay, bổn vương phải đòi lại hết." Hàn Giang Nguyệt bá đạo vòng tay qua eo nàng, mặc kệ nàng nói gì, dù sao hôm nay nàng cũng đừng hòng trốn tránh.
Vu Thức Vy chán nản, "Vương gia, người thật sự muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu đây? Ta và người... chúng ta vĩnh viễn không thể được."
Chưa nhắc đến gút mắc kiếp trước của họ, chỉ đơn giản nói ở kiếp này, nàng đã dấn thân vào con đường báo thù, căn bản không thể nói đến chuyện tương lai, có thể một ngày nào đó, nàng bị người ta tính sổ, làm y đau lòng thì sao?
Về tình về lý, nàng đều không thể liên lụy đến y.
Hàn Giang Nguyệt trở nên trầm lặng, phong ba bão táp ẩn trong đáy mắt y trào dâng một cách bí hiểm, "Vy nhi, nếu chúng ta đã không thể đến bên nhau, sao nàng còn muốn tính toán với Thấm Thủy công chúa? Lẽ nào không phải là vì ta sao?"
Nghe vậy, Vu Thức Vy bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, "Người phái người giám sát ta?"
"Điều này không quan trọng. Nếu nàng thật sự không quan tâm đến ta, tại sao lại tính toán với Thấm Thủy công chúa? Nàng nói cho ta biết, tại sao?”
Vu Thức Vy chớp mắt, gục đầu xuống che giấu sự chột dạ trong lòng, "Ả đắc tội với ta, ta muốn báo thù."
"Thật sao? Có rất nhiều cách để báo thù, sao lại chọn cách này? Nếu nàng thật sự không quan tâm đến ta, tại sao lại phải chọn cách gả nàng ta cho Thượng Quan Diệp?"
Cả một tháng trời cấm cửa, y vốn cũng định buông xuôi, không làm phiền đến nàng. Nhưng khi y biết được mưu tính của nàng với Thấm Thủy công chúa, nghĩ đến nghĩ lui cuối cùng y cũng nghĩ ra dụng ý thâm sâu trong âm mưu hoàn mỹ này. Đống tro tàn trong lòng lại bùng cháy trở lại, y không khỏi suy nghĩ, có lẽ vì nàng quan tâm đến y chăng, cho nên bất luận thế nào y cũng phải tìm hiểu cho bằng được tâm ý tận sâu trong trái tim nàng.
Hàn Giang Nguyệt hùng hổ vừa dọa nạt vừa truy hỏi, Vu Thức Vy bí bách lùi về sau, cúi đầu thản nhiên nói: "Vương gia, người nghĩ nhiều rồi đó, chuyện này không liên quan gì đến người cả. "Thật sao?" Hàn Giang Nguyệt bóp chặt cằm Vu Thức Vy, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Một chữ ta cũng không tin."
Đột nhiên, Hàn Giang Nguyệt ôm lấy Vu Thức Vy lần nữa, điên cuồng hôn lấy hôn để lên mặt, lên môi, lên cổ nàng, không để cho nàng cho cơ hội cự tuyệt.
Vu Thức Vy mệt mỏi, đẩy y ra, tức giận nói: "Vương gia... Vương gia, xin người đừng như vậy. Ta vốn không thích người, chúng ta không thể nào..."
"Xoẹt" một tiếng, Vu Thức Vy cảm thấy thân người mát mát, y phục trên người nàng đã bị Hàn Giang Nguyệt dùng nội lực xé nát, làm lộ ra một chấm hồng nho nhỏ sau chiếc áo yếm.
Y như điên như dại, đè lấy người nàng xuống bàn, trầm giọng nói: "Vy nhi, dù nàng có cự tuyệt ta thế nào, ta nhất định cũng phải có nàng, nếu nàng còn chống cự, thì ta sẽ chiếm lấy nàng ngay bây giờ."
Vu Thức Vy kinh sợ dùng tay che lấy thân người nhưng lại bị y nhanh mắt túm lấy đôi tay nàng cố định lên trên đầu, ép hỏi nàng, "Nàng còn cự tuyệt ta sao?"
Tim Vu Thức Vy trước giờ chưa bao giờ loạn đập đến thế nhưng ngoài mặt nàng vẫn ra vẻ bình tĩnh, "Vương gia, người thả ta ra trước, chúng ta có thể thương lượng."
"Thương lượng?" Hàn Giang Nguyệt trầm lặng hơn, "Nàng vẫn muốn cự tuyệt ta đúng không?"
Vu Thức Vy cũng nổi giận, "Vương gia, xin người nói chuyện có lý chút được không? Người cứ như thế thì sau này ngay cả bằng hữu chúng ta cũng không phải."
Hàn Giang Nguyệt nghe xong càng nổi giận, siết chặt tay nàng hơn mấy phần, gầm gừ: "Ai muốn làm bằng hữu của nàng? Ta không muốn làm bằng hữu của nàng, ta muốn là người đàn ông của nàng."
Nói xong, y kéo toẹt chiếc yếm còn sót lại trên người nàng xuống, hung bạo chiếm lấy nàng như một con mãnh thú, mặc kệ nàng giãy giụa, kêu la.
Vu Thức Vy thật sự không chịu nổi nữa. Nàng đẩy y ra, nói lý mà lý không thông được, với lại ngân châm hôm nay vẫn chưa mang ra, hay là....
Lúc này nàng thật sự nghĩ đến chuyện sẽ giết y!
Ngay lúc nàng đang định cắn y để y tỉnh lại thì "ầm" một tiếng, cửa phòng bỗng bị ai đó đạp mạnh.
Ngoài cửa là một giọng gào théo, "Buông nàng ấy ra."