Trong tiếng ho kịch liệt ấy có kèm theo giọng nói khàn khàn, nghe có vẻ rất kì lạ, cứ như muốn ho luôn phổi ra ngoài.
Vu Thức Vy không cần nhìn cũng biết người ngồi trong cỗ kiệu kia chính là ngũ hoàng tử Trữ Ấp của Tây Lương. Nghe đồn Trữ Ấp này là vị hoàng tử rất được hoàng đế Tây Lương yêu thương, đã được phong làm Ấp Thân Vương từ lâu, địa vị tôn quý vô cùng. Mọi người cũng cho rằng Trữ Ấp chính là lựa chọn duy nhất cho ngôi vị thái tử. Nhưng thật sự không phải vậy, hoàng đế thương yêu đứa con trai này như vậy là vì...
Vì Trữ Ấp bẩm sinh đã yếu ớt, là một tên bệnh tật trời sinh. Thái y từng chẩn đoán hắn không sống quá hai mươi lăm tuổi, hoàng đế đương nhiên sẽ thương yêu hắn nhiều hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ mình hắn được phong thân vương mà không hề bị các huynh đệ khác bày mưu hãm hại tính mạng. Một người vốn đã không còn sống bao lâu nữa thì ngay từ đầu đã mất đi tư cách tranh đoạt hoàng vị, thế nên những người khác chẳng thèm tính kế hắn.
Lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần yếu ớt truyền vào tai: “Hạ kiệu.”
Kiệu đang đi nửa chừng thì được hạ xuống đất, một bàn tay trắng trẻo có ngón tay thon dài vén rèm, sau đó một nam tử khôi ngô tuấn tú mặc áo choàng dài màu xanh lá bước xuống.
Ngũ quan của hắn rất chỉnh tề, cứ như một bức tượng được điêu khắc ra, thêm một phần thì nhiều, thiếu một phần thì ít, không thừa không thiếu, đẹp một cách hoàn hảo. Đôi mắt phượng của hắn sáng trong, tựa như có ánh sáng di chuyển bên trong, như bao hàm vạn vật, như siêu thoát hồng trần, quả là một vị công tử tôn quý nho nhã.
Chỉ là sắc mặt của hắn trắng bệch, gần như có thể thấy rõ mạch máu trên mặt hắn, mang theo vẻ bệnh tật, vừa nhìn liền biết hắn huyết khí không đủ, bệnh tật quấn thân.
Sau khi xuống, hắn bước thẳng đến trước mặt Vu Thức Vy, gật đầu với nàng, nở nụ cười nhẹ phong độ: “Vừa rồi không chú ý lắm, thì ra cô nương chính là Tĩnh Văn công chúa của triều Đại Vân, thất kính.”
Nghe xong lời này, ánh mắt Vu Thức Vy thoáng vẻ phức tạp, nàng thật sự nổi danh vậy sao?
“Tham kiến vương gia.” Vu Thức Vy cũng gật đầu, đáp lại một câu, xem như chào hỏi.
Trữ Ấp cũng đánh giá Vu Thức Vy từ trên xuống dưới, thấy nàng mặc một thân y phục đỏ như lửa, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt, không kiêu ngạo không thấp hèn, khiến hắn mỉm cười lần nữa: “Tên tuổi công chúa như sấm đánh bên tai, tiểu vương ngưỡng mộ đã lâu.”
Vu Thức Vy không hề có ý định giao lưu nhiều với hắn nên nàng nói: “Vương gia quá khen rồi. Ta còn có việc, mạn phép đi trước. Vương gia, công chúa, mời.”
Nàng vội vã bước đi, còn chưa kịp lên kiệu đã nghe Trữ Ấp ở sau lưng vội nói: “Công chúa gượm đã, thật ra... thật ra tiểu vương đến triều Đại Vân là vì công chúa.”
Cái gì?
Vu Thức Vy dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Trữ Ấp, lại nhìn tiếp Trữ Tuyết công chúa đứng đằng sau hắn. Đôi huynh muội này sao đều vì nàng mà đến thế?
Trữ Ấp nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt nàng, vội vàng nói: “Công chúa đừng nghĩ nhiều. Là gia nô của tiểu vương đã vì tiểu vương mà đi tìm danh y khắp thiên hạ để chữa bệnh cho tiểu vương. Mấy tháng trước nghe nói y thuật của Tĩnh Văn công chúa triều Đại Vân rất cao siêu nên đã bẩm với tiểu vương. Thật ra vốn dĩ lần tiến cống này phải do tam hoàng huynh phụ trách, nhưng vì ta muốn thử một lần cuối cùng nên đã đến đây.”
Sự nghi hoặc trong mắt Vu Thức Vy dần tan biến. Thì ra là vì muốn tìm nàng nhờ chữa bệnh. Hắn cũng xem như thông minh, thẳng thắn nói ra ngay từ đầu, khiến nàng khó lòng từ chối. Dù gì người ta cũng nghìn dặm xa xôi đến đây, nếu nàng không chữa thì đúng là lòng dạ sắt đá.
“Nếu vương gia đã tâng bốc ta như thế, vậy ta sẽ cố sức thử một lần, nhưng ta không dám đảm bảo bất kì thứ gì.”
Trữ Ấp cười cảm kích: “Công chúa đồng ý giúp đã là nể mặt ta lắm rồi. Sáng ngày mai, tiểu vương nhất định sẽ đến phủ thăm hỏi.”
Vu Thức Vy cười như không cười nói: “Vậy ta xin cáo từ trước.”
Nói rồi nàng bước lên kiệu xuất cung.
Khó khăn lắm mới về đến Thính Vũ Hiên, từ xa đã nhìn thấy một nữ tử mặc váy la màu tím đang đứng ngóng ngoài cửa, vẻ mặt sốt ruột, dường như đang đợi ai đó.
Vu Thức Vy đi qua đó, lên tiếng chào hỏi trước: “Tứ muội muội, lâu rồi không gặp.”
Vu Vinh Mỹ vừa nghe thấy giọng nói của Vu Thức Vy, mắt liền sáng lên, chạy đến nắm lấy tay nàng, lòng như lửa đốt nói: “Nhị tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu vương gia, chàng ấy đã đuổi hết mọi thái y ra ngoài rồi, không để ai chữa cả. Muội biết tỷ nhất định có thể cứu chàng ấy. Chuyện trước đây là muội có lỗi với tỷ, tỷ phạt muội thế nào cũng được, xin tỷ cứu chàng ấy đi.”
Vu Thức Vy nhẹ gỡ tay nàng ta ra, có hơi buồn cười nói: “Tứ muội muội, muội không sao chứ? Muội nhiều lần hại ta, muội cho rằng ta sẽ cứu kẻ thù của mình sao? Hả? Là muội ngốc hay ta ngốc?”
Vu Vinh Mỹ cứng người lại, sau đó nhanh chóng mang vẻ cầu xin, một lần nữa nắm lấy tay nàng nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ trừng phạt ta thế nào cũng được, nhưng xin tỷ nhất định phải cứu vương gia. Nếu không có chàng thì ta cũng không muốn sống nữa.”
“Không muốn sống nữa?” Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt đều là trào phúng, lời lẽ cay độc: “Vậy muội đi chết đi, ta cũng đâu có cản muội.”
Mặt Vu Vinh Mỹ đanh lại, có chút khó tin Vu Thức Vy có thể nói ra những lời vô tình như thế, nhưng nàng ta thật sự không nghe nhầm, Vu Thức Vy thật sự đã nói thế, cũng giống như tính cách của nàng, ngoan độc quyết tuyệt.
Nhưng Vu Vinh Mỹ vẫn có chút không cam lòng, nàng ta vội vã rút một con dao găm đã chuẩn bị từ trước ra, nhân lúc Vu Thức Vy không phòng bị mà kề lên cổ nàng, trong mắt dấy lên sự tuyệt vọng: “Nhị tỷ tỷ, nếu tỷ không cứu vương gia, thì ta chỉ đành cùng chết với tỷ.”
Vu Thức Vy chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, vẫn thong dong trấn định như thường, lời nàng nói ra cũng một lần nữa dọa sợ Vu Vinh Mỹ: “Vậy thì chết chung là được thôi, có thể kéo muội và Thượng Quan Tuấn của muội chết chung với ta, ta còn được lời ấy chứ.”
Vu Vinh Mỹ thấy hoảng loạn, Vu Thức Vy đáng chết, sao chẳng sợ gì cả vậy?
Rốt cuộc nàng ăn gì mà lớn? Vì sao chẳng sợ gì cả?
“Ta mặc kệ! Đi, lập tức đi với ta, nếu ngươi không đi thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
Lúc này, Hàn Giang Nguyệt đã nhiều ngày không được gặp Vu Thức Vy vừa trèo tường ở cửa sau vào trong. Lúc y vừa định đến lầu các của Thính Vũ Hiên thì nghe thấy tiếng ồn truyền đến từ cửa lớn. Y dừng bước, quay đầu lại liền thấy nữ nhân Vu Vinh Mỹ đáng chết đang cầm dao găm kề lên cổ Vu Thức Vy. Y lập tức phi đao nhỏ về hướng Vu Vinh Mỹ. “Vút” một tiếng, đao đã đâm vào cánh tay của Vu Vinh Mỹ.
“Á!” Vu Vinh Mỹ đau đớn thét lên, dao găm trên tay cũng rơi xuống đất, tay nàng ta chụp lấy cánh tay chảy máu, đau đến quỳ trên đất.
Vu Thức Vy xoay đầu qua nhìn nơi phát đã phi đao đến thì thấy Hàn Giang Nguyệt một thân y phục trắng phấp phới tuấn lãng. Sắc mặt nàng liền thả lỏng, cười cười đi về phía y.
Đi đến trước mặt y, Vu Thức Vy liền nâng tay gạt lọn tóc bị tạt lên vai Hàn Giang Nguyệt khi y phi đao lúc nãy, cười nói: “Sao huynh lại đến đây?”
Hàn Giang Nguyệt cũng cầm lọn tóc của nàng lên mũi ngửi say sưa, chìu chuộng và đầy tình cảm nói: “Nhớ nàng nên đến thăm.”
Hai người một y phục đỏ một y phục trắng đứng đối diện nhau, chiều cao chênh lệch đúng nửa cái đầu khiến Vu Thức Vy không thể không ngẩng đầu nhìn y, mà y cũng không thể không cúi đầu xuống nhìn nàng. Khoảng cách này đúng là vừa đẹp.
Trong viện trồng đầy cây đào, những cánh hoa đào bay phiêu đãng trong gió, hai người bốn mắt nhìn nhau trong cơn lốc hoa, đứng thành một bức tranh sinh động. Trong tranh có một đôi bích nhân, mà cũng chỉ có họ thôi, còn giang sơn vạn dặm, trời cao biển rộng đều không hề tồn tại.
Điểm Thúy và Hàm Yên từ ngoài đi vào liền thấy một màn tuyệt đẹp như thế.
Điểm Thúy tựa đầu vào vai Hàm Yên, ngưỡng mộ nói: “Hàm Yên, tỷ có phát hiện không, họ thật sự rất xứng đôi, là một đôi trời sinh đấy. Tỷ xem ánh mắt đầy tình ý của tiểu thư kìa, tỷ có từng thấy tiểu thư có ánh mắt này bao giờ chưa?
Hàm Yên cũng ngưỡng mộ nhìn một đôi bích nhân đứng trong cơn mưa hoa kia: “Phải đấy, xứng đôi quá.”
Trên đời này, ngoại trừ Hàn Giang Nguyệt, cũng chỉ có duy nhất Hàn Giang Nguyệt mới có thể khiến tiểu thư nhà họ để lộ ra ánh mắt dịu dàng đến vậy và nụ cười say mê lòng người đến thế.
Vu Thức Vy phát hiện Hàm Yên và Điểm Thúy đang nhìn họ, vội vã tránh tầm mắt của Hàn Giang Nguyệt. Mặt nàng đỏ lên, trong mắt cũng chứa vẻ xấu hố. Trời ạ, sao nàng có thể không biết xấu hổ ngắm Hàn Giang Nguyệt lâu đến thế chứ?
Tên yêu nghiệt này thể hiện ánh mắt thu hút thế làm gì? Khiến nàng nhìn đến say mê...
“Ta thấy... vào trong ngồi đi.” Vu Thức Vy cố gắng che giấu vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
Hàn Giang Nguyệt vẫn nhìn nàng say đắm, đưa tay ra nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen, dắt tay nàng vào trong: “Ta có thứ này muốn tặng nàng.”