Trong căn phòng yên tĩnh chốc chốc lại vang lên tiếng thở hổn hển yêu kiều của nữ tử, Thượng Quan Diệp chưa cần đến gần, chỉ nghe thấy thôi cũng biết đó là âm thanh gì, sắc mặt hắn lập tức lạnh lùng, mở cửa phòng.
Sau bức màn phù dung, Cố Ngưng Hương y phục không chỉnh tề, gương mặt đỏ bừng, đang tự làm thỏa mãn chính mình…
Cảnh tượng kì lạ ấy khiến Thượng Quan Diệp trông thấy mà trợn tròn mắt, suýt nữa còn tưởng là mình đã nhìn lầm, chuyện này thật sự là quá mất mặt, nữ nhân này sao lại có thể…
“Cố Ngưng Hương, ngươi đói khát đến thế à?” Thượng Quan Diệp không kiềm được mà lên tiếng trách móc.
Cố Ngưng Hương đang nằm trên giường liền khựng người, khóe mắt sáng lên, lập tức ngồi dậy, ngay cả giày cũng không kịp mang, cứ thế y phục xộc xệch bước đến trước mặt Thượng Quan Diệp, áp sát thân mình vào người hắn, “Vương gia, ta đã trúng phải mị dược của Vu Thức Vy, ta…”
Dáng vẻ của nàng ta rất phóng đãng, không còn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như thường nữa. Vừa trông thấy nàng ta, Thượng Quan Diệp lại bất giác nhớ đến dáng vẻ lúc trúng mị dược của Vu Thức Vy, vẫn là gương mặt lạnh lùng, không hề có chút phóng đãng nào, ngược lại còn có vẻ băng giá hơn lúc bình thường, cả người toát ra hơi lạnh, cho dù đang vô cùng khó chịu cũng không hề có ý muốn cúi đầu, đâu có giống Cố Ngưng Hương lúc này, càng nhìn càng khiến người ta thấy ghê tởm.
Thượng Quan Diệp khó chịu đẩy nàng ta ra, quát to: “Đáng đời, lúc ngươi tính kế với nàng ta sao không dùng não?”
Vu Vinh Hoa đã bị nàng ta hại ngược lại ra sao trong hôn lễ của hắn với Thấm Thủy? Tình hình hiện giờ thật sự rất giống với hôm ấy.
Cố Ngưng Hương vốn đã rất mệt mỏi, nhưng vừa bị đẩy xuống đất đã vội vàng bò dậy, liều chết nắm chặt lấy áo của Thượng Quan Diệp, nhưng nàng ta càng như thế, Thượng Quan Diệp lại càng chán ghét.
Bốp một tiếng, Thượng Quan Diệp giận dữ cho Cố Ngưng Hương một bạt tai, sau đó rút trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào nàng ta, lạnh lùng nói: “Cố Ngưng Hương, ngươi dám chưa được sự đồng ý của bổn vương mà lén dùng hương với Vu Thức Vy, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?”
Cố Ngưng Hương cả người run lẩy bẩy, trông thấy ánh mắt vô tình của Thượng Quan Diệp thì ham muốn trong lòng lập tức tiêu tan hết, lấy lại vẻ tỉnh táo, không dám tin mà nhìn Thượng Quan Diệp rồi bi ai nói: “Vương gia, ta đều là vì người cả, không phải người yêu ả Vu Thức Vy đó sao? Ta chỉ muốn giúp người có được ả thôi.”
“Ngu xuẩn.” Thượng Quan Diệp không kiềm được mà quát lên, sau đó nói tiếp: “Ngươi làm thế này không phải đang giúp bổn vương mà là đang hại bổn vương!”
Hắn dám đảm bảo, nếu hôm nay đổi lại người bị hại là Vu Thức Vy thì ngày mai chắc chắn sẽ là ngày chết của hắn, nàng tuyệt đối sẽ khiến hắn phải chết một cách đau đớn nhất tàn nhẫn nhất…
Cố Ngưng Hương thấy Thượng Quan Diệp lúc này đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình thì liền không phục mà phản bác, “Vương gia, tuy ta không thương lượng trước với người, nhưng người cũng đã đồng ý rồi mà, người nói phải đưa Vu Thức Vy ra hậu sương phòng, vương gia, người đừng nói là lúc ấy người không nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều của nàng ta khi nằm bên dưới người nhé…”
Lời của nàng ta như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim hắn rỉ máu, đã vạch ra hết tất cả bí mật trong lòng hắn, không thể giấu giếm nữa.
Đúng thế, hắn đã từng nghĩ, nghĩ đến hình ảnh nàng không một mảnh vải che thân nằm bên dưới hắn, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của nàng chợt trở nên e ấp, càng thêm mê hoặc biết bao…
Nhưng suy nghĩ đáng xấu hổ ấy chỉ thoáng qua vào giây phút ấy, sự tàn độc của nàng hôm nay lại lần nữa khiến hắn hiểu thêm về nàng, nàng là một nữ nhân trong chớp mắt có thể giết người, vô cùng tàn độc, thế gian hiếm thấy.
Hắn đã không còn biết rõ tình cảm dành cho nàng là yêu là hận hay là sợ nữa, dù gì bây giờ hắn chỉ muốn tránh xa nàng, đợi sau khi hắn đủ lông đủ cánh rồi thì mới quay lại chinh phục nữ nhân này, đến lúc ấy hắn sẽ khiến cho nàng hiểu ra, cái gì gọi là thiên đường, cái gì gọi là địa ngục!
Định thần lại, Thượng Quan Diệp liền giấu đi sát khí, ánh mắt trở nên dịu dàng nhìn Cố Ngưng Hương, nói bằng giọng mê hoặc: “Ngưng Hương, nàng có nguyện vì bổn vương mà dâng hiến đôi tay của mình không?”
Cố Ngưng Hương bị ánh mắt quyến rũ ấy của hắn làm cho si mê, hoàn toàn không hiểu lời nói của hắn, chỉ mừng rỡ gật đầu, “Vương gia, ta bằng lòng, cho dù có phải chết vì người ta cũng bằng lòng.”
Thượng Quan Diệp chợt đưa tay vuốt ve cằm của nàng ta rồi cúi người hôn lên môi, sau đó đang trong lúc dịu dàng, hắn vung kiếm lên chém đứt đôi tay của Cố Ngưng Hương…
Giờ thân, Đoan Vương phủ gửi đến Thái Sư phủ một hộp quà, sau đó hộp quà được chuyển đến Thính Vũ hiên.
Điểm Thúy vừa trông thấy là quà từ Đoan Vương phủ đã liền định vứt đi, nhưng rồi lại thấy tò mò, bèn đem vào vườn rồi mở ra. Dưới ánh nến tờ mờ, thứ trong hộp ấy khiến nàng ta giật mình đến hồn bay phách lạc, vội vàng ném cái hộp xuống đất rồi hét lên: “Á!”
Vu Thức Vy ở trong phòng nghe thấy tiếng hét ấy liền cau mày, quay sang nói với Hàm Yên và Tiểu Ninh: “Các ngươi đi xem nàng ta sao lại hét lên.”
Hàm Yên và Tiểu Ninh ra ngoài xem, cũng lập tức sợ hãi la lên oai oái, Điểm Thúy lúc này chạy vào phòng, lắp ba lắp bắp nói với Vu Thức Vy: “Tiểu… tiểu thư… Tay… tay…”
Vu Thức Vy khoác bộ áo màu đỏ, đang lặng lẽ luyện mấy chiêu thức vừa học được của ám vệ, nghe Điểm Thúy nói như thế thì liền dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói có hai bàn tay đầy máu có phải không?”
“Vâng…” Điểm Thúy gật đầu.
Vu Thức Vy khẽ lau mồ hôi trên trán, khóe môi có hơi nhếch lên, “Đó là tay của Cố Ngưng Hương, cứ đem chôn xuống dưới gốc liễu trong vườn để làm phân bón đi.”
Điểm Thúy vẫn đang rất hoảng sợ, vừa lấy tay vỗ ngực vừa nói: “Nô tì sợ chết đi được, nô tì sợ chết đi được.”
“Đừng sợ, à… Chu Lâm Huyên đã đến chưa? Đưa ả đến đây gặp ta.”
“Vâng, tiểu thư.”
Khoảng hơn một khắc sau, Chu Lâm Huyên bị ám vệ lôi vào Thính Vũ hiên, Vu Thức Vy ngồi trên cao nhìn nàng ta bên dưới rồi nói: “Phu nhân, lúc sáng đã làm người sợ rồi, sao hả, bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Chu Lâm Huyên sắc mặt trắng bệch, trong đầu chợt nhớ lại cảnh tượng người mặc áo đen ấy bị trúng độc khiến cơ thể thối rữa ra, lại lập tức hét lên, tiếng hét ấy rất chói tai, khiến Vu Thức Vy nghe thấy mà đau cả đầu.
Hàm Yên thấy Vu Thức Vy có vẻ khó chịu liền bước ngay đến trước mặt Chu Lâm Huyên rồi tát cho nàng ta một bạt tai thật mạnh, “Phu nhân, xin người bình tĩnh một chút.”
Chu Lâm Huyên bị ăn tát lập tức im bặt, ngẩn người nhìn Hàm Yên, sa sầm nét mặt, con tiện tì này lại dám đánh mình sao?
Tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng Chu Lâm Huyên không tỏ ra bên ngoài, chỉ thắc mắc nhìn Vu Thức Vy, “Công chúa tìm ta có việc gì?”
Vu Thức Vy cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn tìm người để uống rượu, hàn huyên tâm sự thôi.”
Dứt lời, lập tức có vài tì nữ bưng rượu và đồ nhắm vào, Vu Thức Vy phẩy tay mời Chu Lâm Huyên ngồi xuống rồi rót cho nàng ta một li rượu, “Phu nhân, mời dùng.”
Chu Lâm Huyên có hơi thấp thỏm nhìn Vu Thức Vy, ả ta rốt cuộc đang muốn giở trò gì? Đêm hôm sao lại gọi mình đến uống rượu? Hàn huyên gì chứ?
“Công chúa, người tìm ta có việc gì đúng không?”
Vu Thức Vy nâng li rượu lên mân mê trong tay, cười nói: “Đúng là có việc, ta muốn biết chất độc Lục Dẫn là ai đã đưa cho phu nhân, là hoàng hậu sao? Hay là Nhiếp chính vương?”
Chu Lâm Huyên chợt đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn, không tin được mà nhìn Vu Thức Vy: “Thì ra ngươi đã biết rồi?”
Vu Thức Vy há miệng cạn sạch rượu trong li rồi nói với vẻ luyến tiếc: “Thật ra ta còn định giấu đến phút cuối mới cho ngươi một bất ngờ, nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện nhiều sát thủ như vậy, cho nên ta đành phải nói cho ngươi biết ngay trong đêm, để tránh cho ngươi ngủ không được.”
Cái gì?
Chu Lâm Huyên bị lời nói của Vu Thức Vy làm cho kích động, uổng công nàng ta luôn cho rằng kế hoạch của mình không có chút sơ hở, chắc chắn sẽ có thể hạ độc Vu Thức Vy mà không ai hay biết, từ đó sẽ trả thù được cho mẫu thân đang bị giam cầm, trả thù được cho di mẫu của nàng ta.
Nhưng không ngờ…
Không ngờ bản thân nàng ta lại luôn bị Vu Thức Vy đùa giỡn trong lòng bàn tay như thế, giờ thậm chí còn bị Vu Thức Vy vạch mặt một cách trắng trợn, trong lòng Chu Lâm Huyên lúc này ngập tràn một cảm giác đau đớn vì bị sỉ nhục, chỉ mong có thể như Thượng Quan Lăng lúc sáng xông lên bóp cổ Vu Thức Vy.
Nhưng… nhưng nàng ta không dám, bởi vì độc dược của Vu Thức Vy quá lợi hại, cũng như chất độc có thể khiến thi thể tiêu tan lúc ấy, nếu dùng lên người của nàng ta thì nàng ta sẽ…
“Vu Thức Vy, nếu ngươi đã biết cả rồi thì ta cũng không cần phải đóng kịch với ngươi nữa, chúng ta cứ nói thẳng tất cả ra đi, ta vốn rất hận ngươi, chỉ mong ngươi chết đi, sao hả?”
“Ha ha…” Vu Thức Vy bật cười, không biết là cười sự ngu xuẩn của nàng ta hay là cười sự thành thật của nàng ta nữa, cười xong, nàng lạnh lùng nói: “Là vì mẫu thân của ngươi sao? Hay là vì Đường quốc công phu nhân, đại di mẫu của ngươi?”