Đức Chính điện
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương thì một tiểu thái giám hớt hải chạy đến báo: “Hoàng thượng, không hay rồi, Phi Loan cung xảy ra chuyện rồi…”
Tay Hoàng đế run lên, một giọt mực nhỏ lên tấu chương: “Quý phi làm sao?”
Tiểu thái giám run rẩy toàn thân, lắp bắp nói: “Không… không phải quý phi, là Thần phi nương nương xảy ra chuyện…”
Cái gì?
Hoàng đế trừng to mắt, hét lớn: “Nói rõ ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Nô tài cũng không biết, nô tài chỉ nghe nói Quý phi nương nương đẩy Thần Phi nương nương, sau đó Thần phi nương nương liền ngã xuống hồ. Chỉ… chỉ sợ…sẽ…sinh non…”
“Sinh non?” Hoàng đế sợ đến mức đánh rơi bút lông trên tay xuống, sau đó nhanh chóng rời khỏi Đức Chính điện.
Trong Phi Loan cung tuyền đến tiếng kêu thảm thiết: “Đau quá… Thái y đâu, sao thái y vẫn chưa đến? Mau truyền thái y, Chu Nhàn phi, bổn cung không thù không oán với ngươi, sao ngươi phải hại con của bổn cung…”
Mặt Diệp Thần phi vặn vẹo nằm trên giường, đầu ướt nhẹp, y phục và tóc đều dính chặt lên người, cả người co quắp, run rẩy, nhìn có vẻ vô cùng đau đớn.
Nhóm cũng nữ lúng túng muốn thay y phục cho nàng, nhưng lại bị nàng đẩy ra, môi run rẩy quát: “Mau đi tìm thái y, thái y. Các ngươi loạn động như vậy, lỡ làm hại bổn cung sinh non thì bổn cung sẽ lấy mạng các ngươi!”
Nhóm cung nữ bị dọa lập tức lui lại, không dám động vào nàng ta nữa. Lỡ như thật sự sinh non thì bọn họ không đền tội nổi đâu!
Chu Nhàn quý phi bình thản nhìn Diệp Thần phi, đáy mắt lạnh băng lóe lên tia chán ghét, nàng ta thế mà dám công khai hãm hại nàng!
Khi Hoàng đế đi vào thì đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Chu Nhàn quý phi. Có hơi kinh ngạc xông vào, định nói thì nghe thấy tiếng Diệp Thần phi hét lên: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, cuối cùng người cũng đến rồi...”
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, vội vàng xông lên mới phát hiện cả người nàng ướt nhẹp, lạnh đến run rẩy thì càng thêm sợ hãi: “Có chuyện gì vậy? Thái y, Thái y đâu…”
Đám cung nữ trả lời: “Đã đi mời rồi ạ.”
Lúc này, Như Mộng đột nhiên hét lên: “Trời ơi, Hoàng thượng, nương nương… nương nương xuất huyết rồi…”
Tiếng hét khiến ánh mắt Hoàng đế rơi lên người Diệp Thần phi, chỉ thấy máu tươi chảy ra đỏ một mảng. Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, hét lên: Sao Thái y còn chưa đến?”
Sắc mặt Diệp Thần phi trắng bệch, túm vội lấy cánh tay Hoàng đến, vừa sợ vừa vội nói: “Hoàng thượng, làm sao đây? Thần thiếp rất sợ, thần thiếp lớn tuổi rồi, không dễ gì mới có đứa con này, thần thiếp không muốn mất nó đâu…”
Hoàng đế cũng có suy nghĩ như thế, ông ta lật tay nắm chặt tay của Diệp Thần phi, kiên định nói: “Có trẫm ở đây, đừng sợ. Con của trẫm nhất định không sao, sẽ không sao đâu!”
Diệp Thần phi như có được sự mạnh mà gật đầu: “Đúng, con chúng ta nhất định sẽ không sao.”
Giống như nhớ ra chuyện gì đó, Diệp Thần phi nắm lấy tay Hoàng đế chặt hơn, vẻ mặt cầu xin nói: “Hoàng thượng, dù thế nào thì cũng xin người đừng trách Quý phi muội muội. Không phải muội ấy đánh đâu, là thần thiếp tự mình nhảy xuống, không liên quan đến muội ấy…”
Như Mộng quỳ phịch xuống, khóc lóc nói: “Nương nương, vì sao người lại bao che cho Quý phi chứ? Rõ ràng là Quý phi đánh người nên người mới ngã xuống hồ. Có bao nhiêu người đều thấy mà. Người bao che thì có thể bao che được sao? Nô tỳ biết người muốn thân thiết với Quý phi nương nương. Nhưng dù thế cũng phải lo lắng cho chính mình chứ!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, quát: “Rốt cuộc có chuyện gì, nói rõ cho trẫm!”
Diệp Thần phi tựa hồ như muốn che giấu mà hoang mang cúi đầu xuống: “Không có gì, không có chuyện gì hết. Ngươi là đồ tiện tỳ, ai cho ngươi nói lời phá hỏng tình cảm của tỷ muội ta. Cút, cút ra ngoài!”
Như Mộng cúi đầu, nước mắt dài rơi xuống đất, nhiễm thành một vũng nước nhỏ: “Nương nương, nô tỳ vì cảm thấy không đáng cho người mà. Người muốn lấy lòng Quý phi, nhưng người ta cũng phải nhận chứ. Đây còn phạt cung nữ của người, đẩy người nữa. Nô tỳ dù chết cũng phải nói ra chân tướng.”
“Không được nói lung tung.” Diệp Thần phi vội mắng.
Như Mộng vẫn tiếp tục nói: “Hoàng thượng, chuyện là như vậy: Sau ngọ thiên, nương nương đang ở trong cung tản bộ thì Quý phi đột nhiên tuyên nương nương đến Phi Loan cung. Đến Phi Loan cung mới biết thì ra Tiểu Liên của Dao Hoa cung vì đánh đổ bát thuốc bổ của quý phi nương nương mà bị đánh đòn. Nương nương vội đi tới cầu tình cho Tiểu Liên, nhưng lại bị quý phi cho một bạt tai, lúc đó hai người đang ở cạnh hồ, nương nương… nương nương cứ thế bị Quý phi đẩy xuống hồ.”
Hoàng đế nghe xong sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Chu Nhàn quý phi, chỉ thấy nàng ta đang trào phúng mà nhìn bên này, dáng vẻ của người ngoài cuộc.
Hoàng đế không nhịn được trầm giọng nói: “Quý phi, nàng ta nói đúng không?”
Mắt Chu Nhàn quý phi nhấp nháy, trong lòng suy nghĩ đủ điều, cuối cùng chỉ hờ hững phun ra một chữ: “Đúng.”
Ngay cả một câu giải thích cũng không có mà liền thừa nhận.
Lúc này, Thái y cuối cùng cũng chạy đến: “Thần khấu kiến Hoàng thượng.”
“Mau giữ thai cho Thần phi, không giữ được thì trẫm không tha cho các ngươi!”
Vừa nói, ông ta vừa nhường chỗ, sau đó đứng dậy ra ngoài, trầm trọng nhìn Chu Nhàn quý phi: “Quý phi, nàng ra đây…”
Hai ngày sau, một đạo thánh chỉ truyền khắp triều đình và dân gian.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nước không thể một ngày không vua, hậu cung không thể một ngày không hậu. Thần phi Diệp thị tính cách ôn hòa nho nhã, lễ độ đoan trang, phong phạm hơn người, ung dung bình tĩnh, xứng với chức mẫu nghi thiên hạ. Nay đặc biệt sắc phong làm Hoàng hậu, cùng trẫm trị vì thiên hạ ấm no, khâm thử!”
Văn võ bá quan kinh ngạc không thôi. Không ngờ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, mà Diệp thị vốn bị phế lại có thể đăng cơ Hậu vị lần nữa, đúng là chuyện lạ hiếm có trong thiên hạ!
Cho đến khi bãi triều mà các quan vẫn lấy làm lạ, nghị luận sôi nổi.
Phủ Mẫn thân vương.
Sau khi Lộc Nguyệt nhận được tin tức liền nhanh chóng về bẩm báo: “Vương phi nương nương, hôm nay trên triều Hoàng thượng đã sắc phong Diệp thị làm Hoàng hậu. Nàng ta lại lên làm Hoàng hậu rồi, mà Chu Nhàn quý phi… bị giáng làm Chiêu nghi, cấm túc trong Phi Loan cung, không cho ra ngoài, không khác gì cho vào lãnh cung cả…”
Vu Thức Vy để tách trà trong tay xuống, cong môi: “Lên thì cứ lên thôi, Hoàng thượng nể tình ả mất con lên cho ả Hậu vị. Chúng ta cứ đề cao cảnh giác là được. Ta bảo ngươi điều tra Bách Lý Ngọc San, ngươi điều tra ra được gì rồi?”
Lộc Nguyệt chắp tay nói: “Đã điều tra ra, Bách Lý Ngọc San là nhị tiểu thư của chính thất gia tộc Bách Lý ở Tây Nam Lăng Việt, nàng có một tỷ tỷ sinh đôi, khi sinh ra đã mất tích, thuộc hạ còn tra được, Bách Lý thế gia này không hề đơn giản…”
Vu Thức Vy cau mày: “Nói tiếp đi.”
“Bách Lý thế gia là chi nhỏ của hậu duệ Cơ thị Đại Chu!”
“Cái gì?” Vu Thức Vy đứng bật dậy, phong vân trong đáy mắt biến đổi: “Cơ thị Đại Chu?”
“Vâng!”
Mặt Vu Thức Vy âm trầm, lại ngồi xuống, đáy mắt hiện lên tia phức tạp.
Nàng nhớ trong quyển “Bí mật tiền triều” có ghi chép về Cơ thị Đại Chu này, tuy ít nhưng không thể khinh thường. Thế lực của họ ẩn nấp khắp thiên hạ, chỉ một cái hắt xì cũng có thể khiến thế gian nổi lên một cuộc gió tanh mưa máu. Không ai biết thế lực gia tộc Cơ thị ẩn giấu ở đâu, nhưng không ai nhìn thấy gia chủ trưởng của gia tộc Cơ thị có dáng vẻ thế nào. Chỉ biết rằng không ai được động đến người của gia tộc Cơ thị, nếu không chớp mắt có thể gây họa diệt môn!
Thế cục hình như trở nên càng phức tạp hơn…
Trước tiên không quan tâm Bách Lý Ngọc San có phải muội muội song sinh của nàng không, nhưng thấy nàng ta đứng ở bên Đoan Vương phủ là có thể biết Thượng Quan Cửu U có dính líu đến Bách Lý thế gia rồi. Không biết chỉ có vậy, hay là có dính líu đến tận gia tộc Cơ thị sau Bách Lý thế gia nữa. Nếu là vậy, nàng muốn diệt hắn thì cần phải suy nghĩ kĩ càng hơn!
“Phái người đi hỏi thăm thân thế của Bách Lý gia, tốt nhất có thể tìm được tranh vẽ của Bách Lý Ngọc San. Nếu dáng vẻ trước đây chính là dáng vẻ bây giờ, vậy thân thế nàng ta bắt buộc phải điều tra thật rõ.”
Lộc Nguyệt gật đầu: “Vâng, Vương phi nương nương.”
Sau khi Lộc Nguyệt đi, Hàm Yên mang theo một phong thư đi vào, lúc này nàng ăn mặc như một người hầu bình thường, còn dịch dung nên người bình thường căn bản sẽ không nhận ra.
Đi tới trước, Hàm Yên đưa phong thư đến trước mặt Vu Thức Vy, cười nói: “Tiểu thư, đây là thư của công chúa Thấm Thủy, có lẽ là đến nơi rồi.”
Vu Thức Vy mở bức thư ra nhìn, cười nhẹ: “Không sai, nàng đến rồi. Đại Hãn Đột Quyết hổ thẹn với nàng, nên đã phong nàng làm công chúa Cố Luân, địa vị như Thân Vương, dưới sự cầu tình của nàng đã tiếp nhận tiểu thế tử, đưa vào tộc phổ Hoàng thất Hách Liên…”
Nói đến đây, khóe môi đang cong của Vu Thức Vy cứng đờ, bởi vì nàng thấy dòng cuối cùng.
Hàm Yên thấy mặt nàng thay đổi, vô thức hỏi: “Tiểu thư, sao thế?”
Vu Thức Vy trầm trọng nói: “Nửa tháng sau Đột Quyết muốn tiến cống, nàng muốn ta cẩn thận Hoàng huynh Hách Liên Thành của nàng!”
“Hách Liên Thành? Không phải Ung Vương mà trước đó Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn đó sao?”
“Chính là hắn!”
Hai người nói đến đây thì Điểm Thúy thở hồng hộc chạy đến, cũng là dáng vẻ người hầu, thở không ra hơi nói: “Tiểu thư, tiểu thư, Hải Thiên Viên truyền đến tin tức nói Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, muốn truyền người vào cung.”