Hoàng đế lúng túng rút tay lại. Bà lạnh lùng với ông ta cả đời, xa cách cả đời, cũng hận cả đời, có lẽ tóm lại cũng là vì bà chưa từng quan tâm tới ông ta.
Sự lạc lõng bị gió bắc đang thét gào kia thổi tan thành mây khói, trên mặt hoàng đế lại hiện lên một nụ cười hèn mọn, ông ta hỏi dè dặt: “Tĩnh Tuyết, bên ngoài rất lạnh, vào trong điện ngồi trước đi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Tĩnh Tuyết nhìn xuống mặt đất, gật đầu nói: “Tạ ơn hoàng thượng, nô tỳ chỉ nói một câu liền đi ngay, sẽ không vào nữa.”
Hoàng đế còn định nói thêm gì đó, nhưng lời nói đến khóe miệng lại không nói ra được, mới đổi thành: “Tĩnh Tuyết, nàng có gì thì cứ nói đi.”
Chu Tĩnh Tuyết gật đầu rồi đột nhiên quỳ xuống, dùng giọng nói lạnh như băng nói: “Tam hoàng tử Thượng Quan Mặc mắc phải sai lầm lớn, vốn là phải lấy cái chết tạ tội với thiên hạ. Nhưng hoàng thượng lại khai ân, chỉ tước đoạt chức vị, đánh năm mươi trượng, không thể bình phục lòng tức giận của nhiều người. Chuyện này là do nô tỳ dạy không nghiêm, theo lí cũng phải chịu phạt. Xin hoàng thượng tước đoạt binh quyền của tam hoàng tử, cách chức làm dân thường, nô tỳ cũng nguyện bị cách chức.”
“Cách chức làm dân thường?”
Hoàng đế mở to hai mắt, ông vô thức lùi về phía sau hai bước, không thể tin được mà nói: “Tĩnh Tuyết, nó là đứa con trai duy nhất của chúng ta…”
Chu Tĩnh Tuyết quay đầu sang một bên, nói lạnh lùng: “Hoàng thượng, người không thiếu con cái, cần gì phải níu lấy một đứa không buông. Dã tâm của nó quá rõ ràng, nếu muốn bảo vệ cho nó thì hãy để nó đi đi…”
Tiếng thở dài xa xăm mang theo sự bất đắc dĩ, khiến hoàng đế phải rùng mình. Mặc dù ông hiểu nỗi khổ tâm của bà, bà không muốn để lão tam tham gia vào những âm mưu quyền thế đó, nhưng…
“Tĩnh Tuyết, nàng muốn nó được bình an, trẫm đồng ý với nàng cũng được, nhưng sao nàng lại muốn bỏ trẫm mà đi?”
Sự kiên quyết hiện lên trong mắt Chu Tĩnh Tuyết: “Bởi vì nô tỳ đã nhìn thấu cuộc đời này, chẳng thà trở về.”
“Chẳng thà trở về? về đâu?” Hoàng đế hỏi ngược lại, sắc mặt kích động, thậm chí ông còn lo được lo mất, vội ôm lấy Chu Tĩnh Tuyết: “Không, trẫm không cho nàng trở về. Nàng đi rồi, bỏ trẫm một mình trong cung, trẫm phải sống thế nào?”
Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng quanh năm cũng không thay đổi của Chu Tĩnh Tuyết như sụp đổ, bà nở một nụ cười đẹp tuyệt trần, bi ai, cũng thê lương: “Hoàng thượng, ngươi chỉ quan tâm ngươi có cô đơn, trống vắng hay không, ngươi có từng quan tâm xem ta có cô đơn, trống vắng hay không? Ngươi cướp đoạt tình yêu, ép ta rời khỏi chàng, hai mươi tám năm, suốt hai mươi tám năm, cả một tuổi thanh xuân tươi đẹp đều chôn vùi ở nơi này, còn chưa đủ hay sao?”
Hoàng đế cũng nổi giận, giáng một cái tát vào mặt Chu Tĩnh Tuyết: “Có phải nàng còn chưa quên hắn ta đúng không? Hai mươi tám năm, cho dù là tảng đá thì cũng ủ ấm được rồi, rốt cuộc trái tim của nàng được làm bằng gì?”
Chu Tĩnh Tuyết bưng mặt, bà càng thêm bi ai, cảm thấy thật tự giễu: “Vậy hoàng thượng thì sao? Trái tim của hoàng thượng được làm bằng? Vốn dĩ ta là thê tử của chàng, ngươi là bạn của chàng, con thầy vợ bạn, nhưng ngươi đã làm chuyện xấu xa gì? Ngươi cướp thê tử của chàng, còn phái người ám sát chàng, ngươi nói xem, ta không nên hận ngươi sao?”
“Câm miệng, nàng không phải thê tử của hắn, nàng là thê tử của trẫm, là nữ nhân của trẫm.” Sắc mặt của hoàng đế đã âm trầm như đáy nồi, mang theo sự nguy hiểm như mưa gió sắp đến.
Chu Tĩnh Tuyết lại như không nhìn thấy, bà tiếp tục chọc giận ông ta: “Sao? Bị ta nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận? Hoàng thượng, ngươi đoạt thê tử của người coi ngươi làm bạn tốt, bao nhiêu năm qua, ngươi có từng thấy áy náy không? Nửa đêm nằm mơ, có mơ thấy chàng đi ra từ địa ngục, tới tìm ngươi đòi mạng không?”
Hoàng đế đã giận điên lên, đôi mắt đỏ ngầu: “Đủ rồi, đừng có nói nữa, cho dù ngươi có hận có oán thế nào đi chăng nữa, trầm cũng không thả ngươi đi, trừ khi trẫm chết. Nếu ngươi dám chết, trẫm sẽ giết hết toàn bộ phủ trấn quốc công.”
Chu Tĩnh Tuyết cười xùy một tiếng: “Hoàng thượng, ngươi dùng câu này để uy hiếp ta cả đời rồi, ta đã không để ý tới nữa. Hôm nay, ta nhất định phải rời khỏi nơi này, nếu không thể sống sót rời đi, vậy thì biến thành thi thể rồi đi…”
“Ngươi… ngươi uy hiếp trẫm?”
“Vậy sao? Nếu ta có thể uy hiếp được ngươi, cũng sẽ không bị cầm tù ở nơi này hai mươi tám năm. Hôm nay ta bước ra khỏi cung Phượng Loan, cũng không có ý định về nữa, cầu hoàng thượng hạ lệnh phế bỏ phi tần, thả ta đi.”
"Nếu không định về cung Phượng Loan thì ở điện Đức Chính này đi, người đâu, đưa hoàng quý phi đến Tây Noãn Các, không có lệnh của trẫn, không được để nàng ấy ra ngoài, cũng không được cho người ngoài vào thăm!"
Tiểu thái giám hơi do dự: "Hoàng... quý phi?"
“Truyền thánh chỉ của trẫm, Chu chiêu nghi thấu tình đạt lí, trí tuệ hiền thục, được sự dạy bảo của hoàng thái hậu, phong làm hoàng quý phi, khâm thử.”
“Vâng…”
Cung Trường Xuân.
Nhận được tin tức này, sắc mặt Diệp hoàng hậu biến đổi, bà ta nghiến răng nghiến lợi vứt khung thêu lên mặt đất, cả giận nói: “Lại phong làm hoàng quý phi, lại phong làm hoàng quý phi, ả có cái gì chứ?”
Như Mộng cuống quít sửa sang lại chỉ và khung thêu, nói: “Nô tài nghe tiểu thái giám ngự tiền nói, vốn là Chu Tĩnh Tuyết cầu xin hoàng thượng cách chức tam hoàng tử làm dân thường, sau đó lại cầu xin hoàng thượng bỏ nàng ta rồi cho hai người ra cung. Ai ngờ hoàng thượng nghe xong thì nổi trận lôi đình, không chỉ không cho nàng ta đi, ngược lại còn phong làm quý phi, giam trong Tây Noãn Các, không cho bất luận kẻ nào tới gần.”
“A… ha ha ha… Ha ha ha…Ân sủng mà người khác cầu còn không được, nàng ta lại dễ dàng chiếm được, nhưng nàng ta căn bản cũng không cần. Hoàng thượng à hoàng thượng, sao ngươi nhất định phải thắt cổ trên một thân cây như vậy? Ngươi quay đầu lại nhìn vô số tần phi của ngươi đi, sao nhất định phải là nàng ta? Ngươi thừa biết ả không yêu ngươi, ngươi thừa biết trong lòng ả chất chứa một người nam nhân khác…”
Như Mộng nhìn hoàng hậu điên cuồng như vậy, lo lắng gọi một tiếng: “Nương nương…”
Hoàng hậu ngừng cười, đáy mắt thấp thoáng nước mắt, nói xa xăm: “Như Mộng, phái người lén nói cho Lê Hương bên cạnh hoàng quý phi, nếu nàng ta muốn ra cung, bổn cung có thể giúp nàng ta… Nhưng điều kiện tiên quyết là tam hoàng tử phải giết thái tử!”
“Giết… thái tử?”
Như Mộng không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nàng ta trợn to đôi mắt, khó tin nói: “Nương nương, người đang nói linh tinh cái gì vậy? Thái tử là con trai trưởng của người, một khi thái tử lên ngôi, người chính là thái hậu duy nhất…”
“Thái hậu… Ha ha …”
Diệp hoàng hậu lại cười như điên, đau thương đến cùng cực: “Ngay cả con gái của mình bổn cung còn không bảo vệ được, còn nuôi con trai của đối thủ gần hai mươi năm. Bổn cung không cần làm thái hậu gì cả, dòng máu chảy trên người hắn không phải của Diệp gia, không xứng làm hoàng đế!”
Như Mộng kéo lấy góc áo của Diệp hoàng hậu: “Nương nương, cho dùng ngài không cần, nhưng tình nghĩa mười chín năm dưỡng dục thì sao? Người có biết thái tử kính trọng người đến nhường nào không? Người làm như vậy… Đừng nói là thái tử, ngay cả nô tỳ nghe thấy còn đau lòng…”
Diệp hoàng hậu ngẩn ra, bà ta hơi do dự một chút. Dường như quá khứ đang hiện về trước mắt bà ta, cảnh tượng nó khóc lóc đòi ăn, cảnh tượng nó biết đi đường, cảnh tượng lần đầu tiên nó gọi mẫu hậu…
“Đừng nói nữa, bổn cung… đã quyết định rồi, bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi.”
Như Mộng gạt lệ, mặt xám như tro tàn: “Nương nương, hoàng thượng đã hạ chỉ cách chức tam hoàng tử làm dân thường, căn bản không có tư cách để tranh giành ngôi vị. Giết thái tử chính là mưu phản, cho dù hoàng quý phi có chết cũng sẽ không làm như vậy. Kế hoạch của người phải thất bại rồi.”
Nghe vậy, Diệp hoàng hậu rất kinh ngạc: “Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi?”
“Vâng.”
“Tốt lắm, vậy thì trực tiếp nói với tam hoàng tử, nếu muốn giành ngôi thì phải giết thái tử trước!”
Như Mộng kinh hãi run rẩy, thấy Diệp hoàng hậu xa lạ như chưa từng quen biết vậy, nàng ta nhìn sâu vào hoàng hậu: “Nương nương, người đã mất đi một đứa con gái rồi, giờ lại muốn dùng đứa con trai mà mình tự tay nuôi lớn để…”
Chuyện mất hết nhân tính như thế, từ trước tới nay chưa từng có.
“Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi. Phái cả người đi thăm Vu Thức Vy, nàng ta khỏi một cái là bổn cung sẽ xin hoàng thượng mở tiệc gọi nàng ta vào cung. Tới lúc đó, bổn cung sẽ để nàng ta có đến không có về!”
“Vâng, nương nương, nô tỳ… tuân lệnh!”
Phủ Mẫn quận vương.
Hàm Yên và Điểm Thúy phải đuổi hết nhóm khách này tới nhóm khách khác đến thăm bệnh, miệng cũng sắp nứt ra rồi, Điểm Thúy không khỏi phàn nàn: “Những người này cũng thật là, biết tiểu thư bị trọng thương vẫn còn nối đuôi nhau tới thăm bệnh, chẳng lẽ không biết bệnh nhân cần được nghỉ ngơi sao?”
Hàm Yên cười cười rồi nói thản nhiên: “Đích thân hoàng thượng tới thăm bệnh, những quan viên khác đương nhiên cũng phải cho người nhà tới thăm cho qua chuyện. Nếu không ai tới thì mới là lạ.”
Điểm Thúy bóp vai, lên tiếng đồng ý: “Cũng đúng.”
Lúc này, Cơ thị bưng một bát súp bước tới từ đầu còn lại của hành lang. Bà mặc một chiếc áo khoác mỏng bằng gấm màu tía, búi một kiểu tóc trang nhã, cài trâm châu ngọc, quý phái thong dong.
Đằng sau bà là Bách Lý Ngọc San, mặc áo khoác lam, để kiểu tóc của thiếu nữ chưa gả chồng, bước đi yểu điệu, mang phong cách của danh môn.
Thấy người người đi tới, Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn nhau, sau đó nhanh chân tới nghênh đón, nói đồng thanh: “Nô tỳ bái kiến phu nhân, bái kiến nhị tiểu thư.”