Lúc này Triệu Thị vẫn chưa từng thấy qua thủ đoạn thâm độc của Vu Thức Vy cho nên căn bản không chú ý nhiều tới Vu Thức Vy, Triệu Thị chỉ cảm thấy nàng là một tiểu nữ hài chưa từng trải nên không đủ để mình phải lo lắng. Nhưng bà ta làm sao biết được, trước đây đại phu nhân Đường Thị ở bữa tiệc trong cung cũng nghĩ như vậy mà bây giờ... lại hối hận tới xanh cả ruột...
Lục di nương La Thị nhìn thấy vết máu khô sau gáy của Vu Thức Vy thì sốt ruột và lo lắng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?"
Vu Thức Vy thả tóc xuống, trên mặt như muốn nói “nếu ngươi bất nhân vậy thì đừng trách ta bất nghĩa” mà nhìn Vu Vinh Hoa căm giận nói: "Là trưởng tỷ đẩy ta bị đụng, vì không để cho thánh thượng trách phạt nên ta đã nhận sai vào mình, nhưng không ngờ trưởng tỷ chẳng những không cảm kích lại còn muốn bỏ ta lại một mình trong cung, ta tốt xấu gì cũng là thứ nữ của phủ thái sư mà không ngờ lại phải tự mình về nhà, cũng không sợ người ta chê cười sao?"
"Cảm kích?" Vu Vinh Hoa vốn đã tức giận lại thấy Vu Thức Vy đổi trắng thay đen tới bôi nhọ nàng thì không nhịn được nữa mà giơ tay tát Vu Thức Vy một cái rất mạnh rồi hung hăng nói: "Vu Thức Vy, ngươi đúng là con tiện nhân thâm độc, ngươi đã hãm hại ta như vậy mà còn dám bảo ta phải cảm kích ngươi sao?"
Vu Thức Vy bị tát tới mức mặt lệch sang một bên, trong đáy mắt nàng lóe lên sự thù địch và cảm thấy không phục nên lạnh lùng nói: "Vu Vinh Hoa, không nghĩ tới ngươi đúng là loại người vô sỉ, lấy oán trả ơn như vậy, thật sự khiến cho ta khinh thường ngươi!"
"Cái gì? Lấy oán trả ơn sao?" Vu Vinh Hoa gằn lên từng chữ, nàng tức giận tới mức toàn thân run rẩy rồi cuối cùng không nhịn được nữa mà cười lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, ta báo ân, ta báo!"
Nàng nói dứt lời thì giơ tay lên lại tát Vu Thức Vy thêm một cái nữa, "Một tát này là ta cảm ơn ân ngươi che chở cho ta."
Trên mặt Vu Thức Vy bị tát tới nóng rát nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, nàng không nói một lời lại giơ tay lên tát Vu Vinh Hoa hai cái cũng với khí thế mạnh mẽ như vậy và nói từng lời. "Hóa ra trưởng tỷ được dạy dỗ như vậy sao? Cái gì mà tiểu thư khuê các với đích nữ danh môn chứ? Căn bản chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi! Mẫu thân người tốt xấu gì cũng là danh môn mà sao lại nuôi dạy ra một nữ nhi kiêu căng, hống hách và còn vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?"
Đường Thị vừa nghe Vu Thức Vy lại dám nói chuyện với mình như vậy thì lập tức vỗ mạnh vào bàn một cái, nổi giận nói: "Làm càn, Vu Thức Vy, ngươi tính là gì chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ với thân phận thấp hèn mà cũng dám... chỉ trích bản phu nhân như vậy sao? Ngươi thật sự cho rằng chủ mẫu ta chỉ là để trang trí sao?"
"A..." Vu Thức Vy cười lạnh, nàng không chút khách khí đáp trả lại, "Ta đương nhiên biết mẫu thân ngài không phải là để trang trí, cho nên nữ nhi ruột thịt của mình đánh thứ nữ mà ngài cũng không quan tâm, bởi vì cái này căn bản là ý của ngài. Ngài muốn dạy dỗ nữ nhi lại không biết nữ nhi của mình còn không được quản giáo tốt, cho nên nữ nhi không thể làm gì khác hơn là thay mẫu thân từ từ giáo huấn nghịch nữ bất nhân bất nghĩa này."
Vu Thức Vy nói xong lại vung tay tát thêm một cái vào mặt Vu Vinh Hoa còn đang kinh ngạc, có thể nói nàng đã dùng hết sức để tát một tát này nên Vu Vinh Hoa ngã trên mặt đất.
Mấy di nương và Vu Vinh Mỹ, Vu Vinh Nhược thấy vậy đều khiếp sợ tới mức ngây người, bọn họ không thể tin được Vu Thức Vy luôn cẩn thận ngoan ngoãn nghe lời lại trở nên mạnh mẽ và lợi hại như vậy, không những nàng dám công khai chống lại đại phu nhân Đường Thị mà còn hoàn toàn không luống cuống. Thần sắc và khí thế kia thật giống như một con sói hoang quen tính khát máu, trên người lộ ra sự thù địch đầy nguy hiểm làm người ta phải khiếp sợ.
Đường Thị càng kinh ngạc hơn, cho dù nàng đã biết Vu Thức Vy có lẽ không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài nhưng lại không ngờ sẽ đáng sợ tới mức người ta khó có thể chống đỡ như vậy. Bộ dạng này vừa lộ ra làm cho nàng đột nhiên nghi ngờ lời nói của Vương Thị, Vương Thị luôn nói Chu ma ma bị Vu Thức Vy lập kế hại chết, còn nói chuyện ở Pháp Hoa tự cũng là Vu Thức Vy bày ra, nếu thật sự là như thế thì nàng...
Đường Thị càng nghĩ càng thấy những chuyện này rất có thể là do Vu Thức Vy làm, lúc trước nàng ngoan ngoãn như vậy cũng chỉ là giả vờ mà thôi, đúng, nhất định là giả vờ! Nghĩ đến loại người thâm độc, tàn nhẫn giỏi dùng kế hại người lại ở ngay trước mắt mình mà mình không phát hiện ra khiến Đường Thị cảm thấy ớn lạnh và da đầu thì tê dại.
Mà giờ phút này, Vu Vinh Hoa nằm trên mặt đất với gương mặt xinh đẹp đã bị sưng đỏ, cái tát thứ ba của Vu Thức Vy hoàn toàn thiêu đốt cơn giận trong lòng, nàng ta đứng dậy hét lên: "Tiện nhân, không ngờ ngươi lại dám đánh ta?"
Vu Thức Vy tiến lên một bước, trong mắt nàng lạnh lùng và đầy hăm dọa nói: "Đánh ngươi thì sao? Trong luật pháp Đại Vân ta, những kẻ vong ân phụ nghĩa giống như ngươi đáng bị đánh ba mươi gậy lớn, ta chỉ tát ngươi vài cái xem như lợi cho người rồi còn gì."
"A... Vu Thức Vy, ngươi là tiện nhân đổi trắng thay đen, ta phải giết ngươi."
Vu Vinh Hoa giống như phát điên, không khác gì phụ nữ đanh đá mà lao vọt tới ấn Vu Thức Vy ngã trên mặt đất, gương mặt giống như tiên nữ đã trở nên dữ tợn và vặn vẹo, bóp cổ nàng. "Tiện nhân, ngươi đã hại ta hết lần này tới lần khác, ta mà không giết ngươi thì thề không làm người."
Tình huống bất ngờ diễn ra làm tất cả mọi người ở đó đều khiếp sợ biến sắc, Đường Thị hô to, "Hoa nhi, con muốn làm gì? Mau dừng tay."
Lục di nương La Thị làm sao có thể nào trơ mắt nhìn Vu Thức Vy bị bóp chết được, nàng lập tức đi qua kéo Vu Vinh Hoa lại. "Đại tiểu thư, ngươi điên rồi sao?"
Vu Vinh Nhược không chú ý tới sự ngăn cản của tam di nương Chân Thị mà xông tới kéo Vu Vinh Hoa lại. "Trưởng tỷ, tỷ mau buông tay ra đi, tỷ tiếp tục như vậy sẽ gây ra án mạng đấy."
Tứ di nương Triệu Thị và Vu Vinh Mỹ nhanh chóng trao đổi ánh mắt rồi lớn tiếng hô to: "Giết người rồi, đại tiểu thư giết người rồi, có ai không."
Lúc này Vu Vinh Hoa đã hoàn toàn mất lý trí nên căn bản không nghe lọt tai được, nàng ta nổi giận đẩy La Thị và Vu Vinh Hoa ra rồi hét lớn, "Cút, tất cả đều cút ngay cho ta, các ngươi ai dám qua đây thì ta cũng bóp cổ chết kẻ đó."
Nhìn bộ dạng nàng hung ác như vậy càng khiến cho mọi người khiếp sợ nên vội vàng lùi lại một bước.
"Vu Vinh Hoa, ngươi có bản lĩnh... thì... bóp chết ta...đi." Vu Thức Vy dùng sức ngăn cản tay của Vu Vinh Hoa mà vẫn không quên kích thích nàng, càng nhìn bộ dạng nàng độc ác như vậy, trong mắt Vu Thức Vy càng lộ rõ sự giễu cợt, Vu Vinh Hoa, ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi!
Vu Vinh Hoa nhìn Vu Thức Vy sắp chết còn dám chế giễu nàng thì càng ra sức bóp cổ. "Tiện nhân đáng chết, ngươi chết đi cho ta, chết đi..."
"Làm thế nào bây giờ a nương? Mẫu thân mau ngăn cản đi." Vu Vinh Nhược vội vàng nói với Đường Thị.
"Đại tiểu thư, tiểu thư mau dừng tay." La Thị nghiêm mặt khuyên.
Đường Thị lại giống như một vị Phật Đà ngồi yên không nhúc nhích và chỉ nhìn Vu Thức Vy với ánh mắt đầy thâm độc nhưng không tính ngăn cản.
Trong lúc mọi người ở đây đang không biết làm sao thì đột nhiên lại nghe cuối sân truyền tới tiếng quát lớn. "Các ngươi đang làm gì vậy hả?"
Mọi người nhìn qua thì chỉ thấy một đám người đã xông vào sân từ lúc nào, Vu Văn Thanh đứng đầu trong bộ lễ phục màu xanh vẫn mặc lúc vào cung dự yến tiệc, hắn nhìn cảnh tượng không thể tin nổi ngay trước mắt mà tức giận tới mức run rẩy, sắc mặt trầm xuống.
Hắn đi vội tới rồi giơ tay lên tát mạnh vào mặt của Vu Vinh Hoa, "Nghịch nữ, ngay cả muội muội ruột của mình mà ngươi cũng muốn giết sao?"
"A!" Vu Vinh Hoa bị tát nên đau đớn kêu lên một tiếng và nằm rạp trên mặt đất, đầu cũng thấy chấn động, một tia máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng, do đó có thể thấy được một tát này đánh mạnh tới mức nào. Đường Thị khiếp sợ đến mức mặt trắng bệch ra và cuống quít giải thích: "Lão gia, chuyện không phải như vậy, là Vu Thức Vy nàng..."
Vu Văn Thanh tức giận nên cắt ngang lời của nàng. "Là gì? Bất kể là gì đi nữa thì cũng không thể xóa bỏ được sự thực là nghịch nữ này muốn giết chết muội muội của mình. Đường Thị, ta vẫn cho là nàng xuất thân danh môn thì sẽ dạy dỗ ra nữ nhi đoan trang và rộng lượng, nhưng không ngờ được lại là một nữ tử chanh chua, ngay ban ngày ban mặt cũng dám làm ra loại chuyện như vậy, nàng thật sự làm ta quá thất vọng rồi."
Sắc mặt Đường Thị cứng đờ, chấn động tới mức ngã ngồi trên chiếc ghế phía sau. "Lão gia..."
Mấy di nương cũng sợ tới mức không dám thở mạnh, tất cả đều cúi thấp đầu với bộ dạng chuyện không liên quan mình thì không lên dính vào, không có một người nào đứng ra nói giúp cho Vu Vinh Hoa và Đường Thị.
Vu Thức Vy cuối cùng cũng được cứu, nàng không nhịn được thầm thở phào nhẹ nhõm và định đứng dậy thì lại phát hiện trước mặt mình bỗng nhiên xuất hiện thêm một bàn tay lớn vừa trắng lại thon dài, từng đốt ngón tay rõ ràng như ngọc và rất đẹp, hơn nữa trên ngón áp út hình như còn có một vài hình xăm, chờ tới khi nàng muốn cẩn thận nhìn kỹ thì bàn tay này đã nắm lấy tay nàng và kéo nàng dậy.
"Ôi chao." Vu Thức Vy khẽ kêu lên vì cảm thấy trời đất quay cuồng rồi đập vào một lồng ngực ấm áp, bên tai nàng nghe được giọng nói du dương. "Vu nhị tiểu thư, nàng không sao chứ?"
Giọng nói quen thuộc làm thân thể Vu Thức Vy cứng đờ, nàng từ từ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ôm chặt lấy thắt lưng của nàng.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống gương mặt tuyệt đẹp giống như một bức tranh của hắn, tỏa ra ánh sáng làm hắn giống như thiên thần đến trái đất, càng nhìn càng thấy không thật, hắn nhìn nàng và mỉm cười, trong nháy mắt đó dường như cả thế giới đều nở hoa.
"Bịch" một tiếng, Vu Thức Vy nghe như trái tim của mình rơi xuống đất, nàng thừa nhận giây phút đó mình bị nụ cười đẹp như tiên giáng trần này mê hoặc đến không tìm ra phương hướng nữa rồi...
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt sáng như sao, thấy trong đôi mắt của nàng đều là bóng dáng của mình thì tâm tình cũng trở nên tốt hơn, hắn cúi đầu ghé sát bên tai của nàng và khẽ nói: "Đẹp không?"
Trong giọng nói của hắn đầy vẻ đùa giỡn lại quyến rũ khác thường.
Vu Thức Vy nhanh chóng đẩy Hàn Giang Nguyệt ra, mặt nàng thoáng cái đã đỏ ửng và vội vàng cúi đầu để che giấu sự thất thố của mình, trong lòng lại âm thầm buồn bực, mình đã sống hai đời người và nhìn khắp thế gian, trái tim sớm đã không còn cảm xúc càng không có nghĩ tới nam nhân, nhưng tại sao mình lại nhìn chằm chằm vào Hàn Giang Nguyệt như vậy?
Nhất định là bởi vì xấu hổ cho nên mới nhìn nhiều thôi, không sai, nàng nợ hắn quá nhiều cho nên mới phải nhìn.
Chờ nàng trấn tĩnh lại và ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Vu Vinh Hoa.
Lúc này Vu Vinh Hoa đang quỳ gối dưới chân Vu Văn Thanh và vội vàng giải thích, "Phụ thân, phụ thân hãy nghe con nói đã, là tiện nhân Vu Thức Vy này hãm hại con, là nàng ở bữa tiệc trong cung dùng kim đâm con nên con mới có thể theo bản năng đẩy nàng."