Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44260
Rất nhanh, Trữ Tuyết công chúa dẫn theo tỳ nữ của mình Hạ Hoan nho nhã đi đến Hoa Đình. Cô ta mặc một bộ váy đuôi phượng khói sương trăm hoa bướm bay màu hồng phấn, tóc búi kiểu lăng vân, cài những cây trâm hoa lệ, tư thái ung dung hoa quý.
Sau khi vào, Trữ Tuyết công chúa hành lễ, cười đoan trang, “Tham kiến Mẫn Thân vương.”
Hàn Giang Nguyệt vẫy vẫy tay, khuôn mặt không chút biểu cảm, “Nhiếp Chính Vương phi không cần đa lễ, mời ngồi.”
Cố Lan Y nhìn Nhiếp Chính Vương phi này một hồi, sau đó thản nhiên hành lễ, “Tham kiến vương phi nương nương.”
Trữ Tuyết nhìn về một bên, cũng thản nhiên nhìn cô ta một cái, đáy mắt lóe lên một tia hiếu kỳ, cô ta chính là Lan Y quận chúa người đã có hiềm khích với Vu Thức Vy đây sao?
Thấy Trữ Tuyết công chúa đã ngồi xuống, Hàn Giang Nguyệt nói thẳng: “Nhiếp Chính Vương phi vừa rồi nói đã gặp một nữ tử y hệt cố vương phi của ta ư?”
Trữ Tuyết gật đầu, “Vâng, hơn nữa bổn vương phi cũng đã đưa cô ta về đây, Hạ Hoan, dẫn cô ta vào!”
Hạ Hoan gật gật đầu, đi ra ngoài, không lâu sau dẫn một nữ tử mặc một chiếc váy lộ thủy bách hợp được điểm tô bằng những bông hoa nhỏ li ti.
Chỉ thấy cô ta đứng yên lặng một chỗ, đuôi lông mày được vẽ rất dài, khóe mắt cong lên như ánh sáng huyền diệu đang chuyển động, phía dưới chiếc mũi cao là môi đôi môi hồng non tựa hoa anh đào, khuôn mặt trái xoan được đánh phấn trắng hiện lên ngũ quan tinh tế như được điêu khắc.
Mái tóc dài óng mượt được kết một kiểu tóc linh xà thanh nhã, hai bên cài hai cây trâm vàng bát bảo, lưu tô buông thả xuống hai bên, linh động tú mỹ, tai đeo một đôi khuyên sơn hà diệp, càng làm hiện lên vẻ kiêu sa thoát tục.
Dáng vẻ này...
Hàn Giang Nguyệt mở to mắt, một tay nắm chặt lấy thành bàn, vô cùng kinh ngạc, Vy Nhi?
Một lúc sau, y lại phủ định, cô ta không phải Vy nhi, chỉ là giống nhau y đúc thôi.
Họa bì họa hổ nan họa cốt!
Cô ta chỉ có dáng vẻ của Vy Nhi, nhưng lại không có khí chất của Vy Nhi, vẻ đẹp đã được ngấm vào trong máu thịt, sự lạnh lùng ẩn trong sâu thẳm tâm hồn, không phải ai cũng có được.
Ánh mắt nữ tử đó nhìn xung quanh một lượt, sau đó chậm rãi bái một cái, “Tiểu nữ Bách Lý Ngọc San tham kiếm chư vị quý nhân.”
Hàn Giang Nguyệt từ từ buông lỏng bàn tay, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười nhạt, “Không cần khách khí, mời ngồi.”
Trữ Tuyết cười nói: “Vương gia, bổn phi nói không sai chứ, cô ta có phải giống y đúc cố Mẫn Vương phi không?”
Bách Lý Ngọc San bộ dạng như đã nghe hiểu điều gì, nhỏ nhẹ hỏi một câu, “Dám hỏi, mọi người có phải đang nói tiểu nữ không? Thật sự có nữ tử giống hệt tiểu nữ sao?”
Trữ Tuyết trả lời nói: “Đúng vậy, Mẫn Vương Phi giống ngươi như đúc, chỉ tiếc là, hôm qua đã chết rồi.”
“Cái gì?” Bách Lý Ngọc San giống như bị sét đánh trúng lập tức đứng lên, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào, “Chết rồi sao? Tại sao lại như vậy chứ? Ta không dễ gì mới tìm được đến đây, sao lại chết rồi chứ?”
Trữ Tuyết chau mày, “Sao vậy? Nghe tin Mẫn Vương phi chết rồi, Bách Lý tiểu thư kích động gì chứ?”
Bách Lý Ngọc San cầm lấy khăn tay lau nước mắt, khóc lóc nói, “Ta...hu hu...không giấu gì mọi người, ta đến kinh thành, là để tìm chị em song sinh của ta.”
“Ngày mười lăm tháng bảy của mười sáu năm trước, ngày mà chúng tôi ra đời, tỷ ta bị kẻ thù cướp đi, sau đó bặt vô âm tín. Kẻ thù nói rằng tỷ ấy đã chết rồi, chết trong một cơn bạo bệnh. Nhưng phụ mẫu ta vẫn tin là tỷ ấy chưa chết, chỉ là đang lưu lạc ở một nơi rất xa. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, phụ mẫu thân vẫn luôn tìm kiếm trong khổ sở, từ đầu chí cuối vẫn không từ bỏ tỷ tỷ. Có lẽ là do ông trời cảm thấy đáng thương, cuối cùng, một tháng trước, hàng xóm của chúng tôi, Phó Văn ca ở trong cung làm thị vệ trở về thăm người thân, nhìn thấy ta, huynh ấy nói đã từng gặp người có khuôn mặt như ta, một khuôn mặt giống ta như đúc. Chúng tôi biết tin này, kích động đến nỗi cả đêm không ngủ, trên đời này, ngoài tỷ tỷ ra, còn ai có khuôn mặt giống hệt ta chứ?”
“Sau khi tìm hiểu, chúng tôi cuối cùng cũng biết, tỷ ấy từng là thiên kim của thái sư phủ, tỷ ấy gọi là Vu Thức Vy...không, tỷ ây không phải tên Vu Thức Vy, tỷ ấy nên được gọi là Bách Lý Ngọc Sơ, tỷ ấy là tỷ tỷ của ta Bách Lý Ngọc Sơ a...”
Nói đến đây, Bách Lý Ngọc San đã khóc không thành tiếng, bộ dạng vô cùng đáng thương, người nhìn thấy thì đau lòng, kẻ nghe thấy thì cảm động.
Sau khi Trữ Tuyết công chúa bình tâm trở lại, mới phát hiện khuôn mặt mình sớm đã tràn đầy nước mắt, “Bách Lý tiểu thư, người chết không thể phục sinh, ngươi đừng quá đau lòng ~”
Bách Lý Ngọc San lắc đầu, che mặt khóc lóc nói: “Sao sự việc lại trở nên như vậy? Sao ta lại đến muộn chứ? Tỷ tỷ...tỷ tỷ...”
Cố Lan Y dùng ánh mắt dò xét nhìn Bách Lý Ngọc San, bộ dạng của cô ta tình thâm nghĩa nặng như vậy, không giống làm bộ, với lại bản thân cũng đã từng luyện tập rất nhiều lần về những cách lừa gạt này, người gì mà cô ta chưa từng gặp chứ, là thật là giả, cô ta nhìn một cái là có thể phân biệt được, nhưng... cô ta lại không thể nhìn rõ Bách Lý Ngọc San này, chuyện này, một là thật, hai là cô ta diễn quá đạt, khiến người ta không thể thân biệt được thật giả.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt cũng lóe qua một tia nghi ngờ, Vương Thị đối đãi với Vy Nhi như vậy, chắc chắn không phải là mẹ ruột của nàng, chỉ là Vương Thị đã chết, chết không đối chứng, việc này căn bản không biết điều tra từ đâu.
Nếu như chỉ nhìn vào khuôn mặt của cô ta, có lẽ chân tướng đã quá rõ ràng, trên đời này ngoài anh chị em song sinh ra, thì làm sao có thể có khuôn mặt nào giống nhau như đúc được.
Nhưng cũng không có gì là tuyệt đối, y và Tiêu Li cũng giống nhau như đúc, nhưng y thật sự không phải là cha của Tiêu Li!
Trữ Tuyết công chúa lau lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, đứng dậy đỡ Bách Lý Ngọc San lên, có chút bi thương nói: “Đừng khóc nữa, ta và Vu tỷ tỷ đã từng giao hảo, nếu ngươi không chê, thì cùng ta về phủ, đợi đến khi tâm trạng tốt hơn, mới rời khỏi.”
Cố Lan Y đột nhiên nói: “Rời khỏi gì chứ? Nếu cô ta đã là muội muội của Vu Thức Vy, vậy Mẫn Thân vương chính là tỷ phu của cô ta, cô ta nên ở lại đây, ngài nói có đúng không? Mẫn Thân vương?”
Vu Thức Vy dám giả chết để che mắt người đời, vậy cô ta sẽ lợi dụng Bách Lý Ngọc San này, dụ ra Vu Thức Vy!
“.....” Hàn Giang Nguyệt do dự một hồi, y cũng muốn làm rõ chân tướng, chỉ là nếu cô ta ở lại trong phủ, không phải người khác sẽ nghi ngờ là Vy Nhi chưa chết hay sao....
Trong lúc do dự không quyết, một tên gia đinh mặc một bộ y phục màu xám xách theo một thùng nước đi vào, cúi đầu đặt thùng nước xuống giữa nhà, cầm lấy khăn lau bắt đầu lau sàn, bộ dạng không quan tâm, xem bọn họ như là không khí.
Khi lau đến bên cạnh Cố Lan Y, liền bắt đầu lau chùi loạn xa lên đôi giày của cô ta, phút chốc đôi giày của cô ta đã bị lau đến ẩm ướt.
Cố Lan Y tức giận, lùi về sau mấy bước, phẫn nộ nhìn Hàn Giang Nguyệt: “Đây chính là đạo tiếp khách của vương gia hay sao? Không hoan nghênh thì cứ nói thắng, không cần thiết để một tên gia đinh đến đuổi khách chứ.”
Hàn Giang Nguyệt bị chỉ trích đến không hiểu lý do, mông lung trong đầu, nhưng khuôn mặt vẫn ung dung nói: “Bổn vương quả thật là không hoan nghênh ngươi, nhưng cũng giống như ngươi nói, không càn thiết phải dùng một tên gia đinh đến để đuổi ngươi, bổn vương nên thả chó mới đúng!”
“Ngươi...” Cố Lan Y giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, đều nói là Mẫn Thân vương độc mồm, cách nói chuyện có thể khiến người sống tức chết, người chết tức đến sống lại, cô ta miệng lưỡi nhanh nhẹn như vậy, cũng không thể địch nỗi từng chữ sắc bén của y, thật ghê gớm!
“Vương gia, ngươi nhắm vào một nữ tử yếu ớt như vậy, thật không có phong độ, nếu truyền ra ngoài, không sợ người ta cười sao?”
“Miệng ở trên mặt người ta, nói cái gì cười cái gì, liên quan gì đến bổn vương chứ?”
“Ngươi...”
Ngay lúc này, Lộc Nguyệt đột nhiên xoay người một cái bay xuống phía trước Hoa Đình, nắm thành quyền xin lỗi nói: “Chư vị thật ngại quá, Tiểu Lý này là một tên khờ, đầu óc có vấn đề, các vị cứ xem như hắn không tồn tại là được rồi. Không còn cách nào khác đâu, tại vì hắn không hiểu gì hết, chỉ nhớ là giờ này là giờ hắn phải lau sàn, các vị cố gắng một chút, xem như hắn không tồn tại đi...”
“Khờ sao?” Cố Lan Y cảm thấy buồn cười, “Vương phủ lại còn nhận cả người khờ làm gia đinh? Thật sự khiến người khác bất ngờ đó.”
Lộc Nguyệt lại nghiêm túc nói: “Hồi quận chúa, vương gia nhà chúng tôi tốt bụng, xem như là làm việc thiện thôi!”
“Việc thiện? Vương gia quả thật là có lòng tốt...”
Lời nói chua chát còn chưa dứt câu, “Hoa~” một tiếng vang lên, Lý Tam cầm một thùng nước lạnh, đậy vào đầu của Cố Lan Y, nước đổ vào người cô ta từ đầu đến đến chân, tiếng nước lạnh ‘hoa hoa~’ từ tóc và y phục chảy xuống, bỗng chốc, dưới chân cô ta là một vũng nước bẩn.
“A~” Cố Lan Y kinh hãi hét lớn, sau khi hết sững sờ, một tay lấy ra cái thùng trên đầu, sau đó ngã nặng thật nặng xuống mặt sàn, vô cùng phẫn nộ nhìn Lý Tam, hét lớn: “Ngươi làm cái quái gì vậy?”
Cô ta vuốt vuốt nước lạnh trên mặt, toàn thân bắt đầu lạnh đến run lên, bây giờ là tháng mười, một thùng nước này đổ vào người, thật sự là lạnh thấu xương tủy.
Sau đó Lý Tam giống như không cảm nhận được sự tức giận của cô ta, cầm lấy khăn bắt đầu lau loạn xạ lên người cô ta, dáng vẻ rất nghiêm túc, giống như cô ta là một đồ vật bẩn vậy, nhất định phải lau cho sạch.
Cố Lan Y càng thêm tức giận, vung chân định đạp bay Lý Tam, nhưng vừa nhấc chân lên, liền cảm thấy trơn trượt ở dưới chân, sau đó toàn thân không thể đứng vững, “bang~” một tiếng, ngã xuống tứ chi hướng lên trời.
“Ôi da~ ôi da~ đau quá...” Cố Lan Y rên rỉ, toàn thân vô cùng nhếch nhác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK