Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44114

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng tỏ, tin tức về việc Đường Sùng Diễn lên kế hoạch hãm hại Vu Thức Vy sau đó lại tự mình đi thú tội đã được truyền khắp mọi ngóc ngách của kinh thành. Mọi người giật mình tỉnh ngộ, thì ra Vu Thức Vy bị hãm hại, lại nghĩ đến thanh danh tốt đẹp của nàng trước đây, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy chuyện này không thể là do Vu Thức Vy làm. Trong lúc nhất thời, mọi lời bàn luận đều đổ dồn lên người Vu Thức Vy.

Lão bách tính đều có cảm giác như bị ai đó tát vào mặt, liền đem hết thảy những thù hận, đố kị đối với Vu Thức Vy trước đây chuyển lên người Đường gia, nhưng cũng chẳng dám mở miệng nói Đường gia một lời nào. Dù sao cũng là Đường Sùng Diễn tự mình nhận tội, lúc nhận tội, không ít đại thần bè cánh cũng có mặt, đúng là trừng trị thích đáng.

Thượng Quan Diệp càng không dám giúp Đường gia nói một câu, bởi vì hắn sợ rằng nói nhiều thêm một câu thôi, đám lửa này sẽ bén lên người mình, đến lúc đó không chỉ đánh mất thánh tâm mà còn đánh mất cả dân tâm.

Thời khắc gần đến giờ lâm triều, Lục An tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, kẻ sát nhân trong cung yến phong nhất án, trẫm đau đớn khi mất đi nhiều vị ái khanh, ruột đau như cắt, tất cả những đại thần đã mất đều được truy phong Nhất đẳng công, gia quyến đều được ban hai nghìn lượng hoàng kim, những người bị trọng thương đều được phong thưởng. Mà người oan ức nhất trong chuyện lần này - Tĩnh Văn công chúa, xóa bỏ lệnh truy nã, trước tìm người, sau phong thưởng. Khâm thử."

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Bãi triều."

"Cung tiễn hoàng thượng."

Lúc hạ triều, có không ít người vây quay Vu Văn Thanh tới tấp chúc mừng Tĩnh Văn công chúa gột sạch được mọi oan khuất. Vu Văn Thanh nhất nhất ứng đối, trong lòng vô cùng phiền muộn, chuyện này từ đầu đến cuối Tiểu Vy đều không lộ mặt, Đường Sùng Diễn làm sao có thể nói tự thú liền tự thú được cơ chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Buồn bực mãi đến khi trở về phủ Thái sư, gia đinh hồi bẩm Vu Văn Thanh: "Lão gia, công chúa vừa mới trở về."

Ánh mắt Vu Văn Thanh chợt lóe lên, vội vàng đi đến Thính Vũ Đình. Trong Thính Vũ Đình, người con gái mặc tố y cùng ngồi với La Thị nói nói cười cười kia, không phải chính là Vu Thức Vy đã mất tích gần ba ngày nay rồi sao, Vu Văn Thanh vui mừng cất tiếng gọi: "Tiểu Vy."

Vu Thức Vy ngừng cười, quay đầu lại, vừa nhìn thấy Vu Văn Thanh đến triều phục còn chưa kịp thay thì liền biết ông chắc hẳn vừa hạ triều, nàng liền đứng dậy hành lễ: "Phụ thân."

Vu Văn Thanh nhìn Vu Thức Vy sắc mặt trắng bệch liền nghĩ đến cảnh ngày hôm đó nàng bị Đường Thục Phi đâm một nhát dao, lo lắng nói: "Tiểu Vy, vết thương của con không sao chứ?"

Vu Thức Vy nhàn nhạt cong khóe miệng: "Nữ nhi không sao."

"Không sao là tốt, không sao là tốt, đúng rồi, hai ngày mất tích này con đã đi đâu? Tại sao bao nhiêu người đi tìm như vậy đều không tìm thấy con?"

Vu Thức Vy trầm ngâm một hồi rồi trả lời: "Trong chuyện này, nếu như nữ nhi xuất hiện trước khi kết án, phụ thân cho rằng người bị tịch biên gia sản sẽ là ai?"

"Điều này..."

Sắc mặt Vu Văn Thanh biến sắc, nếu như Vu Thức Vy xuất hiện, tất nhiên khó lòng biện bạch được, thổi một khúc có thể thu hút ong bướm được hay không, vốn dĩ là một chuyện không thể dùng chứng cứ để nói chuyện, dục gia chi tội, hà loạn vô từ, người Đường Gia nhất định sẽ không để cho Vu Thức Vy có cơ hội xoay mình.

Đến lúc đó, Vu Thức Vy một khi đã chịu tội, vậy thì bị tịch biên gia sản chính là Vu Gia rồi.

Không nghĩ rằng nàng còn nhỏ mà suy nghĩ lại thấu đáo đến như vậy.

Vu Văn Thanh từ tận đáy lòng cất lên lời khen ngợi, đột nhiên lại khiếp sợ nhìn về phía Vu Thức Vy: "Chẳng lẽ chuyện Đường Sùng Diễn nhận tội có liên quan tới con sao?"

"Có thể nói như vậy."

Vu Văn Thanh liền rơi vào trang thái mê muội: "Rốt cuộc con đã dùng cách gì lại có thể khiến cho Đường Sùng Diễn nhận tội?"

Đây chính là tịch thu toàn bộ tài sản toàn gia đó, nếu như là ông, cho dù có chết, ông cũng không thể làm liên lụy đến cả một gia tộc, đứa con gái thứ hai này rốt cuộc lợi hại đến mức nào?

Vu Thức Vy cười cười, bâng quơ nói: "Bất quá cũng chỉ là một thủ đoạn ngấm ngầm mà thôi, phụ thân sẽ không muốn biết, một lát nữa Thượng Quan Diệp hẳn là sẽ tìm đến tận cửa tính sổ với nữ nhi, nếu như nói thăm bệnh, mặc cho hắn tiến vào là được."

Đúng như dự đoán, một lúc lâu sau, Thượng Quan Diệp thực sự tìm đến cửa, hắn không thèm đếm xỉa đến sự ngăn cản của gia đinh, xông vào Thính Vũ Đình. Nghe thấy bên ngoài có âm thanh hỗn tạp, Vu Văn Thanh từ Thính Vũ Đình bước ra, cung kính chắp tay thi lễ: "Thì ra là Đoan Vương Điện hạ giá đáo, thứ lỗi không tiếp đón từ xa."

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Thượng Quan Diệp nhìn Vu Văn Thanh, ngữ khí cố gắng duy trì sự hòa nhã: "Thái sư, bổn vương nghe nói Tĩnh Văn công chúa đã trở về rồi, bổn vương đến thăm nàng, dù sao vết thương trên người nàng ta cũng do mẫu phi ta gây nên."

Vu Văn Thanh nghe lời của hắn giống hệt với lời dặn dò vừa rồi của Vu Thức Vy, không khỏi âm thầm kinh hãi, nhị nữ nhi đến hắn nói cái gì cũng có thể đoán ra được, thật thần kì.

"Vương gia nếu đã đến thăm bệnh thì mời ngài vào trong."

Thượng Quan Diệp được mời vào Thính Vũ Đình. Trong Thính Vũ Đình có không ít người ngồi ở đó, ba vị di nương, còn có cả Vu Vinh Nhược, Vu Vinh Mỹ cũng có mặt. Mọi người nhìn thấy Thượng Quan Diệp liền lần lượt đứng lên hành lễ: "bái kiến vương gia."

Trên giường, Vu Thức Vy tựa nửa người vào gối mềm, mỉm cười: "Thì ra là vương gia đến, thật là thất lễ không nghênh tiếp từ xa."

Thượng Quan Diệp nhìn Vu Thức Vy bằng khuôn mặt lạnh như băng, bị kích thích, muốn xông lên xé xác nàng ra thành từng mảnh. Hắn thực sự không nghĩ ra vì sao Đường Sùng Diễn đang yên đang lành làm sao có thể nhận tội được cơ chứ, nửa đêm hôm qua hắn đến thiên lao thăm viếng Đường Sùng Diễn, bất luận hắn có hỏi gì chăng nữa, Đường Sùng Diễn cũng không chịu nói. Người của Đường gia càng không biết gì hết, cho nên hắn nghĩ đến Vu Thức Vy, nhất định bởi vì Vu Thức Vy.

Nếu như người của Đường gia đã chịu tội, như vậy Vu Thức Vy nhất định sẽ xuất hiện, cho nên hắn mới đến Vu phủ.

"Công chúa mất tích ba ngày, thương thế trên người đã khỏi chưa?"

Vu Thức Vy vô cùng khách khí trả lời: "Đa tạ vương gia quan tâm, nhờ phúc của vương gia, vết thương trên người ta sắp khỏi rồi."

Thượng Quan Diệp gật gật đầu, ánh mắt quét qua toàn bộ những người có mặt trong căn phòng, thấp giọng nói: “Công chúa, bổn vương có chút chuyện cá nhân muốn nói chuyện cùng công chúa, công chúa có thể cho người lui xuống được không?”

Vu Thức Vy khoát tay: “Các người ra ngoài trước đi.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy rời đi, mãi cho đến khi chỉ còn một mình Thượng Quan Diệp, hắn mới lộ ra bản chất vốn có của mình. Hắn đi đến bên giường, bóp chặt cổ Vu Thức Vy, âm lãnh nói: “Vu Thức Vy, lại là ngươi làm có phải không?”

Vu Thức Vy cười trào phúng nhìn hắn: “Ngươi là lợn sao? Đến điều này cũng phải hỏi? Ngoài ta ra còn ai khác sao?”

Cánh tay Thượng Quan Diệp càng siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vinh Hoa cũng là ngươi bắt phải không? Mau giao nàng ra đây.”

“Vương gia là đang ra lệnh cho ta....hay đang cầu xin ta vậy?” Hàn quang trong đáy mắt Vu Thức Vy trầm xuống, đưa tay rút cây ngân châm cắm vào cổ Thượng Quan Diệp.

Thượng Quan Diệp chỉ cảm thân thân mình mềm nhũn, sau đó ngã xuống đất, không thể tưởng tượng được mà nhìn Vu Thức Vy. Chết tiệt, hắn nghiễm nhiên lại rơi vào bẫy của nàng ta.

Vu Thức Vy xuống giường, bước đến trước mặt Thượng Quan Diệp, cánh tay ngọc ngà nhẹ nhàng giữ lấy cổ hắn, cười nhạt: “Thượng Quan Diệp, phần đáp lễ này không biết ngài có vừa ý không, nhưng ta vô cùng vừa ý.”

Nghe những lời này, sắc mặt Thượng Quan Diệp tối sầm lại, tức đến phun máu, cái gì gọi là “ngược lại ta vô cùng vừa ý”?

“Vu Thức Vy, tại sao người không loại trừ ta luôn đi?” Thượng Quan Diệp căm hận hỏi, điều này hắn không thể hiểu nổi, nàng ta rõ ràng hận hắn như vậy, hận không thể giết chết hắn, tại sao không mượn cơ hội này loại trừ hắn?

Gương mặt Vu Thức Vy ghé sát mặt Thượng Quan Diệp, thổ khí như lan, nói những lời muốn người khác tức hộc máu: “Bởi vì...ta thích.”

Vì sao?

Sắc mặt Thượng Quan Diệp tối sầm lại, tức giận cộc đầu Vu Thức Vy, gầm lên: “Vu Thức Vy, tiện nhân, ngươi đừng đắc ý, bổn vương sẽ tự tay tiễn ngươi đến đoạn đầu đài.”

“Bốp~”

Vu ThứcVy đưa tay, một bạt tai giáng xuống, cười lạnh: “Vậy từ giờ cho đến lúc đó, để ta tính toán nốt nợ nần này.”

Nói xong, nàng lôi ra một hộp kim trâm đã chuẩn bị sẵn từ trên giường, đẩy đến trước mặt Thượng Quan Diệp, ý cười trên khóe môi đã trở nên đầy ác ý.

Con ngươi của Thượng Quan Diệp bỗng biến sắc, hắn có dự cảm chẳng lành, bất giác lùi lại phía sau, sợ hãi nói: “Ngươi muốn làm gì vậy?”

“Ta?” Theo tay của Vu Thức Vy là một cây kim châm sáng lóa, ánh mắt lộ ra tia quỷ dị: “Ngươi nói xem, ngươi đã đưa thân đến tận cửa rồi, đương nhiên ta phải tặng lại cho ngươi một món quà nho nhỏ chứ nhỉ, nghe nói châm hình là hình phạt cung Thục phi nương nương thường hay dùng, cũng không ít quan nhân đã từng nếm thử, nếu hôm nay vương gia đã đến đây rồi, chi bằng nếm thử chút xem sao nhỉ?

Nói rồi, ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng, hung hăng đâm một kim vào vai Thượng Quan Diệp.

“A~” Thượng Quan Diệp đau đến không thở nổi, phẫn nộ đáp: “Tiện nhân, ngươi dám.”

Vu Thức Vy lại đâm thêm một nhát, ý cười nơi khóe mắt càng thêm rạng rỡ, một kim này hung hăn đâm xuống: “Sao vậy vương gia, dễ chịu không?”

“Tiện nhân~ a~”

“Xem ra miệng lưỡi của vương gia đúng là rất chua chát nhỉ, hay là ta lại đâm thêm một kim nữa?” Vừa nói chuyện, kim của Vu Thức Vy lại đâm vào miệng Thượng Quan Diệp, khiến Thượng Quan Diệp đau đớn hét toáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK