Trong khi Cố Ngọc dò xét Vu Thức Vy, Vu Thức Vy cũng âm thầm đánh giá Cố Ngọc một lượt, chỉ thấy ông ta có đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt hung dữ, dáng vẻ đường đường, thân cao khoảng thước tám, trên người mặc chiến bào màu bạc, trên người còn toát ra vẻ uy nghiêm, thật khiến người ta nhìn liền thấy khiếp sợ.
Không hổ danh là Binh mã Đại Nguyên soái, oai phong lẫm liệt.
Sau khi đánh giá một lượt xong, hai người đồng loạt thu lại ánh nhìn của mình.
Cố Ngọc làm ra tư thế mời, thái độ nghiêm túc nói: “Tướng quân miễn lễ, mời ngồi”
Vu Thức Vy gật đầu, hướng ánh mắt nhìn sang thái tử, kính trong nói: “chúng ta lại gặp lại, Thái tử điện hạ”.
Trong mắt thái tử hiện lên một sự vui mừng, vội vàng nói: “Không cần đa lễ, mời ngồi”.
Ba người đồng loạt ngồi xuống, còn chưa kịp hỏi han vài ba câu, liền thấy một binh sĩ chạy tới báo: “Báo, Nguyên soái, Đại tướng Tây Lương Vu Dật Trần đang ở bên ngoài bày trận, nói…muốn tướng quân tiên phong đi đánh trận này”.
Sắc mặt thái tử biến sắc, trầm giọng nói: “Tướng quân tiên phong vùa mới đến, quân địch ngay sau đó liền biết rồi! Thông tin có phải là quá nhanh nhạy rồi hay không?”.
Nhất định là có gian tế!
Ánh mắt của Cố Ngọc sa sầm xuống, chợt lóe lên một tia sắc bén, nói: “Suy nghĩ của Thái tử bản soái hiểu, chuyện này để sau hẵng điều tra cụ thể, trước mắt tên Vu Duật Trần kia tới bày trận, ắt hẳn vừa là muốn ra oai với Tướng quân tiên phong, vừa là đến để làm giảm khí thế quân ta!”.
Nói xong, Cố Ngọc nhìn Vu Thức Vy, nghiêm túc nói: “Vu tướng quân, Cửu Long Hí Châu trận của hắn biến hóa khôn lường, Thái tử ba ngày trước đã bị bại trong trận địa này, chi bằng ngài và thái tử bàn bạc một chút, rồi mới quyết định làm thế nào để phá trận!”.
Vu Thức Vy gật đầu, nhìn sang Thái tử, nàng nói: “Thái tử điện hạ, xin hỏi, Cửu Long Hí Châu trận đó được bày bố như nào, ngài có thể hình dung lại rồi mô tả qua một chút được không?”.
Trên mặt Thái tử hiện lên vẻ thất vọng, chỉ vào chiến trường mô phỏng ở bên cạnh nói: “Theo ta qua đây, ta sẽ đem tất cả trận pháp mà ta gặp ngày hôm đó mô phỏng vào trong này”.
Trong khi hai người đang nói chuyện, thì cũng là lúc đi tới trước bàn, nhìn chiến trường bản thu nhỏ, một kết cấu chặt chẽ mà cẩn thận.
“Ngày hôm đó, Vu Duật Trần tới bày trận, ta đem binh ra ứng chiến, đánh được nửa canh giờ, đột nhiên nhìn thấy cát vàng bay mù mịt, khắp nơi tiếng ồn ào ầm ĩ, đợi cho tới khi gió cát qua đi, quân ta đã bị rơi vào trong Cửu Long Hí Châu trận của địch rồi”.
“Mọi người nhìn vào đây, đông tây nam bắc, đông nam đông tây, tây nam tây bắc, ngoài tám hướng này kết hợp với một đội diều gỗ ở trên không trung, hình thành nên Cửu Long Hí Châu. Đội diều gỗ ở trên không trung sẽ tập kích bất ngờ khi chúng ta không chú ý, lấy đạn dược thuốc nổ làm cho đội hình của quân ta hỗn loạn. Sau đó đội thứ hai hướng Đông Tây đi vào tấn công, hai bên cùng tấn công, vừa khua bên đông lại đánh bên tây, đánh lạc hướng của quân ta, khiến quân ta cho rằng chủ lực của địch ở phía đông tây, lại không ngờ rằng hai đội ở nam bắc mới là quân chủ lực, đông nam tây bắc tây nam đông bắc lại cùng một lúc dùng cung tên, hỏa dược, tiếng ồn quấy nhiễu lòng quân của quân ta. Mật thám của chúng ta báo lại, Cửu Long Hí Châu trận thật ra không tới hai nghìn binh lính, nhưng lại khiến hai vạn người ngựa của quân ta toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch, thật khiến người ta kinh hồn bạt vía, sợ hãi vô cùng”.
Vu Thức Vy im lặng nghe Thái tử nói hết, suy nghĩ cẩn thận một lúc, đang định mở miệng nói, lại nghe thấy một tiếng bẩm báo vang lên: “Báo, Nguyên soái, bên ngoài quân doanh có hai nam một nữ tới, nữ tử kia tự xưng là Lộc Nguyệt, hai nam nhân còn lại một người tên là Cẩm Thư, một người tên là Bạch Khê, muốn tới để gặp Tướng quân tiên phong!
Cố Ngọc nghe xong nhìn sang Vu Thức Vy: “Vu tướng quân có quen ba người này không?”.
Vu Thức Vy nở nụ cười mỉm, dáng vẻ ung dung trầm tĩnh, nói: “Bọn họ đều là người của phủ Mẫn Thân Vương”
Cố Ngọc gật đầu một cái: “Mời bọn họ vào đây”.
Một lát sau, ba người Lộc Nguyệt, Cẩm Thư và Bạch Khê đi vào quân trướng của Nguyên Soái, đồng loạt hành lễ: “Thuộc hạ tham khiến Cố Nguyên Soái, tham kiến Thái tử, tham kiến Vu tướng quân”.
Cố Ngọc giơ tay lên: “Ba vị, mời đứng dậy”.
Lộc Nguyệt lúc này mới đi tới trước mặt của Vu Thức Vy, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một sự vui mừng khôn xiết, sắc mặt lại vô cùng cung kính, nói: Vương phi nương nương, chúng thuộc hạ nhận lệnh của Vương gia, tới bảo vệ người”.
Sắc mặt Vu Thức Vy lộ vẻ xúc động: “Các ngươi đều tới bảo vệ ta, vậy còn Giang Nguyệt thì sao?”.
Bạch Khê cười nói: “Xin Vương phi yên tâm, còn có ám vệ, bọn họ sẽ bảo vệ Vương gia”
Cẩm Thư đung đưa chiếc quạt gấp, dáng vẻ phóng khoáng tiêu sái, trêu trọc nói: “Vương phi hẳn là nhớ Vương gia? Tuy Vương gia cũng rất nhớ Vương phi, nhưng lại không thể rời khỏi cương vị, để tới gặp Vương phi, cho nên….”
Vu Thức Vy nghiền ngẫm nhìn hắn ta một cái: “Cho nên làm sao?”.
“Cho nên Vương gia phái tôi tới bên cạnh Vương phi, bày mưu tính kế giúp Vương phi, giúp Vương phi quét sạch Tây Lương, tốt nhất là có thể thống nhất thiên hạ, như vậy mới không còn chiến tranh, người và Vương gia cũng sẽ không cần xa cách nữa rồi!”.
Một câu nói này như nói hết tiếng lòng của Vu Thức Vy, không sai, chỉ cần thiên hạ thống nhất rồi, nàng và Giang Nguyệt cũng sẽ không cần xa cách nữa rồi.
Chỉ là nói ra thì dễ, nhưng làm thì rất khó!
Chỉ là Cửu Long Hí Châu trận cỏn con này có thể làm khó nàng.
Cũng không phải vì trận pháp này lợi hại như nào, điểm khó ở đây chính là trận pháp này biến hóa khôn lường, đội quân ở mỗi một hướng có thể tùy ý thay đổi chiêu thức hành động của mình, chẳng hạn như đọi phóng tên đột nhiên có thể trở thành đội hỏa dược,nếu cầm khiên tới chắn lại về căn bản chẳng thấm vào đâu, hay nói cách khác, đội phóng hỏa dược đột nhiên chuyển thành đội phóng tên, đánh ngươi một cái không kịp trở tay, thì phòng bị như nào mới được đây?
Còn có đội diều gỗ ở trên không trung nữa, càng tấn công bất ngờ hơn, thì làm sao để phòng bị được đây?
Muốn phá vỡ chiêu thức này, cũng không phải là không có cách, chỉ là cách đó phải trả cái giá quá lớn, nàng không muốn đưa ra để áp dụng!
Bây giờ, vẫn là giảm tổn thất thương vong làm mục tiêu chính!
Cẩm Thư thấy nàng chìm vào trong suy tư, rồi lại nhìn mô hình sa trường cách đó không xa một cái, từ ba bước chỉ bước có hai bước liền đi tới đó, nói: “Đây chính là Cửu Long Hí Châu trận phải không?”.
Thái tử tinh thần khẽ động, mở miệng nói: “Đúng vậy, đây chính là Cửu Long Hí Châu trận ta gặp khi tham gia ứng chiến ngày hôm đó”.
Sắc mặt của Cẩm Thư trở nên nghiêm túc, nói: “Thái tử có thể đem toàn bộ mọi chuyện liên quan tới trận pháp này mà Thái tử gặp trong lúc ứng chiến ngày hôm đó nói lại cho thuộc hạ được không, tổ tiên của thuộc hạ chính là Cẩm Quy quân sư, người đã từng làm quân sư bên cạnh Võ Mộc tướng quân, Nhị Thập Bát Tinh tú trận này chính hơn nửa là mưu lược của ông nội thuộc hạ, thuộc hạ có lẽ có cách để phá trận này!”
Ba người Cố Ngọc, Thái tử và Vu Thức Vy nghe xong lời này, lần lượt ngạc nhiên vô cùng, Cẩm Thư lại chính là hậu nhân của Cẩm Quy?
Không thể tưởng tượng nổi…..
Cẩm Thư cợt nhả lắc lư cái quạt gấp, nụ cười mang đầy vẻ thần bí, nói: “Sao vậy? Nhìn không giống sao?
Cố Ngọc ngẩn người, sắc mặt có chút ngaị ngùng, nói chung chung một câu: “Người không thể chỉ nhìn tướng mạo”.
Dù sao ai cũng không biết Cẩm quy năm đó có tướng mạo như nào.
Vu Thức Vy cười cười, nói: “Đừng có khua môi múa mép nữa, nói suy nghĩ của ngươi về trận pháp đi”.
Cẩm Thư thu lại ý cười, chỉ vào Cửu Long Hí Châu trận mô hình trên bàn nói: “Muốn phá trận này, thật ra cũng không khó, chỉ là có mất công một chút mà thôi”.
Vu Thức Vy trong lòng khẽ động, trong đầu giống như có cái gì đó chợt lóe lên rồi vụt mất, nàng vội vàng muốn bắt lấy nhưng không tới kịp để bắt lấy nói, có chút thở dài thất vọng: “Ngươi nói đi”
“Chúng ta có thể làm như này….”
Nửa canh giờ sau, Vu Thức Vy mang theo ba nghìn đại quan đi tới trận địa, cùng Vu Duật Trần đối đầu
“Vu Nhậm Hoằng, quả nhiên là ngươi”. Vu Thức Vy nhìn Vu Nhậm Hoằng mặc áo giáp màu đen đang ngồi trên ngựa đối diện mình, không nhịn được cao giọng nói một câu.
Vu Nhậm Hoằng nghe xong lời này, đáy mắt hiện lên sự hung ác, khóe miệng vẽ ra nụ cười nham hiểm, nói: “Vu Thức Vy, không ngờ chúng ta gặp lại nhau lại ở trên chiến trường này, sao nào, đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết hay chưa?”.
Vu Thức Vy cầm một cây thương, từ từ giơ lên, trong mắt hiện rõ sự bình tĩnh, không bi thương cũng không vui mừng: “Vu Nhậm Hoằng, ngươi bớt phí lời đi, tướng sĩ bên dưới nghe lệnh tấn công””.
Nói xong kẹp bụng ngựa một cái, đánh đòn phủ đầu, xông lên phía trước.
Vu Nhậm Hoằng thấy nàng đơn phương độc mã xông lên, không khỏi xem thường cười một cái nói: “Bại tướng dưới tay, đúng là lấy trứng chọi đá”.
Nói xong cũng kẹp bụng ngựa, sát khí bừng bừng xông về phía Vu Thức Vy.
Hai cây thương dài chạm vào nhau giữa không trung, ma sát ra một tia lửa bạc, bừng bừng khí thế.
Chừng nửa khắc sau, Vu Thức Vy đột nhiên tung vô ảnh cước, nhân lúc Vu Nhậm Hoằng không kịp phòng bị, một cước đá vào ngực của hắn, suýt chút nữa đạp hắn xuống dưới đất, giáo của nàng thu lại, nhướn mày khiêu khích: “Vu Nhậm Hoằng, ngươi thua rồi”.
Vu Nhậm Hoằng đương nhiên không phục, tức giận nói: “Tiện nhân, có giỏi thì đấu lại lần nữa”.
Vu Thức Vy cười, bỗng xòe tay ra, ném một quả pháo xuống, nổ ngay trước ngựa của Vu Nhậm Hoằng, hét: “Có giỏi thì đấu lại một lần nữa, cha…cha”.
Vu Nhậm Hoằng thấy thái độ của Vu Thức Vy kiêu ngạo như vậy, tức giận tới mức mặt tối sầm lại, đuổi theo sau nàng: “Tiện nhân, ngươi muốn chạy đi đâu? Đứng lại cho ta!”
“Ngươi bảo ta đứng thì ta phải đứng lại sao? Ta không đứng lại đó, ngươi nếu ngay cả ta cũng không đuổi được, thì còn nói gì đến đối chiến, ngươi chính là một tên cường đạo kém cỏi, cướp Nhị Thập Bát Tinh tú trận của ta…”
Từng câu nói của Vu Thức Vy, dừng lại bên tai của Vu Nhậm Hoằng lại là sự xỉ nhục, “Đồ tiện nhân đáng chết, ngươi đứng lại cho ta, hôm nay ta nhất định sẽ xé xác ngươi làm trăm mảnh”.
“Ngươi có bản lĩnh thì tới đây”
“Ầm ~”
Vu Thức Vy nói xong lại ném một quả pháo nữa, nổ trúng con ngựa chiến của Vu Nhậm Hoằng suýt chút nữa nằm bò ra đất. Vu Nhậm Hoằng không dễ dàng gì mới ổn định lại được, trong lòng càng thêm tức giận, ra sức đuổi theo Vu Thức Vy một lần nữa, mà không biết bản thân mình đã rơi vào trong mưu kế điệu hổ ly sơn của Vu Thức Vy.
Đợi cho tới khi hắn phát hiện ra mình đã bị đưa đi rất xa, trên bãi cỏ hoang rộng lớn, khi đó chỉ có hai người là hắn và Vu Thức Vy, trong lòng hắn kinh ngạc, cắn răng tức giận quát: “Đồ tiện nhân bỉ ổi vô liêm sỉ”.
Hắn thúc ngựa quay ngược lại, muốn quay về, lại phát hiện ra có một nam một nữ đứng ở sau lưng mình từ bao giờ, nữ mặc một bộ y phục màu đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm, nam mặc y phục màu trắng, trong tay cầm nhị côn, cả người bừng bừng sát khí.
“Vu Nhậm Hoằng, ngươi muốn đi đâu?”.
Vu Nhậm Hoằng híp mắt lại, ánh mắ sắc bén: “Tự mình tới tìm cái chết!”
Vu Thức Vy thúc ngựa từ sau chạy lên phía trước, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tìm cái chết là ngươi, Lộc Nguyệt, Bạch Khê, không cần khách sao, cứ việc chém thoải mái”.
Lộc Nguyệt và Bạch Khê nhìn nhau, mặt nở nụ cười lạnh lẽo, vừa nhún ngón chân, bay lên cao, cầm vũ khí trực tiếp tấn công vào phía trước của Vu Nhậm Hoằng.
Vu Nhậm Hoằng nhào người trên không một cái, liền xuống ngựa, cùng Lộc Nguyệt và Bạch Khê đánh một trận.
Vu Thức Vy cầm một cây kim bạc trọc vào sau mông ngựa chiến của Vu Nhậm Hoằng, khiến nó ngẩng mặt trời hí lên một tiếng sau đó giống như phát điên chạy về phía xa xa.
Vu Nhậm Hoằng vẫn đang đánh nhau với Lộc Nguyệt và Bạch Khê, nhìn thấy chiến mã của mình chạy đi, tức giận tới mức mặt xám xanh lại, “ Tiện nhân, ngươi thả ngựa của bổn tướng quân đi là muốn làm gì?”.
Nự cười của Vu Thức Vy vô cùng quỷ dị, “Đương nhiên là muốn ngươi chạy về rồi, ngộ nhỡ ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng này, vậy chỉ còn cách bò về mà thôi, dù sao Cửu Long Hí Châu trận của ngươi bị phá là cái chắc rồi”.
Cái gì?
Dẫn hắn tới chỗ này, chính là muốn phá Cửu Long Hí Châu trận của hắn?
“Vu Thức Vy ngươi thật quá ngây thơ rồi, cho dù ta có rời khỏi đó, bọn họ vẫn có thể dựa theo đó tự bày binh bố trận, vẫn có thể tiêu diệt toàn bộ binh mã của Đại Vân như thường”.
“Vậy sao?”
Đôi môi đỏ của Vu Thức Vy khẽ nhếch lên, để lộ ra hàm răng : “Vậy chúng ta cùng chờ xem, Lộc Nguyệt, Bạch Khê giữ chân hắn, cha… cha….”
Vu Nhậm Hoằng nhìn Vu Thức Vy nghênh ngang rời đi, trong lòng sa sâm xuống, muốn thoát thân, nhưng không ngờ chiêu thức tấn công Lộc Nguyệt và Bạch Khê vừa rồi chỉ là vài chiêu thức bình thường, bây giờ bọn họ mới chính thức động thủ, chiêu thức mạnh mẽ, ép hắn phải từng bước lùi về sau, khó mà chống đỡ được, chứ đừng nói là muốn thoát thân…..
Trên chiến trường, do chủ tướng của hai bên đều không có ở đó, chỉ có thể đứng đối diện với nhau, mãi cho tới khi trong tay Vu Thức Vy cầm một bọc vải, thúc ngựa chạy tới, giơ cao tay nói với đội quân của mình: “Thủ cấp của Vu Duật Trần ở đây, quân địch bây giờ đã như rồng mất đầu, các tướng sĩ, giết, báo thù cho những huynh đệ đã hy sinh của chúng ta!”.
Toàn bộ tướng vừa sĩ nghe thấy Vu Thức Vy giành chiến thắng ở trận đầu, còn lấy được thủ cấp của tướng quân phía kẻ địch, khí thế bỗng chốc dâng cao, nỗi sợ trước đây với Cửu Long Hí Châu trận dường như bị quét sạch sành sanh, trong lòng tràn đầy cảm giác thù hận, cầm giáo xông lên phía trước, vang lên tiếng hô long trời nở đất: “Giết ~”.
Đại quân tấn công, giống như nước chảy cuồn cuộn, khí thế ngút trời, âm thanh vang tới tận trời cao, cũng đủ để cho lòng địch sợ hãi.
Tướng sĩ Tây Lương và Đại Vân giao chiến bao lâu như vậy, cũng chưa từng thấy khí sĩ của đối phương lên cao như vậy.
Còn tướng quân của bọn họ, đi lên trước liền bị nữ tướng quân của bọn họ lấy mất thủ cấp, trận này dốt cuộc là có nên đánh hay không?
Trong chốc lát, lòng quân giống như bị chia năm xẻ bảy, không còn đoàn kết nữa, đội quân Tây Lương đã dàn xong Cửu Long Hí Châu trận cũng bắt đầu bị lay động, đề phòng nhìn đội quân Đại Vân đang đánh tới, không biết là nên đánh hay là gióng trống rút quân nữa
Nhìn quân đội Đại Vân đã đi tới trước mặt, quân đội Tây Lương chỉ còn cách bất chấp khó khăn kiên trì tới hơi thở cuối cùng, tập hợp lại.
Vu Thức Vy giơ đầu người lên không ngừng gào lên: “Thủ cấp của Vu Duật Trần ở đây, hôm nay ai quy thuận Đại Vân ta, Đại Vân ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh”