Nghe được lời nói của Lục Thuỷ, khuôn mặt ngập nước mắt của Vu Vinh Hoa càng thêm tủi thân, ánh mắt loé sáng nhìn Vu Văn Thanh: “Phụ thân, người nghe thấy chưa, không phải nữ nhi làm.”
Vu Văn Thanh gật đầu, đang định nói gì đó, con trai thứ Vu Nhậm Hi ngồi bên tay trái đột nhiên nói: “Không phải đại muội muội thì là ai? Còn không khai thật ra?”
Lúc nói câu này, trên mặt Vu Nhậm Hi mang theo vẻ sắc bén, không giận cũng tự uy nghiêm, người luôn nho nhã như hắn hôm nay dường như có chút khác thường.
Vu Văn Thanh bất ngờ nhìn Vu Nhậm Hi, khí độ khi hỏi câu vừa rồi của hắn như một lưỡi dao mới hé ra, nhưng không thiếu phần ổn trọng, nằm ngoài ý liệu của Vu Văn Thanh. Ông ta chưa từng quản thúc đứa con trai này, để mặc nó ngao du thiên hạ, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ nó cũng có thể vào triều làm quan, thành phụ tá đắc lực cho hắn.
Ánh mắt sắc bén của Vu Nhậm Hi khiến Lục Thuỷ hoảng sợ, thân thể run lên, bộ dáng như có nỗi khổ tâm, hoảng hốt nói: “Lão gia, nô tỳ không dám nói, nếu nói ra, cả nhà nô tỳ sẽ phải chết.”
Trong lúc nói chuyện, không biết là vô tình hay cố ý, Lục Thuỷ nhìn lướt qua đại phu nhân Đường Thị, đụng phải ánh mắt của bà thì càng thêm sợ hãi.
Cặp mắt của tứ di nương Triệu Thị loé lên, cười không tốt lành gì, nói mát: “Lục Thuỷ, nói chuyện nhìn đại phu nhân làm gì? Hay là đại phu nhân sai sử ngươi độc hại nhị tiểu thư?”
Đường Thị nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, mắt sắc như đao nhìn sang Triệu Thị, bà ta vỗ bàn: “Triệu Thị, đừng có ngậm máu phun người.”
Triệu Thị không thèm cố kị, nửa đùa nói: “Ai da, đại tỷ, ta chỉ nói đùa mà thôi, tỷ lo lắng thế làm gì? Chẳng lẽ là tỷ làm thật sao?”
Đường Thị bị nàng ta làm tức giận tới đau đầu, giọng nói cũng trở nên âm trầm không vui: “Lục Thuỷ, nói, đến cùng là ai sai sử ngươi?”
Lục Thuỷ giật mình, cuống quýt cúi đầu xuống, lắc đầu không chịu nói.
Đường Thị chống một tay lên bàn bát tiên, đỡ lấy cái đầu đau nhức, lạnh lùng nói: “Kéo ra ngoài đánh cho ta, đánh tới khi nói ra là ai mới thôi.”
Vu Vinh Mỹ cũng hét theo: “Đúng, đánh, xem ả còn dám bao che cho kẻ chủ mưu phát rồ kia không.”
Vu Nhậm Quảng năm nay mới mười ba tuổi, hắn cũng lên tiếng, nhưng lại làm trái với ý đại phu nhân: “Phụ thân, Lục Thuỷ chỉ bị người ta sai sử, không phải hung thủ thật sự, ả không chịu nói cũng là vì trung thành với chủ, mặc dù làm nhị tỷ bị thương là không đúng, nhưng theo con thấy thì không thể đánh.”
Mới đầu là đại phu nhân sai người đánh nàng, sau lại nghe được tam công tử tuổi nhỏ nhất đứng ra nói đỡ cho mình, Lục Thuỷ đột nhiên ngẩng đầu nhìn đại phu nhân Đường Thị, gương mặt thanh tú kích động kiểu ‘ngươi đã muốn đánh chết ta thì đừng trách ta nói ra’, phẫn nộ nói: “Đại phu nhân, là người bức nô tỳ.”
Dứt lời, nàng ta đột nhiên nhìn Vu Văn Thanh, thề thốt nói: “Lão gia, là đại phu nhân phái ta giết nhị tiểu thư, đại phu nhân dùng tính mạng cả nhà nô tỳ để uy hiếp, nô tỳ không dám không làm…”
Dư âm của câu nói còn chưa tan hết, mọi người hít vào một hơi khí lạnh, Đường Thị giận dữ mắng mỏ, thanh âm bình thản xưa nay trở nên sắc nhọn khác thường: “Tiện tỳ, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Vu Vinh Hoa đứng cạnh Lục Thuỷ cũng lớn tiếng quát: “Lục Thuỷ, ngươi nói linh tinh cái gì? Sao mẫu thân ta có thể sai ngươi làm những chuyện như thế này được?”
Rõ ràng người sai nàng ta làm chuyện này là chính mình, sao giờ lại biến thành mẫu thân? Rốt cuộc Lục Thuỷ đang nói linh tinh cái gì?
Lúc này, lục di nương La Thị ngồi cạnh tứ di nương cũng đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn đại phu nhân Đường Thị: “Đại phu nhân, tiện tỳ này chỉ ăn nói linh tinh mà thôi, người kích động như thế làm gì? Ngài nói xem đúng không, lão gia.”
Vu Văn Thanh bị điểm danh, sắc mặt ông ta cũng không tốt, đăm chiêu một lát rồi nói: “Ngôn ngữ phiến diện, không đủ để tin tưởng.”
Trong lòng hắn nghĩ, chắc hẳn không phải Đường Thị, thủ đoạn vụng về thế này không cẩn thận là bị phát hiện ngay, bà ấy không thể mạo hiểm như vậy. Nhưng cũng có khả năng là chó cùng dứt dậu, nếu không sao phải kích động như vậy?
Kì thật không chỉ có mình ông ta hoài nghi, tất cả mọi người đều cho rằng Đường Thị có tật giật mình mới kích động như thế, ánh mắt nhìn bà ta cũng thay đổi.
Tứ di nương Triệu Thị không khỏi châm ngòi hai câu: “Bây giờ ấy, đúng là loại người nào cũng có, cả vú lấp miệng em. Vinh Mỹ này, sau này ngoan ngoãn ở trong nhà cho ta, đừng đi ra ngoài kẻo người ta chướng mắt…”
Ánh mắt Đường Thị âm trầm nhìn Triệu Thị: “Triệu Thị, có chuyện thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói bóng nói gió, chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, ngươi coi mọi người là đồ ngốc sao?”
Triệu Thị cười cười: “Mọi người không phải đồ ngốc, nhưng mà cũng không chấp nhận được tiểu nhân. Từ xưa tới này, ví dụ về tiểu nhân đắc chí còn ít sao?”
“Ngươi… Khụ khụ khụ…” Đường Thị tức giận ho sặc sụa, sắc mặt càng thêm tái nhợt, xem ra, cả cái nhà này đều phản rồi, ai nấy đều dám ngồi lên đầu bà, nghĩ rằng đích nữ của Đường quốc công dễ bắt nạt vậy sao?
Thấy mẫu thân tức tới mức này, Vu Vinh Hoa lo lắng lại đau lòng, tát mạnh Lục Thuỷ một cái, giận dữ mắng: “Tiện tỳ, là ai? Là ai sai ngươi hãm hại mẫu thân ta? Ngươi muốn chết sao?”
Bị ăn tát, khoé môi Lục Thuỷ chảy ra máu tươi, nàng ta bưng mặt, tuyệt vọng nhìn Vu Vinh Hoa: “Đại tiểu thư, đại phu nhân làm vậy cũng là vì ngươi, nô tỳ cũng không muốn làm, nếu không phải đại phu nhân dùng tính mạng cả nhà nô tỳ để uy hiếp, sao nô tỳ dám đánh mất lương tâm hại nhị tiểu thư, ai mà ngờ đại phu nhân qua cầu rút ván, nô tỳ… nô tỳ đành gánh hết mọi tội danh chết tại nơi này, chỉ cầu đại phu nhân tha cho người nhà nô tỳ.”
Nói xong những lời nói tuyệt vọng ngập tràn sự phẫn nộ này, Lục Thuỷ bỗng đứng bật dậy nhào vào cánh cửa đằng sau.
Rầm một tiếng, máu tươi bắn ra, Lục Thuỷ ngã trên mặt đất, tắt thở bỏ mạng.
Những người trong phòng giờ mới phản ứng kịp, trở nên vô cùng hỗn loạn, tứ di nương Triệu Thị hét lên: “Chết người rồi.”
Vu Văn Thanh liếc nhìn nàng ta: “Im miệng, còn không mau mời đại phu.”
Trong Phi Vân Các, Vu Thức Vy mang khuôn mặt tái nhợt dựa vào giường, váy đã kéo lên, trên đùi phải của nàng có hai vết thương sưng đỏ, Tiểu Ninh và Điểm Thuý đang bôi thuốc cho nàng.
Tiểu Ninh khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, rõ ràng chúng ta đã bắt được Lục Thuỷ, tại sao người còn…”
Ánh mắt Vu Thức Vy sâu thẳm: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp, nếu ta bắt Lục Thuỷ đi tố giác Đường Thị, người ta sẽ cho là ta cố tình nhằm vào bà ta. Nhưng nếu ta bị cắn trúng độc, người làm chuyện này là Lục Thuỷ lại lấy cái chết để xác nhận, cái nào càng khiến người khác tin tưởng?”
Điểm Thuý cười nói: “Đương nhiên là cái thứ hai rồi, nếu tiểu thư không bị thương, thái sư sẽ vì cố kị Đường quốc công phủ mà biến chuyện to thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì. Mà tiểu thư trúng độc thì sẽ khác, cộng thêm việc Lục Thuỷ dùng cái chết để chứng minh, chuyện này lại lớn rồi. Cho dù thái sư không giao Đường Thị cho hình bộ thì cũng sẽ răn dạy một trận. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần rải tin ra, thêm chút mắm muối, chắc chắn có thể quật đổ thanh danh của Đường Thị, khiến Đường Thị đeo ác danh là hung thủ giết người.”
Nghe xong, Tiểu Ninh vẫn còn có chút không hiểu: “Vậy chuyện này có phải Đường Thị làm không?”
Vu Thức Vy bất đắc dĩ cười cười: “Đương nhiên không phải bà ta, bề ngoài của Đường Thị nhìn thì như có tâm địa bồ tát, nhưng kì thật thủ đoạn lại rất cao minh, sao lại làm ra chuyện vụng về như thế này. Chuyện này là do Vu Vinh Hoa làm, nàng ta hận ta quá mức, giấu diếm Đường Thị dùng tính mạng cả nhà Lục Thuỷ để uy hiếp, sai nàng ta độc hại ta. Nếu không phải ta đã nhìn thấu từ sớm, phân tích cái hại cho Lục Thuỷ, sao nàng ta lại chịu lấy cái chết làm chứng.”
Nghe tới đây, Điểm Thuý cũng nghi hoặc: “Tiểu thư, nô tỳ rất tò mò người đã thuyết phục Lục Thuỷ thế nào để ả ta cắn ngược lại chủ như vậy.”
Vu Thức Vy đổi một tư thế khác, nói thản nhiên: “Kì thật cũng không quá khó, ta chỉ nói với nàng ta, chính tai Hàm Yên nghe được Vân La nói sau khi làm xong chuyện sẽ giết nàng ta và cả nhà nàng ta để diệt khẩu. Đương nhiên nàng ta không tin, nhưng cũng sẽ hoài nghi.”
“Sau đó ta lại nói cho nàng ta, kì thực Vân La nhận được mệnh lệnh từ đại phu nhân Đường Thị, không liên quan đến đại tiểu thư, Đường Thị đã bắt cả nhà nàng ta rồi, chỉ chờ ta chết là bà ta sẽ ra tay. Lúc ấy Lục Thuỷ đã bắt đầu dao động, ta vứt ra cho nàng ta một cái cọc, chỉ cần nàng ta đứng ra tố giác Đường Thị là hung thủ, ta sẽ cứu cả nhà nàng ta.”
“Trong lúc thẩm vấn, Đường Thị không hiểu nguyên do gì lại bị tố giác, đương nhiên sẽ không thừa nhận, hận không thể đánh chết Lục Thuỷ để nàng ta khai ra người đó là ai. Lục Thuỷ thấy bà ta qua cầu rút ván, lại nhớ tới những lời ta đã nói, đương nhiên sẽ hận Đường Thị. Hơn nữa nàng ta cũng không ngốc, biết rõ nếu chỉ nói mồm sẽ chẳng ai tin, lại cảm thấy sau chuyện này Đường Thị sẽ không tha cho nàng ta, thà rằng làm cho tới cùng, dùng cái chết để chứng minh Đường Thị là hung thủ.”
Điểm Thuý nghe Vu Thức Vy phân tích kĩ càng tâm tư của một người như vậy, đôi mắt mở to, khâm phục mà tôn sùng nhìn Vu Thức Vy: “Tiểu thư, thật là cao minh, nô ty phục người sát đất. Hừ, muốn trách thì trách Vu Vinh Hoa có ý hại người, mới liên luỵ tới Đường Thị. Nhưng sao lần này tiểu thư lại bỏ qua cho Vu Vinh Hoa, ngược lại để Đường Thị gánh tội thay chứ?”
Vu Thức Vy cười đầy ẩn ý: “Bỏ qua cho nàng ta đương nhiên là có tính toán của ta.” Ánh mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xem kìa, trời sắp sáng, phủ thái sư lại chuẩn bị có náo nhiệt rồi.”
Gần sáng, kinh thành đã yên tĩnh một đêm lại dần dần rộn rã hẳn lên. Trên đường phố, ngay khi những người buôn bán nhỏ còn đang bày hàng, một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay tới trước phủ thái sư.
Sau khi tới nơi, hai thị vệ với vẻ mặt lo lắng bước xuống, một người đi gõ cửa, người còn lại cõng một nam tử mặc cẩm bào màu trắng tới cổng.
Tiếng đập cửa dồn dập như tiếng sấm, gia đinh vội ra mở cửa, nhưng không đợi hắn biết rõ là có chuyện gì, hai thị vệ đã cõng người xông vào phủ thái sư, một trong hai người vội vàng hét lên: “Mời Lý đại phu tới đây, nhanh lên.”