Nét mặt Thượng Quan Cửu U cứng đờ, một cơn nóng giận sinh ra trong lòng, hắn ra tay kìm chặt cằm của Vu Thức Vy, giọng nói như đóng băng, hàn lạnh tới xương cốt, “Vu Thức Vy, khi nào ngươi mới học cách ngoan ngoãn một chút?”
Tại sao cứ dễ dàng khiến hắn tức giận thế này? Nàng ta có phải đang tìm đường chết không?
“Ngoan ngoãn?” Vu Thức Vy cười khinh rẻ, kiếp trước nàng đã từng ngoan ngoãn, nhưng kết cục đổi lại là gì?
“Đến giây phút quan trọng ngoan ngoãn có thể cứu được tính mạng sao?” Vu Thức Vy hỏi ngược lại, cũng như hôm nay, nếu nàng ta ngoan ngoãn, chỉ sợ người đang ở trong thiên lao ngày mai bị đem ra xử trảm sẽ là nàng.
Con người của Vu Vinh Mỹ nàng hiểu rõ, y hệt như người mẹ thích gây chuyện của ả, chưa gặp phải quan tài sẽ không đổ lệ, gặp quan tài rồi cũng phải ráng cứng đầu, không cho ném thử thủ đoạn đặc biệt, sẽ không chịu mở miệng. Cho nên giữa mạng sống của mình và oai nghiêm của hoàng đế, nàng đã lựa chọn bảo toàn tính mạng, mạo hiểm mạo phạm hoàng đế. Dẫu sao thì so với việc đắc tội với hoàng đế, tính mạng của bản thân nàng vẫn quan trọng hơn, trước khi nàng đạt được mục đích của mình, sinh mạng này cho dù là diêm vương cũng đừng hòng lấy đi.
Thế nhưng …
Thế nhưng, cạm bẫy hôm nay được tính toán chính xác như vậy, nàng tuyệt đối không tin đó là mưu kế do một mình Thượng Quan Lăng nghĩ ra, nhất định còn có người khác, chỉ không biết là ai!
Thượng Quan Cửu U bị lời nói của nàng chặn họng, hắn hiểu rồi, người đàn bà này vốn dĩ không có giới hạn thấp nhất, cũng không có giới hạn cao nhất, có thể vô tình, có thể máu lạnh, có thể ác độc, tùy cơ ứng biến, muốn sao cũng được, tính khí này, quả thật giống y hệt hắn, đáng ghét đến không có bạn!
Thượng Quan Cửu U chê bai thả Vu Thức Vy ra, tiện tay cố tình sờ qua ngực nàng một cái, “Ngươi vẫn khiến bổn vương ghét như thế.”
Vu Thức Vy sắc mặt lạnh lại, một cây kim đã châm vào cánh tay của Thượng Quan Cửu U, nàng lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám lợi dụng, thì Thượng Quan Lăng sẽ là kết cục của ngươi.”
Thượng Quan Cửu U cảm thấy cánh tay tê tê, tức thời mất đi cảm giác, sắc mặt hắn tối sầm, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Nữ nhân, sao ngươi nhỏ nhen như thế? Chẳng phải chỉ sờ ngươi một cái thôi sao?”
“Ám vệ, ném hắn ra ngoài.”
Vu Thức Vy không nể tình đứng dậy quay vào trong nhà, tuyệt tình đến mức không quay đầu lại, Thượng Quan Cửu U tức tới mức sắc mặt đen như mực, miệng lẩm bẩm nói: “Ả đàn bà chết tiệt, ngươi tưởng bổn vương muốn sờ ngươi sao, sờ ngươi đó là là vinh hạnh của ngươi biết không? Đồ khốn, dám từ chối đụng chạm của bổn vương, sau này ngươi có cầu xin bổn vương sờ ngươi, bổn vương cũng không sờ…”
Lời chưa dứt, đã bị hai ám vệ từ trên trời bay xuống nhấc bỗng lên, sau đó … sau đó thật sự dám ném hắn ra ngoài, ả đàn bà chết tiệt!
Trường Xuân Cung
Diệp hoàng hậu mặc áo trong màu vàng kim có thêu hình phượng hoàng, trên đầu không mang bất kỳ trang sức nào, mái tóc bồng bềnh lấp lánh buông xuống tự nhiên, trên gương mặt khuynh thành được chăm sóc kỹ lưỡng đó nở một nụ cười dịu dàng hiền hậu, bước tới bên giường.
Trên chiếc giường tinh xảo được thêu hoa khắc phụng, nguyệt sa phất phới, Diệp hoàng hậu vén tấm màn nguyệt sa ra, ngồi ở bên giường, giơ tay nhẹ nhàng sờ vào gương mặt của nữ nhi đang ngủ say trên giường, dung mạo của nàng ta được thắp sáng bởi ánh đèn cày, dấy lên từng tia sáng trong màn đêm.
Nhìn gương mặt tiên tư dật mạo này, trong mắt hoàng hậu lóe lên một ít thương xót, nhẹ tiếng hô gọi, “Hoa Nhi, bổn cung đã về muộn, khiến con phải chịu tội rồi.”
Vu Vinh Hoa phát giác ra có gì đó đang sờ vào mặt của mình, liền tỉnh giấc mở trừng mắt ra, vừa thấy là Diệp hoàng hậu, ánh mắt cảnh giác liền dịu xuống, thở phào một hơi, định ngồi dậy hành lễ, “Thiếp thân bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Diệp hoàng hậu nhanh chóng ấn nàng ta xuống, cười nói: “Trước mặt bổn cung không cần phải đa lễ.”
Vu Vinh Hoa có hơi bất ngờ, nàng ta biết trước giờ hoàng hậu vẫn luôn vui vẻ hòa nhã với mình, nhưng không biết tại sao người lại yêu thích bản thân như vậy. Di mẫu của nàng là Đường Thục phi là đối thủ của hoàng hậu, lúc di mẫu còn sống, hai người đã đấu tới mức không ưa nhau, nàng ta là cháu gái của di mẫu, theo lý thì hoàng hậu nên ghét nàng ta mới đúng, thế nhưng người vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng, trên cung yến cũng đã từng đứng ra bảo vệ nàng.
Nghe nói hôm nay loan giá của người vừa về tới cung, liền sai người tới vương phủ đón nàng ra khỏi cái nơi chẳng khác nào lãnh cung là Tĩnh Tâm Đường đó, thật khó hiểu.
“Hoàng hậu nương nương sao lại đối xử tốt với thiếp thân như vậy?” Vu Vinh Hoa dè dặt hỏi.
Diệp hoàng hậu mỉm cười, vén tất cả tóc trên trán nàng vuốt sang phía sau mang tai, dịu dàng nói: “Từ nhỏ ngươi đã thông minh đáng yêu, bổn cung rất thích ngươi, Đường gia không còn nữa, Vu Văn Thanh lại là một người bạc tình, ngươi không còn chỗ dựa dẫm, cuộc sống ắt sẽ rất khó khăn.”
Nhắc tới điều này, đôi mắt Vu Vinh Hoa lập tức dấy lên làn khói nước, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, uất ức nói: “Chỉ vỏn vẹn một năm, thiếp thân đã chịu đựng hết sự bạt bẽo của tình người trên thế gian, mùi vị đó, thiếp thân không muốn nhắc lại.”
Diệp hoàng hậu lâu đi nước mắt cho nàng ta, lòng chua xót, “Hoa Nhi, bổn cung có duyên với ngươi, muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ, ngươi có bằng lòng không?”
Cái gì?
Vu Vinh Hoa kinh ngạc ngẩn đầu lên, ngạc nhiên nhìn Diệp hoàng hậu, nước mắt còn đang ứa trên đôi mắt, “Hoàng hậu nương nương, người nói sao?”
Diệp hoàng hậu nhìn bộ dạng ngỡ ngàng của nàng ta, dịu dàng lặp lại câu nói: “Bổn cung muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ, ngươi có bằng lòng không?”
Trong lòng Vu Vinh Hoa dấy lên cơn sóng lớn, kinh ngạc tới mức không biết nên trả lời thế nào, người lại muốn nhận nàng ta làm nghĩa nữ, vậy có nghĩa là gì? Nghĩa là nàng chính là công chúa, từ thân phận tì thiếp trắc phi một bước lên làm công chúa, vậy nàng ta sẽ đồng cấp với Thấm Thủy công chúa, nàng còn có tiểu thế tử, không còn là dựa vào con để lên ngôi nữa, cũng không ai dám chê bai thân phận trắc phi của nàng nữa.
Tiểu thế tử …
Nghĩ đến Châu Nhi, trong lòng Vu Vinh Hoa hận chết Thấm Thủy công chúa và Thượng Quan Diệp, chỉ cần làm nghĩa nữ của hoàng hậu, vậy nàng nhất định có thể đoạt lại đứa con của mình, đứa con của nàng ta và Sùng Diễn ca ca …
Nghĩ tới đây, Vu Vinh Hoa cố gắng kìm nén nỗi kích động trong lòng, điềm đạm trả lời: “Thiếp thân bằng lòng, nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Nói xong bèn đứng dậy vái lạy ba lần với hoàng hậu.
Trưa hôm sau, Diệp hoàng hậu đi tới Điện Đức Chính tìm hoàng thượng, nói là muốn nhận Vu Vinh Hoa làm nghĩa nữ.
Hoàng thượng đang xem bản tấu ngỡ ngàng ngước đầu lên, khó hiểu hỏi: “Hoàng hậu sao đột nhiên muốn nhận Vu Vinh Hoa làm nghĩa nữ?”
Hơn nữa không phải ai khác, cứ phải là con gái của nhà họ Vu, con gái của nhà họ Vu này sao ai ai cũng thăng trầm như thế, y vừa mới phế đi chức vị và bổng lộc của Vu Thức Vy, bây giờ hoàng hậu lại muốn nhận Vu Vinh Hoa làm nghĩa nữ …
“Trẫm không đồng ý, nàng ta một là không có công với xã tắc, hai là không có đức với gia thất, bỗng nhiên nhận làm con nuôi, chắc chắn sẽ bị văn võ bá quan chất vấn.”
Lúc trước y phong Vu Thức Vy làm quận chúa, không phải là vô cớ phong chức, mà là vì lúc đó nàng ta phải gả cho Đột Quyết Ung Vương, cần phải có một thân phận thích đáng nên mới phong làm quận chúa. Sau đó phong nàng làm Tịnh Văn công chúa, cũng là vì đã cứu ân nhân cứu mạng của y, cũng chính là Vu Vinh Hoa, người được phong làm huyện chủ lúc ấy.
Thật ra nếu không phải do Vu Vinh Hoa lúc trước tự tạo nghiệp, biết rõ đấu không lại Vu Thức Vy còn ráng đi gây sự, sao nàng ta lại ra kết cục trở thành tì thiếp được chứ? Người không có não đáng bị vậy, không liên quan tới người khác!
Diệp hoàng hậu nghe xong cũng không giận dỗi, là người bên gối của y hai mươi mấy năm, hoàng hậu biết rõ tính khí của hoàng thượng, cũng biết rõ là phải dùng chiêu thức gì đối phó.
Hoàng hậu nở một nụ cười nhu hòa, giơ tay nắm lấy cánh tay của hoàng đế, dựa vào lòng y làm nũng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chưa bao giờ đưa ra tâm nguyện hay yêu cầu gì với người, thật ra Vinh Hoa là một đứa trẻ đáng thương, mẫu thân qua đời, phụ thân chung quy chỉ là đàn ông, sao có thể hiểu được tâm tư của nữ nhi?”
Nét mặt hoàng đế cứng đơ, nhắc tới hai từ ‘đáng thương’, y lại nhớ tới Đường gia đã bị xử trảm cả dòng họ, y cũng có ra một phần sức ở phía sau để thúc tiến việc này, còn Vu Vinh Hoa có tình thân máu mủ với Đường gia, quả thật có hơi đáng thương, bèn mềm lòng nói: “Uyển Du, nhận nàng ta làm nghĩa nữ thì được, nhưng bây giờ không thể cho vào gia phả của hoàng gia.”
Mắc công sau này loại tên ra phiền phức, như Vu Thức Vy vậy.
Vừa nghĩ đến Vu Thức Vy, hoàng đế lại nghĩ ngay đến thái hậu, thái hậu không đồng ý việc phế truất thân phận công chúa của Vu Thức Vy, nói là như vậy sau này người muốn gặp lại Vu Thức Vy sẽ rất khó, sống cũng không còn ý nghĩa nữa!
Ay… thật không biết bị sao nữa, thái hậu thương yêu Vu Thức Vy thì thôi, bây giờ hoàng hậu cũng thương yêu Vu Vinh Hoa…
Tầm khoảng giờ ngọ, cùng lúc với Vu Vinh Mỹ bị xử trảm, hai thánh chỉ được truyền ra từ trong cung, một là ý chỉ nhận nghĩa nữ phong chức công chúa, được truyền tới Đoan vương phủ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Vu thị trắc phi, con dâu của trẫm, ôn dung hiền thục, nối dõi tông đường cho hoàng gia, công lao to lớn, trẫm rất vui lòng, đặc phong làm công chúa, phong hiệu Tư Nhu, khâm chỉ.”
Trên thánh chỉ không nói rõ là nhận làm nghĩa nữ, vì dẫu sao đã là con dâu, nếu lại nhận làm nghĩa nữ, không hợp với đạo lý, hoàng hậu cũng không tranh chấp thêm việc này.
Còn một thánh chỉ khác được truyền tới phủ thái sư: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay Tịnh Văn công chúa, kháng chỉ không tuân, miệt thị hoàng gia, nhưng niệm tình đã từng ghi công lao, lấy công chuộc tội, phế truất đi thân phân công chúa, khâm chỉ.”
“Vu tiểu thư, còn không tạ ơn?” Công công tuyên chỉ nhếch mày, nhìn Vu Thức Vy đang quỳ đó, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ xem thường.