Lạc Thanh Phong không tiếng động đứng sau lưng nàng, một thân nho sam màu xám rộng thùng thình, so với thường ngày mặc hắc y bó sát người khác nhau hoàn toàn,cảm giác hắn rất không được tự nhiên. Sau khi nghe được lời Vu Thức Vy nói, hắn cũng bỏ qua cảm giác mất tự nhiên đó, vội trả lời: "Lời công tử nói không sai, thuộc hạ vừa mới nghe ngóng được, đã có không ít người biết tin này, đang hướng tới đây!"
Lông mày Vu Thức Vy nhẹ nhíu lên, "Mới đầu chúng ta chỉ là âm thầm hỏi thăm lăng mộ của Võ Mộc tướng quân, nhưng không có đề cập nhị thập bát tinh tú trận, hiện nay lại truyền ra tin tức của nhị thập bát tinh tú trận, dẫn đến việc thế nhân ào ạt tới, việc này cũng phải là không ngẫu nhiên, có người đang chơi cờ!"
"Công tử, thuộc hạ cũng cảm giác được việc này có chút kỳ quặc. . ."
Vu Thức Vy xoay người lại, mặt mày như tranh vẽ, trên khuôn mặt ngọc mang theo ý cười không sợ hãi, "Nhân sinh không chỗ nào không mạo hiểm, lại có gì phải sợ? Hiện nay Quan Đông phong vân hội tụ, Thanh Phong, điều hai nghìn tinh binh tới."
"Vâng, công tử."
"Cốc cốc cốc ~" đột nhiên ngoài cửatruyền tới tiếng gõ cửa, "Khách quan, đồ ăn của ngài đây."
Vu Thức Vy ánh mắt chợt lóe lên, liếc mắt nhìn Lạc Thanh Phong thật sâu, Lạc Thanh Phong hiểu ý, bật người từ cửa sổ nhảy xuống, võ nghệ cao cường, nháy mắt,biến mất giữa những dãy nhà chằng chịt.
Lúc này Vu Thức Vy mới đi mở cửa, cho tiểu nhị đem đồ ăn tiến vào, đúng lúc này nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc giữa đám đông, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, hắn cũng tới?
Tất nhiên cũng là biết được tin tức về nhị thập bát tinh tú trận!
Có lẽ là cảm ứng được điều gì, Thượng Quan Cửu U đang đi qua bỗng nhiên quay đầu nhìn, vừa lúc chống lại ánh mắt khẽ biến của Vu Thức Vy, bốn mắt nhìn nhau, trên không trung phát ra nhẹ nhàng dao động, lập tức rời khỏi.
Thượng Quan Cửu U ba bước gom hai bước đi tới trước mặt của Vu Thức Vy, một phát liền chế trụ cổ tay của nàng, trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
Vì sao trong nháy mắt đó, hắn thấy quen thuộc như vậy?
Vu Thức Vy đáy lòng trầm xuống, nét mặt lại làm bộ kinh ngạc, "Vị huynh đài này, ngươi có ý gì?"
Thanh âm khàn khàn rất xa lạ, căn bản chưa từng nghe qua, Thượng Quan Cửu U ghét bỏ thả tay của Vu Thức Vy ra, sắc mặt băng lãnh, "Không có gì, cút ~ "
Cút?
Vu Thức Vy liền cười, "Huynh đài, ngươi đứng ở trong phòng của ta kêu ta cút, có phải có chút khôi hài không? Lời này phải là ta nói, cút ~ "
Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quan Cửu U tối sầm, bỗng nhiên phát giác nơi này đúng là phòng của người ta, sau đó không nói gì, xoay người bước ra khỏi cửa.
Tiểu nhị buông đồ ăn xuống, nói "Tiểu nhân cáo lui" liền rời đi, Vu Thức Vy sau đó rất nhanh khép cửa phòng lại, bỏ xuống một thỏi bạc, từ trên cửa sổ nhảy xuống, rời khỏi khách sạn.
Thượng Quan Cửu U là người đa nghi, lực phát hiện rất nhạy cảm, mới vừa rồi chế trụ cổ tay của nàng tất nhiên là có phát giác, có thể là một khắc sau sẽ phục hồi tinh thần lại, nàng phải trước một bước rời đi.
Quả thực, Vu Thức Vy chân trước mới vừa đi, chân sau cửa phòng khách điếm đã bị người dùng lực mạnh mẽ đẩy ra.
"Nữ nhân đáng chết!"
Thượng Quan Cửu U nhìn căn phòng trống không người và trên bàn có để lại một thỏi bạc, phát ra tiếng rống giận ngập trời.
Đáng chết, từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy rất quen thuộc, sau khi rời đi càng nghĩ càng quen, loại cảm giác đến từ sâu trong linh hồn, khắc cốt minh tâm, ngoại trừ nữ nhân kia, còn có ai có thể gây cho hắn tim đập thình thịch như vậy, nhất định là nàng!
Không nghĩ tới nàng cũng tới!
Vậy Hàn Giang Nguyệt. . . Nhất định cũng tới!
Hồi lâu, đáy mắt Thượng Quan Cửu U lộ ra ý cười sâu thẳm, tới cũng tốt. . .
Lại nói Vu Thức Vy, sau khi rời khỏi khách điếm, đi tới một gian miếu đổ nát ở trấn bắc, dọc đường nàng để lại ký hiệu, Lạc Thanh Phong nhìn thấy tất nhiên sẽ tìm tới nơi này.
Vu Thức Vy đợi một lát, không đợi được Lạc Thanh Phong, lại chờ đến một phiên phiên giai công tử mặc bạch y .
Hắn thuận gió mà đến, giống trích tiên đáp xuống trong sân miếu đổ nát, phe phẩy cây quạt, ánh mắt sáng chói nhìn Vu Thức Vy, "Công tử bên trong miếu, tại hạ muốn đi Vô Lượng sơn, công tử có biết đường không?"
Vu Thức Vy từ trong miếu đổ nát đi ra, phát hiện nam tử này thân như ngọc thụ, khí chất cao nhã, vừa nhìn liền biết không phải hạng người hời hợt, không khỏi chỉ phía phương bắc, thản nhiên nói: "Bên kia ~ "
Nam tử gấp cây quạt lại, cười xán như hoa đào nở, khiêm khiêm hữu lễ nói: "Tạ công tử chỉ đường, tại hạ muốn đi lăng mộ của Võ Mộc tướng quân, nghe nói nơi đó rất hung hiểm, công tử có nguyện ý đồng hành?"
Cái gì?
Ánh mắt Vu Thức Vy khẽ biến, hắn muốn đi lăng mộ của Võ Mộc tướng quân?
Hắn là ai vậy?
Đáy lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không hiểu, "Lăng mộ của Võ Mộc tướng quân? Công tử, Võ Mộc tướng quân không phải là tiền triều chi tướng sao? Lẽ nào lăng mộ ở chỗ này?"
Nam tử nhếch môi lộ ra nụ cười yếu ớt như kim phong ngọc lộ, con ngươi trong suốt lóe quang mang liễm diễm thanh hoa, đẹp như khởi minh tinh trên bầu trời, khiến người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần, lại không dám nhìn nữa, rất sợ không cẩn thận sẽ ngã vào cơn lốc ôn nhu này.
Chỉ thấy môi mỏng sáng bóng oánh nhuận của hắn, hơi khẽ mở, nhã hơi như liên, "Lẽ nào công tử ngươi không phải muốn đi lăng mộ Võ Mộc? Nếu không phải, vậy tại hạ đi một mình vậy."
Vu Thức Vy mi tâm khẽ nhúc nhích, phòng bị nhìn hắn, cười nói: "Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?"
Nam tử chắp tay, thi lễ một cái, trong lúc ngước mắt đáy mắt tràn lên một tầng ý buồn cười, "Tại hạ Nguyệt Giang Hàn!"
"Nguyệt Giang Hàn?"
Vu Thức Vy nỉ non tên này, thế nào quen thuộc như vậy đây?
Chờ một chút, Nguyệt Giang Hàn, Hàn Giang Nguyệt!
Chàng. . .
Một khắc sau, đáy lòng mừng rỡ còn chưa kịp tuôn ra, Vu Thức Vy liền rơi vào trong một vòng tay ấm áp rắn chắc, bên tai truyền đến thanh âm đê mê, như gấm vóc lụa là, hoa lệ mê người, "Công tử trông rất giống thê tử mười tháng không gặp của tại hạ, có thể cho tại hạ ôm một cái, để an ủi nổi khổ tương tư?"
Ánh mắt Vu Thức Vy dừng lại, con ngươi tinh lượng từng chút từng chút hiện ra kinh hỉ, là chàng, thật là chàng, chàng cư nhiên cũng tới!
Nàng nên sớm nghĩ tới.
Chỉ là, chàng như thế nào tìm được nàng?
"Giang nguyệt, có phải chàng đã thấy được ký hiệu của ta?"
Hàn Giang Nguyệt đem nàng ôm ngang lên, ngồi lên trên tảng đá lớn ở sau lưng, đem nàng an trí ở trong ngực của mình, ánh mắt lấp lánh nhìn mắt của nàng, như đang bù đắp toàn bộ sự tiếc nuối bao ngày không gặp.
Tình ý miên miên lan ra trong lúc ánh mắt hai người giao nhau, trong nháy mắt đó, gió ngừng thổi, mây nghỉ ngơi, khắp thế giới muôn hoa đều mở.
Vu Thức Vy nhìn hắn không nói lời nào, an tĩnh như vậy nhìn nàng, trên mặt nóng lên, có chút ngượng ngùng đứng dậy, "Giang Nguyệt, chàng. . . Ngô ~ "
Lời còn chưa nói ra miệng, môi mỏng đã bao trùm chiếm hữu đôi môi của nàng, rơi xuống như che kín trời đất, sầu triền miên, nhiệt liệt như lửa.
Hồi lâu, nàng cảm thấy một bộ vị trên thân thể của người nào đó có chút biến hóa, liền bật người đẩy chàng lên, "Chờ một chút Giang Nguyệt, chúng ta không phải muốn đi lăng mộ của Võ Mộc tướng quân sao?"
Hàn Giang Nguyệt đang tình thâm ý động, đột nhiên bị đẩy ra, tự nhiên có chút ảo não, u oán nói rằng: "Vy nhi, nàng và ta là vợ chồng, chúng ta đã mười tháng không gặp mặt rồi. . ."
Vu Thức Vy nhìn biểu tình của chàng giống thâm cung oán phụ vậy, nhịn không được cười một trận, đưa tay ôm lấy cổ của chàng, đưa mắt nhìn xung quanh, "đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, trước mắt đi lăng mộ của Võ Mộc tướng quân mới là quan trọng nhất, quyển nhị thập bát tinh tú trận kia, quyết không thể để cho người khác nhanh chân đến trước lấy được!"
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt xoẹt một cái lạnh xuống, ý của nàng hắn hiểu, người đến tìm nhị thập bát tinh tú trận quá nhiều đi, buổi sáng hắn vừa nhận được tin tức, Thượng Quan Cửu U và chính khách các nước đều tới, và đối với nhị thập bát tinh tú trận cũng đều là nhất định phải đoạt được, người người đều là kình địch. . .
"Vy nhi, nàng nói đúng, đi thôi, chúng ta đi lăng mộ Võ mộc."
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, "chàng đã tìm được cửa vào rồi à?"
Nàng tìm hai ngày cũng không tìm được, chàng là như thế nào tìm được?
Hàn Giang Nguyệt cười mà không nói, giữ cái bí mật, "Đến rồi nàng sẽ biết."
Hai người một đường lưu lại ký hiệu, rốt cục sau nửa canh giờ, đi tới giữa sườn núi phía sau của Vô lượng sơn.
Hiện nay chính là cuối thu, vạn vật điêu linh, cỏ cây héo rũ, từ xa nhìn lại một mảnh khô vàng, quần sơn liên miên chập chùng, các ngọn núi giao nhau nhìn như một bức tranh núi sông tráng lệ.
"Giang Nguyệt, ở chỗ này chờ một lúc đi, Lạc Thanh Phong còn chưa theo tới."
"Được."
Đợi ước chừng nửa canh giờ, rốt cục Lạc Thanh Phong với vẻ phong trần mệt mỏi tìm tới, quỳ một gối xuống ở trước mặt Vu Thức Vy, lạnh lùng nói: "Chủ tử, đã làm thỏa đáng."
Vu Thức Vy từ trên tảng đá lớn trơn mượt đứng lên, thản nhiên nói: "Ừ, lát nữa ta và Vương gia vào mộ, ngươi mang người ở ngoài mộ tiếp ứng."
Người chưa bao giờ nghịch ý của Vu Thức Vy như Lạc Thanh Phong, sau khi nghe được Vu Thức Vy nói lời này, phản đối nói rằng: "Tiểu thư, thuộc hạ nghe nói trong mộ tình huống hết sức hung hiểm, cho nên. . . Thuộc hạ phải đi theo ngươi!"
"Không được."
" Sứ mệnh của thuộc hạ là một tấc không rời bảo hộ tiểu thư!"
Vu Thức Vy mặt mày như đao, "Ngươi dám nghịch ý ta?"
"Thuộc hạ không dám."
"Vậy lưu lại."
"Thứ cho thuộc hạ làm không được!"
"Ngươi. . ." Hắn vẫn phải nghịch ý nàng!
Nhìn chủ tớ hai người giằng co không dừng, Hàn Giang Nguyệt nhịn không được nói một câu, "Vy nhi, nàng có tính toán của nàng, hắn có sứ mạng của hắn, cái này cũng không xung đột, Thanh Phong ngươi liền theo cùng đi ."
Lạc Thanh Phong nghe được Hàn Giang Nguyệt lên tiếng, mắt lạnh khẽ động, chắp tay nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Vu Thức Vy cũng không kiên trì nữa, thở dài một tiếng, "Mà thôi, cùng đi đi."
Sau đó ba người đi tới ngoài một dặm, một nơi bí ẩn đứng trước sơn động, chỉ thấy cửa sơn động bị dây bụi gai bao quanh, không biết sẽ nghĩ rằng đây là bẩy rập do thợ săn bố trí.
Hàn Giang Nguyệt chỉ vào sơn động nói: "Nơi này chính là lăng mộ Võ Mộc. . . cửa sau."
Cửa sau?
Vu Thức Vy một phát nắm lấy thanh trường kiếm đang cắm trong vỏ của Lạc Thanh Phong, đem bụi gai che ở cửa động hai nhát ba nhát chém đi, dẫn đầu tiến vào trong sơn động tối đen như mực.
Hàn Giang Nguyệt và Lạc Thanh Phong liếc nhau, trước sau cũng đi vào theo, Lạc Thanh Phong đoạn hậu, lại chém đứt thêm một số bụi gai chắn cửa sơn động lại.
Bên trong sơn động hẹp dài truyền đến 'Vù vù' tiếng gió, như là quỷ đang kêu rên, vừa âm thâm vừa băng lãnh.
"Hô ~ "
Hàn Giang Nguyệt đang thổi thổi cây lửa, đem Vu Thức Vy kéo ra phía sau mình, đi phía trước soi đường, đề phòng nói: "Vy nhi, nàng đi phía sau của ta, Lạc Thanh Phong, ngươi theo tiểu thư nhà ngươi."
Nói nói, Hàn Giang Nguyệt dưới chân đột nhiên lảo đảo, thân thể đung đưa, suýt nữa ngã xuống.
"Giang Nguyệt ~" Vu Thức Vy tay mắt lanh lẹ kéo hắn một cái, nhờ vậy hắn mới không ngã sấp xuống đất.
"Trò gì đây?" Hàn Giang Nguyệt cầm cây lửa đưa xuống soi một cái, muốn xem là cái gì làm hắn suýt nữa ngã xuống đất.
Nhưng không ngờ nơi ánh sáng đi qua , xuất hiện một bộ xương khô, xương sườn đã rơi lả tả, đầu lâu cũng lăn qua một bên.
Tình cảnh như vậy tự nhiên ập đến dọa Hàn Giang Nguyệt giật nảy một phen, vội vàng che đi ánh mắt của Vu Thức Vy, "Vy nhi, đừng sợ."