“Ờ, tới rồi.”
Vu Thức Vy thu lại những hận thù nồng đậm trên người, bước vào điện Phượng Dương.
Bát công chúa đã chạy nhanh tới tẩm cung của hoàng hậu, hô to: “Mẫu hậu, mẫu hậu, nữ nhi tới thỉnh an người.”
Một giọng nói mệt mỏi vọng ra: “Nghe thấy rồi, có con là ồn ào nhất, bình thường có thấy con tới thỉnh an bổn cung tối muộn thế này đâu…”
Bát công chúa ôm lấy hoàng hậu, cười một cách lấy lòng: “Đâu có, người là mẫu hậu mà con yêu nhất, vậy nên con dẫn Vu tỷ tỷ tới thỉnh an người.”
Trong lúc bát công chúa nói chuyện, Vu Thức Vy đã tới trước mặt, cung kính nửa quỳ hành lễ: “Thần nữ Vu Thức Vy thỉnh an hoàng hậu nương nương, chúc hoàng hậu nương nương dung nhan vĩnh trú, vạn phúc kim an.”
Ánh mắt vốn có chút ưu lự của hoàng hậu nhìn thấy Vu Thức Vy thì có thêm chút phức tạp, nói nhàn nhạt: “Đứng lên đi.”
Vu Thức Vy đứng sang một bên, cúi đầu tỏ ra cung kính.
Hoàng hậu lại nói chuyện với bát công chúa một hồi mới nhìn sang Vu Thức Vy, đáy mắt loé lên sự sắc bén, nói nghiêm túc: “Nếu hoàng thượng có lệnh để ngươi vào cung dưỡng bệnh, bổn cung cũng không tiện nói cái gì, nhưng bổn cung muốn nhắc nhở ngươi, vào cung thì phải an phận, đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không đừng trách bổn cung đuổi ngươi ra cung.”
Vu Thức Vy gật đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Vâng, thần nữ cẩn tuân sự dạy bảo của nương nương.”
Bát công chúa nghe không được, nàng hơi nhíu mày nhìn mẫu hậu của mình, cảm thấy rất lạ lẫm: “Mẫu hậu, Vu tỷ tỷ vừa mới vào cung, là bạn của con, sao người lại nói như vậy?”
“Bạn?” Khuôn mặt tú lệ, đoan trang của hoàng hậu hơi tức giận: “Đoan Nhu, con là công chúa tôn quý nhất của vương triều Đại Vân chúng ta, không phải người nào đều xứng làm bạn của con, chẳng phải con vẫn luôn chơi thân với Từ nha đầu nhà ngự sử và Diệp nha đầu nhà cậu con sao? Vì sao không mời hai đứa vào cung?”
Ý ngầm chính là thân phận thứ nữ hèn mọn của Vu Thức Vy không xứng làm bạn của bát công chúa.
Vu Thức Vy nghe hiểu, bát công chúa cũng nghe hiểu, nàng bỗng đứng lên, khó hiểu nhìn hoàng hậu: “Mẫu hậu, sao người lại nói như thế? Nữ nhi chưa từng phát hiện người lại có quan điểm khác thường như vậy, thứ nữ thì sao chứ? Thứ nữ cũng là cô nương đứng đắn, sao lại không xứng? Mẫu hậu, ngươi là hoàng hậu trong cung, là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ, trước giờ vẫn luôn đoan trang rộng lượng, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hỗn xược, con dám chỉ trích mẫu hậu?” Hoàng hậu vỗ chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ đàn hương bên cạnh, tức giận vô cùng.
Bát công chúa không chút sợ hãi, chỉ thất vọng nói: “Nữ nhi không dám, xem ra hôm nay con tới không đúng lúc, Vu tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, nàng kéo Vu Thức Vy ra ngoài, hoàng hậu khẽ quát một tiếng từ đằng sau: “Đứng lại.”
Bát công chúa khựng lại, quay đầu không vui nói: “Mẫu hậu, còn chuyện gì sao?”
Hoàng hậu đứng dậy bước tới, bộ quần áo hoa lệ trên người càng thêm rực rỡ dưới ánh nến, bà khinh thường nhìn Vu Thức Vy, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét, tức giận nói: “Vu Thức Vy, đến cùng ngươi đã cho nữ nhi của ta uống thuốc mê gì, khiến nó che chở ngươi như thế?”
Buổi cung yến lần trước Vu Thức Vy đoạt hết sự nổi bật của Vu Vinh Hoa, bà cũng đã chú ý tới nàng, phái người điều tra ngầm, biết được tất cả những chuyện liên quan tới nàng.
Một thứ nữ bi thảm có tiếng, chỉ trong một đêm có thể thay đổi tình cảnh của mình, không chỉ có tỳ nữ cho riêng mình mà còn có cả nơi ở, tiếp đó đích tỷ Vu Vinh Hoa mất hết danh tiết, mẹ đẻ thì chết. Trên cung yến, Vu Vinh Hoa không chỉ không lấy lại được thanh danh, ngược lại còn biến thành người phụ nữ ác độc ghen ghét hãm hãi thứ muội, danh tiếng thảm hơn, còn nàng thì kinh diếm bốn phương, biến thành tấm gương cho các thiên kim tiểu thư quyền quý, vô cùng vinh quang. Bây giờ ngay cả mẹ cả Đường Thị cũng biến thành hung thủ sát hại thứ nữ, trưa nay bà còn nghe được tin tức về Vu Nhậm Hoằng.
Thử hỏi, tại sao những chuyện này chỉ xảy ra sau vụ hoả hoạn, trước kia phủ thái sư vô cùng yên tĩnh, tên tuổi của Vu Vinh Hoa cũng vang khắp nơi, bây giờ thì ngược lại, cả phủ thái sư hỗn loạn mịt mù, danh tiếng đảo loạn, trở thành trò cười cho kinh thành.
Mặc dù mỗi một chuyện Vu Thức Vy đều có vẻ như người bị hại, nhưng bà luôn cảm thấy tiến triển quá mức hợp tình hợp lí, thậm chí không thấy Vu Thức Vy có gì là không đúng. Nhưng càng như vậy, bà càng cảm thấy kì lạ, sống trong cung nhiều năm, có thủ đoạn, mưu kế nào mà bà chưa từng thấy, vì vậy bà tuyệt không tin tưởng Vu Thức Vy thật sự đơn giản, ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài…
Nghe lời nói không chút khách khí thậm chí khắc nghiệt này của hoàng hậu, Vu Thức Vy chỉ kinh ngạc ngẩng lên nhìn bà, cảm thấy khó hiểu, nàng chưa từng đắc tội với bà, tại sao lại đối xử với nàng gay gắt như thế?
Nếu vì bát công chúa, vậy thì cũng hơi thái quá, nếu bát công chúa làm chuyện gì khác người, rồi nói nàng dạy hư bát công chúa thì còn hiểu được.
Nhưng giờ bát công chúa cũng không làm chuyện gì, tính tình của nàng luôn hoạt bát, tinh nghịch, ai chẳng biết chuyện này, thế nên sao có thể có liên quan gì đến nàng, vậy thì vì sao hoàng hậu lại chán ghét nàng?
Nghĩ một hồi, Vu Thức Vy cuối cùng cũng hiểu ra. Hôm nay tam hoàng tử làm khó thái tử, lại còn không thấy bóng dáng của thái tử, căn bản không thể tranh luận, nhất định hoàng hậu đang lo nghĩ cho chuyện này nên tính tình mới kém như vậy.
Nàng ngầm ước lượng thời gian, lúc này hẳn là Vệ Trường Phong cũng đã đưa thái tử tới phủ Ninh quốc công, tối nay sẽ đưa về cung.
Ngày mai chỉ cần thái tử xuất hiện trên điện Kim Loan, đưa ra bức thư mà chính tay Thượng Quan Diệp viết, liên hợp với chúng quan viên đã tới kinh thành đang trốn ở phủ Mẫn quận vương, là có thể lật đổ Thượng Quan Diệp.
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy cảm thấy mình còn cần phải làm chút gì đó, nàng không để ý thái độ của hoàng hậu là gì nữa, vội vã cúi người: “Bẩm hoàng hậu nương nương, thần nữ không cho công chúa uống thuốc gì cả, mong nương nương minh giám.”
Thấy Vu Thức Vy còn dám cãi lại, khuôn mặt hoàng hậu càng thêm sắc bén: “Ý ngươi là bổn cung không phân phải trái?”
“Thần nữ không dám.”
“Ngươi…”
Hoàng hậu còn định nói gì nữa, nhưng bát công chúa đứng một bên lại không nhìn được, nàng khó tin nhìn hoàng hậu, ngắt lời: “Mẫu hậu, rốt cuộc hôm nay người làm sao vậy? Chẳng lẽ người không cảm thấy mình không bình thường sao? Vu tỷ tỷ chưa từng đắc tội với người, sao người lại cay nghiệt như thế? Khí độ của người, sự hiền lành của người đi đâu hết rồi?”
Nghe được lời chỉ trích này, hoàng hậu thay đổi sắc mặt, cũng nhận thấy mình hơi quá mức, bà thu lại sắc mặt, mệt mỏi liếc nhìn bát công chúa: “Ai, thôi, coi như bổn cung không đúng, hôm nay trên triều đình, tam hoàng tử đột nhiên tố cáo thái tử ca ca của con bao che tiết độ sứ Lĩnh Nam, tham ô ngân lượng của vùng gặp thiên tai, mà ca ca con lại mất tích, vậy nên bản cung mới nôn nóng như vậy, chỉ sợ con lại có gì sơ sảy.”
“Cái gì?” Bát công chúa kinh ngạc mở to đôi mắt, kích động nói: “Thái tử ca ca tham ô ngân lượng của vùng bị thiên tai? Con không tin, nhất định là do tam hoàng huynh vu hãm.”
Hoàng hậu thở dài, không dấu nổi sự lo lắng nơi đáy mắt: “Thái tử ca ca của con là người thế nào con cũng biết rồi đấy, chuyện này rõ ràng là một cái bẫy, ông ngoại con đã phái cao thủ đi tìm thái tử ca ca, nhưng vẫn không có chút tin tức gì.”
Dứt lời, bà nhìn Vu Thức Vy, nói thản nhiên: “Bổn cung lo lắng quá mức, những lời vừa rồi ngươi đừng để trong lòng.”
Vu Thức Vy gật đầu nói cung kính: “Thần nữ hiểu rõ, thần nữ tin tưởng thái tử điện hạ có thể bình an vô sự.”
Cả người hoàng hậu như rũ ra: “Chỉ mong là như thế, hai đứa ra ngoài đi.”
Bát công chúa còn định nói cái gì đó, nhưng Vu Thức Vy kéo nàng lại: “Công chúa, chúng ta đừng quấy rầy hoàng hậu nữa, để người yên tĩnh nghĩ cách.”
Bát công chúa do dự một lát rồi nhẹ gật đầu: “Được rồi, vậy… mẫu hậu, nữ nhi đi trước đây.”
“Đi đi.”
Ra khỏi cung Trường Xuân, bát công chúa trầm mặc suốt chặng đường, rồi bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, tức giận nhìn về phía trước, cắn răng nói: “Không được, ta phải đi tìm tam hoàng huynh, ta phải hỏi rõ ràng, tại sao tam hoàng huynh lại vu hãm thái tử ca ca, chẳng phải bọn họ là huynh đệ sao? Vì sao lại là huynh ấy chứ?”
Vu Thức Vy thương hại nhìn bát công chúa, nàng ấy đã biết người trong cung đều mang mặt nạ, sao lại không biết cái vô tình của hoàng gia, chẳng qua nàng vẫn còn ôm ảo tưởng, nên không thể chấp nhận được sự thật huynh đệ tương tàn này. Nhưng nếu nàng biết tam hoàng tử chỉ bị lợi dụng, kẻ chủ mưu đằng sau là Thượng Quan Diệp, nàng lại sẽ có cảm tưởng gì đây?
Nàng loáng thoáng nhớ kiếp trước vì chuyện này, bát công chúa cãi nhau một trận với tam hoàng tử, sau khi về cung, nàng quỳ trước điện Cần Chính suốt hai ngày biện oan cho thái tử, cuối cùng ngất xỉu trước điện Cần Chính. Dù không tận mắt chứng kiến, nhưng cảnh tượng đó chắc chắn khiến người ta không đành lòng.
Cuối cùng, Vu Thức Vy mềm lòng, không thể bỏ mặc cô gái thực lòng thực dạ lại rực rỡ như lửa này, nàng kéo bát công chúa lại, nói nhỏ: “Công chúa, nếu muốn giúp thái tử điện hạ thì hãy tới phủ Mẫn quận vương một chuyến với ta.”
“Phủ… Mẫn quận vương?”
Bát công chúa còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, Vu Thức Vy đã kéo bát công chúa đi về phía cửa Đức Dương.
Phủ Mẫn quận vương, ánh nến sáng bừng khắp nơi.
Trong chính điện, Hàn Giang Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh trên ghế trên, hai bên trái phải là những quan viên mà hắn cứu ra khỏi tay Vu Nhậm Hoằng ở Lĩnh Nam, sau hai ngày dưỡng thương, bọn họ đã khá hơn nhiều.
Người ngồi trên cùng bên tay trái là tiết độ sứ của Lĩnh Nam, Lý Xương, hắn khom người nhìn Hàn Giang Nguyệt nói trịnh trọng: “Chúng thần có thể sống sót đều là nhờ ân cứu mạng của vương gia, nếu ngày mai trên điện Kim Loan có thể rửa được nỗi oan khuất, chắc chắn sẽ tới cửa khấu tạ vương gia.”
Những quan viên khác cũng nhao nhao nói theo.
Hàn Giang Nguyệt đặt chén trà xuống, bờ môi mỏng nhếch lên, khiến người ta cảm giác rất nhã nhặn: “Các vị đại nhân, chỉ rửa được nỗi oan khuất của các ngươi là chưa đủ, đừng quên thái tử điện hạ.”
Lý Xương nghe vậy vội nói: “Đương nhiên rồi, thần là môn sinh của Diệp lão, nghe theo lệnh của thái tử, nếu chuyện này không thành, chúng thần thà chết cũng sẽ bảo vệ thái tử điện hạ, gánh chịu mọi tội danh.”
“Ừ.” Hàn Giang Nguyệt hài lòng gật đầu: “Nếu như vậy, ta lấy trà thay rượu, hi vọng các vị đại nhân có thể thành công.”
Y vừa nâng chén trà lên, Lư Nguyệt vội vàng chạy vào: “Vương gia, bát công chúa và Vu cô nương tới.”