"Tiện nhân?" Sắc mặt Vu Văn Thanh đen lại và tức giận tới mức run rẩy, giọng điệu cũng cao hơn. "Không ngờ con lại gọi muội muội của mình là tiện nhân?"
Hắn thật sự không ngờ được nữ nhi này bình thường xinh đẹp, thông minh, dịu dàng và hiền thục lại độc ác như vậy, nhìn nàng bây giờ có khác gì nữ tử chanh chua ở chốn hoang dã chứ? Hắn tức chết rồi, thật đúng là khiến hắn tức chết rồi!
Lúc này Hàn Giang Nguyệt lại lạnh lùng giễu cợt. "Quý phủ của thái sư thật là náo nhiệt, mấy ngày trước khi Vu nhị tiểu thư bị thân mẫu Vương Thị suýt nữa bóp cổ chết thì những người này khoanh tay đứng nhìn, hôm nay nàng lại bị đích tỷ của mình thiếu chút nữa bóp cổ chết nhưng những người này vẫn không quan tâm, lẽ nào đây là nề nếp gia đình của phủ thái sư sao?"
Vu Văn Thanh vừa nghe thấy vậy thì ánh mắt biến đổi, vội vàng thở dài và nói: "Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, thật sự đã làm cho Vương gia chê cười rồi."
Hắn xoay đầu lại và nhìn về phía mấy ma ma đang cầm cây mây đánh ba người Hàm Yên trước đó mà nổi giận gầm lên. "Mấy người nhốt đại tiểu thư vào từ đường cho ta, để nàng quay mặt vào tường suy nghĩ ba tháng, không có lệnh của ta thì không cho phép được ra ngoài."
"Đừng mà phụ thân, thật sự không phải là nữ nhi sai, là con tiện nhân Vu Thức Vy kia hãm hại nữ nhi mà, sao phụ thân lại không phân biệt thị phi như vậy chứ?" Vu Vinh Hoa kéo góc áo của Vu Văn Thanh, trên gương mặt khóc như hoa lê dưới mưa đầy vẻ điềm đạm đáng yêu, ngày thường chỉ cần nàng vừa lộ vẻ tủi thân thì phụ thân sẽ đau lòng không chịu được, lần này nhất định sẽ không nỡ phạt nàng.
Sau khi Đường Thị nghe xong thì chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi, nàng cũng nắm lấy tay áo của Vu Văn Thanh và vội vàng cầu xin. "Lão gia, không thể làm vậy được, còn phải điều tra chuyện này rõ ràng đã."
Hàn Giang Nguyệt nhìn hai người lại chỉ cảm thấy phiền chán nên không nhịn được bỏ đá xuống giếng thêm một câu, "Điều tra rõ ràng? Chẳng lẽ Vu phu nhân cảm thấy nhân chứng là bản vương bị mù mắt rồi sao? Vu đại tiểu thư rõ ràng là cố ý hành hung, lúc này nếu như giao cho Hình bộ thì chắc chắn sẽ phải vào đại lao rồi."
Vu Văn Thanh nghe ý tứ trong lời nói của Hàn Giang Nguyệt ám chỉ mình trừng phạt quá nhẹ thì không khỏi lo lắng, vội vàng hất tay của Đường Thị và Vu Vinh Hoa ra và nói với mấy ma ma đang do dự đứng đó: "Lấy roi mây tới đây cho ta, hôm nay ta muốn tự tay giáo huấn nghịch nữ này."
Vu Vinh Hoa vừa nghe vậy thì choáng váng, "Phụ thân, sao ngài có thể không phân biệt tốt xấu lại muốn đánh con như vậy? Rõ ràng là con tiện nhân Vu Thức Vy kia hãm hại nữ nhi trước."
Lúc này, ma ma đã đưa roi mây tới trong tay của Vu Văn Thanh, mặc cho Vu Vinh Hoa nói gì thì hắn cũng nghe không lọt, hắn chỉ biết là ngày hôm nay nữ nhi này không chỉ có danh xấu là phẩm hạnh kém cỏi đố kỵ với thứ nữ ở bữa tiệc trong cung, hiện tại còn có ý đồ bóp chết thứ nữ. Hắn không để ý tới lời phân trần của Vu Vinh Hoa mà hất tay đẩy ngã Vu Vinh Hoa xuống mặt đất rồi vung tay đánh mạnh một roi.
"A! Phụ thân, không ngờ người lại thật sự đánh nữ nhi? Mẫu thân mau cứu nữ nhi, đau quá."
Tim của Đường Thị thắt lại và vội vàng xông lên nắm lấy roi của Vu Văn Thanh rồi cố gắng khuyên can: "Lão gia, Hoa nhi lại là đích nữ của ngài, từ trước đến nay nàng chưa từng bị đánh, nếu ngài đánh như vậy thì hài tử sẽ chết mất."
Vu Văn Thanh đang nổi nóng lại nhìn thấy Đường Thị bênh vực cho Vu Vinh Hoa thì càng tức giận hơn, hắn đẩy Đường Thị ra và tức giận nói: "Đều tại nàng dạy ra một nữ nhi tốt như vậy mới làm mất hết mặt mũi của phủ thái sư ta, bây giờ nàng còn dám cầu xin cho nó, nếu nàng tự hiểu thì nên đi sám hối lỗi lầm đi, mau thả ta ra."
"Vút, vút" Vừa nói hắn lại đánh hai roi vào trên người của Vu Vinh Hoa khiến nàng không ngừng kêu lên, lúc này nàng căn bản không chú ý tới gì hình tượng đoan trang tốt đẹp gì nữa mà bắt đầu giống như một con chuột chạy khắp sân để tránh né. Vu Văn Thanh lại đuổi theo đánh. Đường Thị ở phía sau không ngừng kêu lên thảm thiết. "Lão gia hãy ngừng tay lại". Vu Vinh Nhược và Vu Vinh Mỹ cũng đuổi theo kêu lên: "Phụ thân hãy nương tay".
Trong giây lát, trong tiểu viện Phi Vân các trình diễn một vở tuồng ngươi chạy ta đuổi, những tiếng kêu đau và tiếng mắng chửi, tiếng ngăn cản đan xen vào nhau, cuối cùng còn náo nhiệt hơn cả chợ.
Vu Thức Vy đứng phía xa nhìn tất cả những điều này lại cảm thấy có chút vui vẻ vì được báo thù, trong lòng nàng thầm nghĩ, Vu Vinh Hoa, ngươi đừng vội, đây chỉ mới bắt đầu thôi, những đau khổ mà ngươi gây ra trên người ta, ta sẽ từ từ trả lại cho ngươi...
Hàn Giang Nguyệt đứng chắp tay ở bên cạnh Vu Thức Vy nên nhìn thấy rõ sự vui sướng trong mắt nàng, hắn khẽ mỉm cười và cúi đầu hỏi: “Không biết Vu nhị tiểu thư có hài lòng về vở tuồng này hay không?"
Vu Thức Vy nghe vậy thì hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, nàng đúng lúc nhìn thấy được sự cưng chiều không kịp che giấu hiện ra trong mắt hắn nên không khỏi nghi ngờ mà khẽ trả lời một câu, "Điều này cũng phải cám ơn Vương gia đã trợ giúp."
Cho dù nàng không nghĩ ra tại sao Hàn Giang Nguyệt lại muốn giúp nàng, nàng cũng không cho rằng y chỉ mới gặp mặt nàng hai lần lại có tình cảm với nàng đến mức có thể bất chấp tính mạng giống như kiếp trước. Nhưng nàng không thể không nói lần hợp tác này rất ăn ý.
Vu Thức Vy khẽ nói: "Cám ơn ngài." Sau đó nàng đi tới bên cạnh ba người Hàm Yên Điểm Thúy và Tiểu Ninh rồi nhìn các nàng từ trên xuống dưới một lượt mới nói. "Các ngươi còn không mau trở lại bôi thuốc đi?"
Ba nha đầu giống như được đại xá liền nhân lúc hỗn loạn vội vàng trở về gian phòng của mình.
Chờ tới lúc nàng quay đầu lại đã thấy Hàn Giang Nguyệt lặng lẽ rời đi chỉ để lại mấy thái giám đang cầm khay gấm. Dường như đám thái giám đã nhận được mệnh lệnh của Hàn Giang Nguyệt nên không có quấy rầy Vu Văn Thanh dạy dỗ nữ nhi, mà trực tiếp đi tới trước mặt Vu Thức Vy, thái giám dẫn đầu nói: "Vu nhị tiểu thư tiếp chỉ."
Vu Thức Vy không chút hoang mang quỳ xuống, nàng chỉ nghe được thái giám nói: "Vu nhị tiểu thư có tiếng về tài năng và đức độ, dịu dàng đoan trang nên đặc biệt ban thưởng cho một đôi ngọc như ý, hai bộ trang sức theo quy cách của quận chúa, trăm lượng hoàng kim và một miếng kim bài có thể tùy ý ra vào hoàng cung, khâm thử."
Vu Thức Vy vốn không quá để ý tới những vật ngoài thân nên sau khi nghe được ban thưởng cuối cùng thì ánh mắt sáng lên và cảm thấy bất ngờ.
Có thể tùy ý ra vào hoàng cung sao?
Đây cũng không phải là quyền lợi mà ai cũng có thể có được, từ hoàng thân quốc thích cho tới vương công đại thần, bình thường không được gọi thì không thể vào cung, trừ khi có chuyện khẩn cấp. Vậy tại sao hoàng thượng lại ban thưởng cho nàng vinh quang đặc biệt như thế?
Vu Thức Vy bỗng nhiên nghĩ đến Hàn Giang Nguyệt, chắc những thái giám đi cùng với hắn, nàng lại nghĩ đến việc hắn nhiều lần giúp mình nên suy đoán có thể ban thưởng đặc biệt này liên quan rất lớn tới hắn, nhưng không biết hắn làm thế nào mà có thể khiến cho hoàng thượng cho nàng ban thưởng đặc biệt này...
Vu Thức Vy không suy nghĩ nữa mà tạ ơn. "Thần nữ cảm ơn hoàng thượng đã ban thưởng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Vu Văn Thanh đang đánh Vu Vinh Hoa lại nghe được hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh cho Vu Thức Vy thì vui mừng, nhanh chóng ném roi mây và quỳ xuống tạ ơn. "Thần cảm ơn hoàng thượng đã ban thưởng, hoàng thượng vạn tuế."
Tất cả mọi người trong viện đều quỳ xuống và hô to vạn tuế. Chỉ có Vu Vinh Hoa và Đường Thị là ngã trên mặt đất, cũng không biết là bọn họ tức giận hay mệt mỏi mà trợn mắt một cái rồi cùng nhau hôn mê bất tỉnh.
Sau khi cất đồ ban thưởng vào Phi Vân các, Vu Thức Vy lén cho thái giám dẫn đầu một thỏi bạc rồi mới để cho bọn họ rời đi.
Vu Thức Vy nhìn tấm kim bài có thể tùy ý tiến cung trong tay rồi liếc mắt nhìn Đường Thị và Vu Vinh Hoa đang được người đỡ đi, trong mắt nàng đầy lạnh lùng.
Có phần quang vinh đặc biệt độc nhất vô nhị này thì sau này ở trong nhà, Vu Văn Thanh sẽ thật sự coi trọng nàng, các di nương sẽ không dám coi thường nàng nữa, sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay Đường Thị và Vu Vinh Hoa cũng có thể sẽ tránh trực tiếp mâu thuẫn với nàng mà sẽ tìm sơ hở của nàng, nàng lại từ người không ai biết tới trở thành kẻ được chú ý.
Nước đầy thì tràn, trăng tròn sẽ khuyết, sợ rằng cuộc sống sau này của nàng sẽ giống như nước sôi lửa bỏng mà không thể bình yên...
Nhưng không sao cả, có gió to sóng lớn, có thủ đoạn xấu xa nào mà nàng chưa từng gặp qua chứ? Âm mưu không thành thì còn có dương mưu, nàng quyết định binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Thoáng cái đã qua hơn nửa tháng, sau ngày ấy đại phu nhân Đường Thị lại bị đau đầu nên đến bây giờ cũng chưa từng ra khỏi cửa. Vu Vinh Hoa nhận mấy roi mây nhưng vẫn dựa theo trừng phạt ban đầu, bị đưa tới từ đường để quay mặt vào tường suy nghĩ ba tháng. Vu Thức Vy cũng nhận thi thể của thân mẫu Vương Thị từ Hình bộ về chôn cất.
Nửa tháng qua nàng rất an nhàn, không có người nào tới quấy rầy nàng, ngoại trừ Vu Vinh Nhược mỗi ngày đều tới chỗ nàng ngồi một lát thì cũng chỉ có Lục di nương La Thị thỉnh thoảng tới.
Lúc này đang là mùa xuân với cảnh sắc tươi đẹp và vạn vật bừng bừng sức sống.
Ngày hôm đó, Vu Thức Vy đang ngồi ở trong sân uống trà với Lục di nương, Điểm Thúy và Tiểu Ninh lại ở trong vườn hoa bên cạnh nhổ cỏ tỉa hoa thì chợt thấy Hàm Yên vội vàng báo lại. "Tiểu thư, hiện tại bên ngoài bàn tán sôi nổi về chuyện đại tiểu thư vong ân phụ nghĩa muốn bóp chết tiểu thư, còn có một lời đồn khác..."
Mắt Vu Thức Vy lóe lên. "Nói đi."
Hàm Yên hình như có chút do dự, ấp a ấp úng nói: "Là liên quan tới ngài... ngài và Cửu U Vương..."
"Cạch". Vu Thức Vy nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống. "Ta với Cửu U Vương có quan hệ gì?"
Hàm Yên hoảng hốt nên lập tức quỳ xuống đất. "Tiểu thư tha tội, tiểu thư tha tội."
Điểm Thúy và Tiểu Ninh vừa nhìn thấy vậy thì cũng vội vàng chạy tới quỳ xuống, cả ba người đều nơm nớp lo sợ, cầu xin: "Tiểu thư tha tội."
Vu Thức Vy thấy các nàng sợ thành như vậy thì đau đầu xoa trán và thở dài nói: "Tất cả đứng lên đi."
Hàm Yên không dám đứng lên, mỗi khi nhớ tới những lời nhẫn tâm tuyệt tình Vu Thức Vy đã nói ra ngày đó thì trong lòng nàng lại càng sợ hơn, nàng sợ một khi chọc cho Vu Thức Vy mất hứng thì tiểu thư sẽ giết các nàng. Điểm Thúy và Tiểu Ninh cũng rất sợ hãi.
Vu Thức Vy làm sao không biết được chút suy nghĩ trong đầu của ba nha đầu này chứ? Các nàng thật ra không chỉ sợ mình mà còn cho rằng mình thật sự không quan tâm tới các nàng. Hơn nửa tháng này Vu Thức Vy vẫn chưa từng giải thích gì mà cho rằng các nàng sẽ hiểu được uẩn khúc trong đó, nhưng hiện tại xem ra các nàng vẫn không hiểu được.
"Hàm Yên, Điểm Thúy, Tiểu Ninh, ta biết trong lòng các ngươi oán ta ngày đó không có cầu xin cho các ngươi mà trái lại còn bỏ đá xuống giếng, nhưng ba người các ngươi có nghĩ tới hay không? Nếu như ngày đó ta lộ ra chút lo lắng nào về các ngươi thì sẽ lập tức bị đại phu nhân nắm lấy uy hiếp. Đến lúc đó không chỉ có ta không thể sống tốt mà các ngươi càng bị người khác bắt nạt. Cho nên ta càng tuyệt tình thì Đường Thị càng không thể làm gì được ta, các ngươi lại không có nguy hiểm lớn hơn, các ngươi có thể hiểu được không?"
La Thị cũng nghiêm túc nói. "Đúng vậy, nếu không phải Tiểu Vy nhẫn tâm vô tình như vậy thì các ngươi cho rằng hôm nay ba người các ngươi còn có thể sống mà đứng ở chỗ này được nữa sao?"