Trăng lặn phía tây, sao trời dần ẩn, chớp mắt cái đã hết hết một đêm. Bình mình vừa lên, văn võ bá quan đã hạ triều, họ vừa đi vừa nghị luận ầm ĩ, “Sáng nay hoàng thượng vẫn chưa thượng triều, không biết sức khỏe như thế nào.”
“Hôm qua hoàng thượng quá bi thương nên ngất xỉu. Nghe nói Vệ thái y đến nửa đêm mới rời cung, hạ quan cũng rất lo lắng.”
Sau khi Vu Văn Thanh chết, tân nhiệm thái sư Nhạc Lâm nghe thế liền vuốt vuốt râu, ra vẻ lo lắng, “Chúng ta thân là nhân thần, hoàng thượng lâm bệnh, đáng lẽ phải đến thăm hỏi, chư vị đồng liêu có muốn đi cùng bổn quan không?”
Đám quan viên gần đó nghe thấy, lập tức xông đến, ngươi một lời ta một câu trả lời: “Hạ quan nguyện đi.”
Nhạc Lâm giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Thăm bệnh không nên đi nhiều người, như thế này đi, lão phu sẽ đề tên các vị vào một quyển sổ, sau đó bổn quan sẽ tận tay đem những lời quan tâm của chư vị chuyển cho hoàng thượng, như vậy sẽ không quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, mà có thể để hoàng thượng biết tâm ý của chư vị.”
Chúng quan nhìn nhau, đều ra vẻ tán thưởng, “Nhạc thái sư cân nhắc chu đáo, hạ quan bội phục.”
Sau nửa canh giờ, Nhạc thái sư mang theo một cuốn sổ có tên của đám quan viên đến Thanh Tâm Điện của hoàng đế, nói với Lục An ở trước cổng: “Lục công công, bổn quan mang theo tâm ý của các chư vị đồng liêu đến thăm hoàng thượng, xin công công thông báo một tiếng.”
Lục An gật đầu, cung kính, “Nhạc thái sư xin đợi một lát, nô tài đi bẩm báo... “
Vừa thốt được hai chữ hoàng thượng thì đột nhiên một tiếng hô to vang vang cắt ngang lời Lục An, “Sư phụ, sư phụ, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Lục An sầm mặt lại, lập tức trách cứ, “Hỗn xược, lỗ mãng, quấy nhiễu đến hoàng thượng, cẩn thận cái đầu của ngươi.”
Tiểu Huyền Tử kinh hãi, té quỵ xuống đất, “Tiểu nhân đáng chết, sư phụ chớ trách.”
Lúc này, bên trong điện một giọng nói khàn khàn truyền đến, “Là ai ở bên ngoài nói chuyện vậy?”
Lục An trừng mắt liếc Tiểu Huyền Tử, sau đó nhanh chóng trả lời: “Hoàng thượng, là thái sư đại nhân đến thăm ngươi.”
“Vào đi.”
Lục An làm tư thế xin mời, nói: “Thái sư mời vào bên trong.”
Đợi Nhạc Lâm vào, Lục An dùng phất trần đánh lên mũ của Tiểu Huyền Tử, nói nhỏ: “Chuyện gì mà căng thẳng vậy? Nói đi.”
Tiểu Huyền Tử không dám khinh suất, khẽ nói: “Sư phụ, xảy ra chuyện lớn rồi, hình bộ... hình bộ Trương đại nhân nhận được một vụ án, nói là con gái của tiền thái sư, Vu Thức Vy vẫn còn sống, không phải chết vì bệnh đậu mùa mà là giả chết để xuất cung, đồng thời có liên quan đến chuyện Nhiếp Chính Vương mưu phản lần này, mật báo nói chuyện này đều do Vu Thức Vy một tay bày ra, hắn còn nói...”
“Nói cái gì?”
“Nói Vu Thức Vy bây giờ đang ở Mẫn thân vương phủ!”
Hình bộ thiên lao.
Trữ Tuyết công chúa ăn vận như một thiếu phụ bình thường, trên dưới chi gần ngàn lượng bạc mới vào được đại lao.
“Hắn là trọng phạm, ngươi chỉ có thời gian một nén nhang, nói xong thì mau đi ra, đừng liên lụy huynh đệ chúng tôi.”
Trữ Tuyết công chúa cúi đầu khom lưng, “Vâng vâng vâng, nô tỳ biết.”
Rầm rầm, cửa thiên lao mở ra, Trữ Tuyết vào trong thiên lao thăm Thượng Quan Cửu U.
Lao tù âm u ẩm ướt, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối khó ngửi. Trữ Tuyết công chúa không nhịn được, bịt kín mũi, đảo mắt trong bóng tối tìm Thượng Quan Cửu U.
Hắn mặc một bộ tù nhân màu xám, tay chân xích sắt trói chặt, đầu tóc rối bù, bẩn thỉu, gương mặt vẫn lạnh lùng dựa lưng vào vách tường.
Mặc dù thân ở nhà tù, hổ lạc đồng bằng, nhưng hắn vẫn làm cho người ta cảm giác được sự lạnh lùng cao ngạo, dù có cô độc, suy bại cũng không làm hắn sa sút tinh thần. Sự tiêu điều này không che lấp nổi khí chất vương giả ngời ngời, được người kính ngưỡng của hắn.
Trữ Tuyết công chúa phủ phục trước mặt, ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Cửu U, Cửu U, chàng vẫn ổn chứ?”
Thượng Quan Cửu U mắt sắc khẽ dao động, nhưng giấu lại rồi đẩy nàng ta ra, lạnh nhạt nói: “Ta không sao.”
Ba chữ này tuy trơn tru trôi chảy như mây nước nhưng lại như ba cây kim đâm vào người Trữ Tuyết công chúa, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại rất đau, rất khó mà chịu đựng được, nàng vì hắn lo lắng hết lòng, đổi lấy chỉ là thái độ hờ hững như vậy sao?
“Cửu U, chàng đừng với ta là, cho đến giờ, chàng vẫn yêu ả Vu Thức Vy kia.” Trữ Tuyết công chúa phẫn hận nói.
Nghe ba chữ Vu Thức Vy, sắc mặt Thượng Quan Cửu U có chút thay đổi, hắn trở nên trầm lặng hơn, sát khí đằng đằng, “Sau này đừng nhắc với ta ba chữ này nữa.”
Ba chữ này là cấm kỵ của hắn, hắn không muốn tiếp tục nghe đến ba chữ này.
Trữ Tuyết công chúa sững sờ, lập tức mừng rỡ, chàng ấy nói vậy là có ý gì? Hay là chàng đã không còn yêu Vu Thức Vy nữa?
Cũng đúng, ai lại biến thái như vậy, cứ thích một nữ tử mang nỗi hận giết mình như thế, chàng đáng lẽ phải sớm nhận ra điều này!
“Được, sau này ta sẽ không nhắc đến nàng ta nữa. Chàng đợi thêm hai ngày nữa, ta nhất định sẽ cứu chàng ra khỏi thiên lao.”
Cứu ra?
Thượng Quan Cửu U nhíu mày lại, tội hắn phạm là đại tội tru di cửu tộc, nàng ta làm thế nào có thể cứu hắn ra được?
Hơn nữa, nàng ta là một tiểu công chúa không rành thế sự, thì có thể nghĩ ra biện pháp gì?
Bắt gặp ánh mắt hoài nghi, Trữ Tuyết công chúa cười bí hiểm, cay độc như một mưu sĩ, “Mỗi người lớn lên trong cung lớn đều không đơn thuần, trong tay ít nhiều đều nhuốm máu. Ta từng chính tai nghe được Lệ quý phi phái người hạ độc hoàng huynh, đã từng tận mắt nhìn Mạc chiêu nghi tự tay bóp chết con gái bà ta vừa sinh, còn ta... ta đã tự tay đánh chết cung nữ bên cạnh, bởi vì ả ta âm thầm hạ độc hại ta...”
Thượng Quan Cửu U càng nghe, mắt càng sắt lạnh, không ngờ ẩn giấu bên ngoài vẻ hồn nhiên ngây thơ là nhiều khuất tất thế... Là do hắn đã không để ý đến...
“Nàng đã có chủ ý rồi đúng không?” Thượng Quan Cửu U lại lạnh nhạt hỏi.
Trữ Tuyết công chúa cười độc ác, “Chàng cứ chờ đấy, hai ngày sau, ta đến đón chàng ra ngoài.”
Dứt lời, Trữ Tuyết công chúa đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài, khi đi tới cửa, quay đầu nhìn Thượng Quan Cửu U một chút, Cửu U, nếu chàng đã không yêu ả ta nữa, vậy ta giết ả, chàng sẽ không hận ta đúng không?
Gió lạnh gào thét, một luồng tin kinh thiên động địa lan truyền khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ, quán trà, quán rượu, kỹ viện, đều đang đàm luận việc này.
“Trời, nghe nói cái ả Vu Thức Vy kia vậy mà không chết.”
“Nghe nói, nghe nói, ta còn nghe nói ả ta giả chết, cùng Mẫn thân vương hợp diễn một màn kịch, ngày đó vốn chưa cưới hỏi gì cả, mà hai người đã thực sự thành thân rồi đấy!”
“Này, các ngươi không biết nhiều bằng ta đâu, còn nhớ lần hoàng thượng hạ chỉ để Mẫn thân vương cưới quận chúa Vân Nam vương gia cùng tiểu thư Bách Lý thế gia không?”
“Nhớ, sao nào?”
“Nghe nói lần đó quận chúa cùng tiểu thư Bách Lý liên tục đào hôn, đều là vì ả Vu Thức Vy kia giở trò. Ả ta ngầm gả cho Mẫn thân vương, thì làm sao cho trượng phu của mình cưới vợ cưới thiếp chứ?”
“Trời ạ, là như vậy à, nếu nói thế, cái ả Vu Thức Vy kia không phải loại người hiền lành gì đâu.”
“Đâu chỉ vậy, nghe nói người nào đắc tội với ả đều không có kết cục tốt, ngay cả chuyện Nhiếp chính vương mưu phản lần này cũng có sự tham gia của ả ta. Có người mật báo là ả ta một tay bày kế âm mưu kinh thiên, muốn giết hoàng thượng, ý đồ đoạt vị đấy!”
“Đoạt vị? Trời đất ơi, một nữ tử nhỏ bé mà cũng dám mưu đồ đoạt vị, nói đùa sao?”
“Ta cũng chỉ là nghe nói, không biết thực hư... “
Mẫn thân vương phủ.
Bên trong Vi Nguyệt các, không khí vô cùng yên tĩnh thì bỗng nhiên vang vọng tiếng nói tức giận, “Hỗn láo, những lời đồn này từ nơi nào truyền đến?”
Lộc Nguyệt chắp tay hồi bẩm nói: “Thuộc hạ đã tra xét, nhưng lại tra không ra bất kỳ manh mối nào.”
Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Ngôn luận luôn tự do, không dấu không vết, người hữu tâm đã muốn truyền, thì làm sao để người ta biết được chứ?”
Hàn Giang Nguyệt giận dữ, “Chẳng lẽ mặc cho những người đó chửi bới nàng?”
Không giả chết chẳng lẽ chờ bị đám người kia đến hại chết à?
Không phản kích, chẳng lẽ để nữ tử khác tùy ý chia sẻ trượng phu của mình à?
Không bày kế, chẳng lẽ để Thượng Quan Cửu U tùy ý hãm hại họ à?
Thế nhân cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà chửi bới Vy Nhi của y?
Vu Thức Vy thấy bộ dạng giận dữ của y, nàng khều khều vào cằm y, cười nói: “Chỉ là lời đồn bịa đặt mà thôi, muốn tránh cũng không khỏi nhưng muốn chặn cũng không khó. Hàm Yên, đến đây.”
Hàm Yên đang phân việc cho gia đinh ngoài cửa, nghe Vu Thức Vy gọi, nhanh chóng đi vào, “Tiểu thư, người có gì căn dặn?”
“Lời đồn bịa đặt đầy rẫy ngoài kia, chiếc long bào... cũng đến lúc đem ra sử dụng rồi!”
Hàm Yên bỗng nhiên mỉm cười hiểu ý, “Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ sẽ đi làm ngay!”
Nhìn bóng Hàm Yên đi khuất, Hàn Giang Nguyệt hồ nghi, “Vy Nhi, nàng có phải đang giấu ta chuyện gì không?”
Vu Thức Vy cười thần bí, “Cũng không có gì, chỉ là trước đây ta có chôn trước một quả đạn dược, thời cơ đã đến, phải kích nó nổ thôi!”
Sự tình càng lúc càng bộc phát. Tin tức lan truyền như cánh hoa bồ công anh, lan truyền khắp kinh thành.
“Ha ha, các ngươi nghe nói gì không? Mấy tin đồn kia, đều là giả, là do người Nhiếp chính vương Phủ tung ra để giải oan đó thôi.”
“Là sao?”
“Là như thế này này, chuyện đó với Vu Thức Vy không có bất cứ liên quan nào cả. Cái gọi là bày ra âm mưu, ý đồ đoạt vị, đều là giả, chân tướng chính là Thượng Quan Cửu U ý đồ đoạt vị nên bày mưu giết chết hoàng thượng. Không ngờ Mẫn thân vương không màng an nguy, liều chết cứu hoàng thượng, nhưng khi ngài ấy đi cứu cửu hoàng tử thì đã muộn, vì vậy cửu hoàng tử mới qua đời. Đáng thương cho cửu hoàng tử, mới mười một tuổi thôi mà đã chết oan như vậy...”
“Chuyện này... là thật sao?”
“Đây đương nhiên là thật, nghe nói Nhiếp chính vương từ lâu đã làm xong long bào, dự định giết hoàng thượng, chiếm hoàng vị đăng cơ.”
“Trời ạ, nếu là vậy, Nhiếp chính vương kia vào ngục, chẳng phải là đáng đời sao?”
“Đương nhiên là đáng đời, nghe nói không chỉ cửu hoàng tử chết mà còn có Hồ thái y của Thái Y viện, khả hãn Đột Quyết và Ung Vương Hách Liên Thành, đều đã chết...”
“Đáng sợ, thật là đáng sợ, thế sự khó đoán mà... “
“Còn không phải thế!”
Hoàng cung.
Thanh Tâm điện.
Lục An đem những tin đồn trong kinh thành hai ngày qua nói lại cho hoàng thượng, duy chỉ không nói đến tin đồn Thượng Quan Cửu U tự mình chế long bào.
Hoàng đế nghe xong sa sầm mặt lai, nói: “Tạm yên lặng trước, tiếp tục theo dõi kỳ biến, việc này sẽ không dừng lại như vậy.”
Lục An biết hoàng đế muốn đứng ngoài xem hổ đấu, cười nói, “Hoàng thượng anh minh!”
“Vệ thái y vì sao còn chưa tới?”