“Tiểu vương... khụ khụ khụ... khụ khụ khụ...”
Trữ Ấp còn chưa bắt đầu nói thì đã ho sặc sụa, hắn dùng tay che miệng lại, ho đến nỗi sắc mặt vốn trắng bệch của hắn cũng dần đỏ lên, màu đỏ trên nền trắng để lộ ra cảm giác người này yếu ớt vô cùng.
Hàm Yên thấy thế vội đi rót một chén nước ấm đưa cho Trữ Ấp: “Mời vương gia uống nước.”
Trữ Ấp nhận lấy, đưa mắt nhìn Hàm Yên, trong mắt đều là ý cười và cẩm kích: “Đa tạ cô nương.”
Hắn nói chuyện rất khách sáo, nho nhã lễ độ, không hề có sự cao ngạo của một vương gia, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn.
Uống nước xong, cơn ho của Trữ Ấp cuối cùng cũng xem như chấm dứt. Hắn chậm rãi nói về tình hình của mình: “Ta được sinh non, chưa đến 8 tháng đã vì mẫu phi trong lúc chịu kinh sợ mà sinh ta ra. Ta vừa sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, nhiều lần suýt không giữ được mạng. Năm đó thần y Tiêu Dao Lão Tổ đã phán đoán ta sống không quá 25 tuổi. Thần y để lại cho ta một liều thuốc giữ mạng rồi rời đi. Mấy năm nay, phụ hoàng vẫn luôn tìm Tiêu Dao Lão Tổ khắp nơi. Vài năm trước thì nhận được tin Tiêu Dao Lão Tổ đã qua đời, phụ hoàng đau lòng vô cùng, bèn thay ta mời danh y khắp thiên hạ, nhưng tất cả mọi người đều nói giống nhau, đều bảo ta không thể sống qua tuổi 25.”
Vu Thức Vy lẳng lặng nghe hắn nói, quan sát khuôn mặt hắn đã trắng bệch trở lại, trong mắt hắn lúc đầu chứa đầy mất mát và tuyệt vọng, cuối cùng hóa thành tĩnh lặng. Hắn đã chấp nhận số mệnh, nhưng vẫn cố gắng nắm giữ chút hy vọng cuối.
Vu Thức Vy là người đã nhìn đủ chuyện trên đời, sao có thể không biết được cảm giác mãnh liệt muốn được sống tiếp khi cái chết cận kề là thế nào. Đến con kiến còn tham sống, huống chi là con người.
“Vương gia cũng không cần bi thương quá, ai cũng có số mạng riêng, chi bằng cứ thẳng thắn đối mặt, buồn ít đi, vui nhiều hơn, vậy mới không uổng kiếp này.”
Không phải ai cũng có thể như nàng, chết rồi nộ khí xung thiên đến mức đến địa ngục cũng không dám nhận.
Trữ Ấp nghe xong lời Vu Thức Vy nói, đôi môi trắng bệch không huyết sắc khẽ cười: “Công chúa nói chí phải. Tuy rằng ta muốn sống tiếp, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận từ lâu. Sống có gì vui, chết có gì buồn, chỉ là chưa thể đi khắp thiên hạ xem cho thỏa cảnh đẹp thế gian nên vẫn có đôi chút tiếc nuối.”
Lúc này, Điểm Thúy đã mang hòm thuốc đến, Tiểu Ninh đứng phía sau nàng ấy, tay bê khay đựng ấm trà vừa pha xong.
Vu Thức Vy lấy gối bắt mạch đặt dưới tay Trữ Ấp: “Vương gia, để ta bắt mạch cho người.”
Đầu ngón tay lành lạnh đặt lên cổ tay Trữ Ấp, cái lạnh như băng tuyết dần dần xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến hắn có hơi rung động. Tay của nàng sao có thể lạnh đến thế này, tựa như... tựa như không phải thân nhiệt của người bình thường.
Vu Thức Vy nhìn sự kinh ngạc trong mắt hắn, cười mà không nói, cẩn thận chẩn mạch cho hắn. Sau đó nàng thu tay lại, cẩn trọng nói: “Vương gia, ta nghĩ Tiêu Dao Lão Tổ nói đúng đấy. Quả thật người không thể sống quá 25 tuổi.”
Sắc mặt Trữ Ấp không thay đổi, ngược lại thị vệ đứng sau hắn lại căng thẳng hỏi: “Công chúa, thật sự không có cách nào sao?”
Vu Thức Vy tiếc nuối nói: “Tâm mạch và phế mạch đã khuyết thiếu chức năng bẩm sinh, không phải cứ uống thuốc là chữa được. Phế mạch còn đỡ, không quá nghiêm trọng, thứ nghiêm trọng chính là tâm mạch, trừ khi...”
Thị vệ liền hỏi: “Trừ khi thế nào?”
Mắt Vu Thức Vy chợt lóe, nhìn về phía Trữ Ấp. Chỉ thấy ánh sáng trong mắt hắn chợt tắt, liền biết năm đó Tiêu Dao Lão Tổ có lẽ cũng đã nói đáp án này ra, nhưng hắn đã không đồng ý.
Thuật thay tim, tiền triều cũng từng có tiền lệ, nhưng không hề thành công. Người được thay tim vào lúc nửa tháng sau khi được thay tim đã chết. Mỗi người đều có khí huyết khác nhau, nếu cưỡng ép chúng lại một chỗ sẽ xảy ra hiện tượng bài xích. Vậy nên cách này có thể nói là chẳng có chút nắm chắc nào cả.
Trữ Ấp nhìn ánh mắt như hiểu thấu tất cả của Vu Thức Vy thì cũng hiểu được nàng đã đoán ra hắn biết chuyện này từ lâu. So với cách thay tim mạo hiểm như vậy, hắn thà được sống cho đến năm 25 tuổi chứ không muốn chết ngay lập tức.
“Cảm ơn công chúa đã khám bệnh cho ta, ta cảm kích vô cùng. Hôm nay làm phiền rồi, xin cáo lui trước.”
Trữ Ấp nói rồi đứng dậy thì bỗng Vu Thức Vy gọi lại: “Đợi đã, ta có một cách, có thể kéo dài thêm hai năm tuổi thọ cho người. Ta cũng không làm được thêm gì nữa đâu.”
Thị vệ mừng rỡ nói: “Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa.”
Đáy mắt Trữ Ấp hiện lên sự phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không từ chối, sau đó phe phẩy quạt rời đi.
Hàm Yên nhìn thân ảnh y phục trắng kia, khẽ nói: “Tiểu thư, bệnh của Trữ Ấp vương gia thật sự không có cách nào chữa khỏi sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà, đáng thương quá.”
Vu Thức Vy lắc đầu: “Không có cách nào cả.”
Đang nói chuyện thì thấy tam di nương vội vàng chạy đến, mặc kệ Đại Phúc Tiểu Phúc ngăn cản mà xông vào, trên mặt đều là nước mắt, quỳ xuống nói: “Công chúa, người mau đi cứu Vinh Nhược đi. Hôm qua con bé có biểu hiện sắp sinh, nhưng đã một ngày một đêm rồi vẫn chưa sinh được. Danh y trong kinh thành và thái y đều bó tay không làm được gì...”
Vu Thức Vy biến sắc: “Tối qua đã có biểu hiện muốn sinh vì sao tối qua không báo ta biết?”
Chân thị khóc tức tưởi: “Tiện thiếp sợ làm phiền công chúa, dù gì nữ nhân sinh con là chuyện bình thường mà.”
Vu Thức Vy nghe không nổi nữa, nàng đứng dậy thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn!”
Nói rồi nàng dặn Điểm Thúy: “Đưa Phi Vân đến đây.”
Một con tuấn mã trắng như tuyết đang lao nhanh như gió giữa phố phường nhộn nhịp, nữ tử áo đỏ trên ngựa không ngừng hét lên: “Tránh ra! Tránh ra!”
Mọi người căn bản không kịp nhìn rõ là ai, chỉ biết vội vã tránh đường. Chỉ thấy tuấn mã vút qua tựa như một cái bóng hướng thẳng về phía phủ Ninh Quốc Công.
Trong Lan Nhược Viện.
Thái y và các đại phu sốt ruột đi qua đi lại, thuốc gì cũng đã dùng nhưng tam phu nhân mãi vẫn không sinh được. Chân của đứa bé ra trước, đây là loại khó nhất trong sinh sản.
Các bà đỡ bê từng chậu máu ra ngoài càng khiến người ta lo lắng sốt ruột hơn.
Trên giường, Vu Vinh Nhược ra mồ hôi ướt sũng như thể nàng ta vừa bị lôi ra khỏi hồ nước, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm lại, hơi thở yếu ớt. Bị giày vò một ngày một đêm, nàng thật sự đã không còn sức nữa.
Tam công tử Diệp Sở không hề quan tâm cái gọi là quy tắc nam nhân không được vào phòng sinh của nữ nhân, hắn luôn canh giữ bên cạnh Vu Vinh Nhược, nắm chặt lấy tay nàng, đau lòng sốt ruột gọi tên nàng: “Nhược Nhi, Nhược Nhi, nàng đừng ngủ, nàng tỉnh lại đi. Là lỗi của ta, chúng ta căn bản không nên có con, ta...”
Phu nhân Ninh Quốc Công Lý thị đứng một bên khấn Bồ Tát: “Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin người nhất định phù hộ con dâu con bình an vô sự, phù hộ con bé bình an sinh nở.”
Ở gian ngoài, cả nhà họ Diệp đều đứng ngồi không yên, nữ quyến yên lặng khấn vái, nam tử sốt ruột đi lại.
Cuối cùng, Vu Thức Vy xông vào như tia chớp trước mặt mọi người, Diệp Hề Tương mừng rỡ nói: “Thức Vy, là Thức Vy!”
Vu Thức Vy cũng mặc kệ chuyện hành lễ với mọi người, nàng không nói lời xông vào phòng sinh. Trong phòng, các thái y và đại phu thấy một thiếu nữ áo đỏ tiến vào, trong tay còn cầm hòm thuốc liền đoán có lẽ nàng là một đại phu.
Vu Thức Vy cũng không nhìn họ mà vòng qua họ đến trước giường của Vu Vinh Nhược, lạnh lùng nói với các bà đỡ: “Tránh ra.”
Bà đỡ bị khí thế không cho phản kháng của nàng dọa giật mình, nhanh chóng tránh qua một bên, Vu Thức Vy nhìn xuống dưới váy Vu Vinh Nhược. Quả nhiên là tình huống xấu nhất mà nàng đã dự đoán, đứa bé cho chân ra trước.
Sắc mặt nàng nặng nề, quyết đoán tại chỗ, quyết định dùng cách cuối cùng để giúp Vu Vinh Nhược sinh con, nàng hét lên: “Vinh Nhược! Muội nghe thấy lời ta nói không?”
Vu Vinh Nhược trong lúc ý thức mơ hồ nghe được giọng nói của nhị tỷ tỷ bèn cố gắng mở mắt ra, cười yếu ớt: “Nhị tỷ tỷ, tỷ đến rồi. Vinh Nhược vô dụng, sợ là không trụ nổi nữa...”
Vu Thức Vy vội ngắt lời: “Không được nói bậy, gắng gượng cho ta. Người Vu Thức Vy ta muốn cứu, cho dù là Diêm Vương Gia đến đây cũng đừng hòng cướp với ta!”
Lời này như một liều thuốc trợ lực khiến Vu Vinh Nhược khôi phục lại chút sức lực, cũng khôi phục lại chút lòng tin và dũng khí, lần nữa vào trạng thái cố gắng sinh nở.
Vu Thức Vy lấy vài cây ngân châm ra châm vào vài huyệt vị trên người Vu Vinh Nhược để cấp cứu. Sau đó nhét nhân sâm vào miệng Vu Vinh Nhược: “Ngậm lấy, chút nữa khi ta bảo muội rặn thì muội phải rặn.”
Vu Vinh Nhược gật đầu: “Được.”
Diệp Sở ngơ ngác nhìn Vu Thức Vy, lấy làm kinh ngạc vì khí thế chuyên nghiệp và nghiêm túc của nàng. Nhưng chốc lát sau, hắn liền tỉnh táo lại, tiếp tục thấp giọng cổ vũ Vu Vinh Nhược.
Vu Thức Vy lại lấy rượu thuốc ra đổ lên cây kéo, một lần nữa đến gần vùng dưới váy Vu Vinh Nhược, trầm giọng nói: “Vinh Nhược, sẽ rất đau, nhưng nếu muốn sống thì phải cố chịu đựng.”
Nói rồi nàng bắt đầu cắt...
Vu Vinh Nhược đang muốn nói: “Được, muội sẽ cố gắng... muội... Á!” thì cảm nhận được cơn đau bị cắt thịt bên dưới, nhịn không được hét lên thảm thiết. Sau đó không bao lâu, phủ Ninh Quốc Công vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc. Một cậu bé trai đã được sinh ra đời.