Lục An gật gật đầu, vẫy tay với mấy tên cung nữ, “Các người lui xuống đi.”
Mấy tên cung nữ đương nhiên muốn được nhanh chóng rời khỏi, bỗng chốc, trong tẩm điện chỉ còn lại ba người Vu Thức Vy Lục An và Chu Nhàn quý phi hơi thở yếu ớt.
Vu Thức Vy đi đến bên cạnh Chu Nhàn quý phi, ngồi xổm nửa người, dùng khăn che lại mạch tượng của bà ta, làm bộ dạng đang bắt mạch, trong lúc bắt mạch, ánh mắt liền thay đổi, lóe lên một tia khó tin, bà ta....bà ta thật sự sắp chết rồi ư?
Vu Thức Vy đứng dậy mở mắt bà ta ra xem, ánh mắt mơ hồ vô quang, sau đó nàng lại nhìn lưỡi của bà ta, một màu trắng bệt.
Sau đó Vu Thức Vy lấy ra một con dao găm, một dao cắt vào đầu ngón tay của bà ta, những giọt máu đen bỗng chốc chảy ra.
Bà ta....trúng độc rồi....
Thuốc của nàng cho bà ta không phải là bệnh trạng này, bà ta trúng một loại độc khác.
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy lập tức mở hộp thuốc ra, sau đó nói với Lục An: “Lục Công công, ngài đích thân đi đến thái y viện lấy huyết sâm ngàn năm đến đây, nếu cung nữ đi chắc chắn sẽ lãng phí không ít thời gian, đồ quý trọng như vậy, thái y viện sẽ không dễ dàng cho.....”
“Lời Vệ thái y nói nô tài đã rõ, nô tài đi ngay.”
Đợi sau khi Lục An đi khỏi, Vu Thức Vy lập tức đóng cửa tẩm điện lại, trở về bên cạnh Chu Nhàn quý phi.
Để Lục An đi lấy huyết sâm là giả, tách ông ta ra mới là thật, bây giờ nàng nhất định phải dùng kim phong tỏa huyết mạch cho bà ta, nếu không tính mạng bà ta sẽ không giữ được.
Không có nửa giây do dự, Vu Thức Vy cởi hết y phục trên người Chu Nhàn quý phi, chuẩn xác châm kim vào mỗi một huyệt đạo của bà ta, đợi sau khi đã phong tỏa mấy huyệt đạo quan trọng, lại lấy ra viên ngũ độc dược hoàn mà nàng đã dày công luyện chế, lấy nước cho bà ta uống vào...
Khi Lục An trở về, Vu Thức Vy đã sớm mặc xong y phục cho Chu Nhàn quý phi.
Lục An tay cầm huyết sâm, dư quang liếc vào vũng máu đen trên mặt đất, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là máu nương nương thổ ra sao?”
Vu Thức Vy vuốt vuốt chòm râu vốn dĩ không tồn tại, cười nói, “Đúng vậy, độc của nương nương đã được giải rồi, không sao rồi.”
“Độc?” Lục An vô cùng kinh ngạc, “Không phải là thiên hoa sao?”
Ánh mắt Vu Thức Vy bỗng trở nên nặng nề, nghiêm túc nói: “Công công, quý phi quả thật có bệnh trạng của thiên hoa, nhưng ngài nhìn xem, những vết hoa trên mặt quý phi đã đóng vẩy rồi, có nghĩa là quý phi đã chống lại được căn bệnh này, sắp khỏi hẳn rồi. Nhưng quý phi vẫn hôn mê không tỉnh, hoàn toàn là do quý phi đã bị trúng độc! Công công có thể kêu các thái y trong cung đến kiểm tra vật gần thân của nương nương mấy ngày qua, ăn mặc và đồ dùng, chắc sẽ có thu hoạch. Huyết sâm này ngoài việc bồi bổ ra, còn có công hiệu thanh độc, đem nấu cho quý phi uống đi, còn viên dược hoàn này, đợi quý phi tỉnh lại, cho quý phi uống, sẽ không đáng ngại nữa.”
Lục An nhớ rõ những lời Vu Thức Vy nói, “Nô tài đã rõ, vất vả Vệ Thái y rồi.”
“Lão phu cáo từ!” Chu Nhàn quý phi đã từng ra tay giúp nàng, nàng cũng đã giải độc cho bà ta, coi như không còn nợ gì nhau!
Khi về đến Hải Thiên viên, Hàm Yên sớm đã đứng đợi ở đó, dáng vẻ của một trung niên nam tử, ánh mắt hốt hoảng vô cùng. Nhìn thấy Vu Thức Vy cuối cùng đã từ trong cung trở về, Hàm Yên đi lên tiếp đón, vội vàng nói: “Tiểu thư, xảy ra chút rắc rối.”
Vu Thức Vy vừa đưa hộp thuốc cho gia đinh, vừa nói: “Chuyện rắc rối gì?”
“Là Lan Y công chúa, đã đến Mẫn Thân vương phủ, nói thời hạn năm ngày đã đến, đã tìm thấy dạ minh châu, đến để đòi người.”
Vu Thức Vy chau mày nói: “Không nói với cô ta là ta đã chết rồi ư?”
“Nói rồi, nhưng cô ta không tin, cô ta còn nói nếu người còn không xuất hiện, sẽ lật tung Mẫn Thân vương phủ!”
“Tùy cô ta!” Dù sao thì vẫn còn Hàn Giang Nguyệt, cô ta không lật được đâu.
“Nhưng...”
“Vu tiểu thư vẫn là có người chống lưng nên không lo sợ, quả nhiên người chết một lần rồi nên có khác!”
Lời Hàm Yên còn chưa kịp nói ra, liền bị một âm thanh nhẹ nhàng cắt ngang, hai người kinh ngạc, cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên góc nhà, một hồng y nam tử lười biếng đang ngồi ở trên, ngậm một ngọn cỏ trong miệng, vẫn phong thái ung dung tiêu sái đó, khiến người khác nhìn thấy mắt liền sáng rực lên.
Khương sở?
Ánh mắt Vu Thức Vy bỗng trầm xuống, chuyện nàng là Vệ Thời Ngộ trừ thái tử ra, ngay cả Hàn Giang Nguyệt cũng không biết, tại sao hắn lại biết chứ?
Hắn đang theo dõi nàng!
“Khương công tử rất có tinh thần nghe trộm nhỉ, tiểu nữ quả thật khâm phục.” Khương Sở nhếch miệng cười, đứng dậy bay xuống, bay xuống trước mặt Vu Thức Vy, xoay một vòng nhìn ngắm nàng và Hàm Yên một hồi, cuối cùng ngón tay chạm vào mặt của Hàm Yên, hiếu kỳ nói: “Da mặt này nhìn vào không có chút sơ hở nào, làm thế nào có thể làm được như vậy?”
Hàm Yên một tay đẩy tay hắn ra, nép phía sau Vu Thức Vy, tức giận nói: “Đăng đồ tử, ngươi muốn làm gì?”
Khương sở chớp chớp con mắt đào hoa, buồn cười nói: “Bổn công tử có thể làm gì ngươi chứ? Bổn công tử chỉ muốn xem thử da mặt này được làm từ chất liệu gì thôi, khẩn trương cái gì? Qua đây cho ta xem nào.”
Nói xong một tay kéo Hàm Yên từ phía sau Vu Thức Vy ra, sau đó nắm lấy đầu cô ta, lật đi lật lại giống như lật một bó cải, nhìn trái nhìn phải, sau đó ‘hoa~’ một tiếng xé rách miếng da trên mặt cô ta, tà mị cười, “Da mặt này bổn công tử lấy đi, trở về phải nghiên cứu cho kỹ mới được.”
“Ngươi...” Hàm Yên bị xé đau hết cả mặt, sau khi nghe thấy những lời tranh giành từ hắn, giận đến mặt ửng đỏ, “Cường đạo, vô sỉ.”
Khương Sở cười mỉm nói: “Tại sao ngươi lại biết biệt danh của bổn công tử là vô sỉ?”
“Ngươi...vô sỉ ~”
“Ngoan, kêu thêm một tiếng nữa.”
“Ngươi...”
Vu Thức Vy tựa cười lại không cười nhìn tên phong lưu Khương Sở một tay ôm lấy Hàm Yên, một tay cầm lấy miếng da mặt, đột nhiên nói: “Khương công tử đến đây, không phải chỉ để chọc ghẹo tỳ nữ của ta chứ.”
Ánh mắt Khương Sở lóe lên, “Như vậy ngươi cũng có thể nhìn ra sao?”
Nghe những lời này, khuôn mặt Hàm Yên lần nữa ửng đỏ, một chân giẫm lên chân của Khương Sở, hung dữ đẩy hắn ra, tức giận, “Đồ khốn !”
Nói xong rời đi nhanh như ôn thần.
Khương Sở đau đớn la hét. “Ngươi, tên tiểu tỳ nữ ngươi, ngươi hung dữ như vậy, sẽ không gả đi được đâu!”
Vu Thức Vy cười lạnh, “Việc này không cần Khương công tử phải lo lắng, dám hỏi công tử đến chỗ ta, là có chuyện gì?”
Vừa cất miếng da mặt, vừa thản nhiên nói: “Bổn công tử đến đây chỉ để nhắc nhở ngươi, đề phòng một người, lần trước không phải ngươi bị Thượng Quan Cửu U đem lên giường thái tử sao, đêm đó xảy ra hỏa hoạn, người phóng hỏa, ngươi vẫn chưa điều tra ra mà.”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, đột nhiên có cảm giác bị người khác khống chế, ánh mắt sắc bén nhìn Khương Sở, thấp giọng nói: “Ngươi còn biết những gì?”
Khương Sở nhìn ánh mắt nguy hiểm của nàng, lập tức đổi thành bộ dạng ‘đừng nhìn ta như vậy, ta sợ đó’,
“Ta chỉ biết có một chút như vậy thôi, một chút thôi...”
Ngâm trâm trong tay Vu Thức Vy đã đặt vào cổ của Khương Sở, lạnh lùng nói : “Biết càng nhiều bí mật, càng không phải chuyện tốt!”
Khương Sở rụt rụt cổ lại, cười một tiếng, “Đừng nhìn ta như vậy, nếu ngươi còn như vậy, sau này ta sẽ không đến cáo mật nữa đâu.”
Vu Thức Vy thu lại ngân trâm, nhẹ nhàng nói: “Việc đó vốn dĩ không cần phải điều tra, ta đã biết được là ai làm rồi.”
Khương Sở nghiêm nghị nói: “Không, ngươi không biết, ngươi biết chỉ là một thôi, còn có người thứ hai!”
“Người thứ hai? Ngươi nói còn có người đứng sau tam hoàng tử?”
Khương Sở cười thần bí, “Người đó, ngươi sẽ không ngờ đến...”
Mẫn Thân vương phủ
Trong Hoa Đình, Cố Lan y ngồi ở một bên, khuôn mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Mẫn Thân vương, ngươi nói Vu Thức Vy đã chết, vậy quan quách đâu? Cũng nên có quan quách chứ!”
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng, thấp giọng nói: “Hạ táng rồi!”
“Được, ngươi nói hạ táng rồi, vậy mộ phần đâu? Ta đi đến mộ phần tìm cô ta cũng không được sao?” Cố Lan Y quả thật là kích động đến nỗi muốn lật lung vương phủ.
Tiện nhân Vu Thức Vy đó, kêu cô ta tìm cái gì mà dạ minh châu, làm gì có dạ minh châu nào chứ, nàng căn bản là đang chơi đùa cô ta.
Những chuyện xảy ra trong kinh thành hai ngày nay, cô ta hiểu rõ mồn một, cho nên cô ta vốn dĩ không tin là Vu Thức Vy đã chết, nhất định là Hàn Giang Nguyệt đã đem giấu nàng đỉ rồi!
Hàn Giang Nguyệt đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt có chút phẫn nộ, “Quận chúa, đây là vương phủ, không phải nơi ngươi có thể ngông cuồng, nếu ngươi còn làm loạn nữa, bổn vương sẽ đuổi ngươi ra ngoài đấy.”
Âm thanh vừa dứt, bên ngoài vang lên âm thanh thông báo, “Vương gia, Nhiếp Chính vương phi đến rồi, đang ở ngoài cửa.”
Hàn Giang Nguyệt ánh mắt trầm xuống, nói: “Nói bổn vương đang bận, không tiếp khách!”
“Vâng!” Gia đinh vội vàng rời đi, nhưng rất nhanh lại quay trở về, bẩm báo lần nữa: “Vương gia, Nhiếp Chính vương phi nói, cô ta vừa ở bên ngoài nhìn thấy một nữ tử giống y hệt vương phi, không biết có phải là chị em song sinh của cố vương phi hay không!”
Hàn Giang Nguyệt chau mày, Vy Nhi nhà y làm gì có chị em song sinh gì chứ?
Đám nữ nhân này, thật là phiền phức!
“Mời cô ta vào!”