Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44148
Vu Thức Vy đứng dậy đi đến trước mặt Đường Thục phi, một tay nắm lấy tóc của bà ta, ép bà ta nhìn thẳng nàng, một đôi mắt lạnh lùng kỳ dị lấp lánh, “Sao vậy, Đường Thử Huân, thoải mái hay không?”
Đường Tử Huân cắn chặt răng, hung hăng nhìn Vu Thức Vy, một đôi mắt hận không được biến thành thanh kiếm sắc bén, làm Vu Thức Vy tan xương nát thịt, chém ra làm trăm mảnh. Nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, miệng lưỡi nhanh lẹ nói, “Vu Thức Vy, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi nổi mụn nhọt trong răng, nguyền rủa ngươi mắt mũi bị hư, nguyền rủa ngươi bị trúng gió, nguyền rủa ngươi không được chết yên...”
Vu Thức Vy cười nhẹ, khinh bỉ nói: “Còn nữa không? Còn gì nữa, nỏi ra hết đi, ta sẽ thực hiện nguyện vọng cho ngươi!”
Đường Thục phi sững sờ, lại tiếp tục la mắng thêm một trận, “Tiểu tiện nhân, đê tiện hèn hạ, ngươi chính là một đứa con hoang, một đứa con hoang người người xa lánh, sinh mẫu của ngươi hận không được ngươi đi chết đi, ha ha ha....ngươi nhất định là một đứa con hoang....”
Vu Thức Vy thả tóc của bà ta ra, gật đầu nghiêm túc nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, ta thật sự là một đứa con hoang, cho nên bà ta mới đối xử với ta như vậy.”
Nàng bây giờ thật sự đang nghi ngờ không biết bản thân mình có thật sự là con của Vương Thị hay không, cho nên mới đối xử với nàng như vậy!
“Hư, một đứa con hoang như ngươi, mãi mãi cũng không thể sánh được với Hoa Nhi!”
Vu Thức Vy nhìn bà ta một cái thật lâu, trầm giọng nói: “Ngươi nói rất đúng, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!”
“Người đâu, chặt đứt tứ chi của bà ta, móc mắt ra, còn cổ họng nữa làm bỏng luôn đi, sau khi làm xong thì chữa khỏi vết thương cho bà ta, sau khi vết thương khỏi thì ném vào trong hầm, bỏ ngũ trùng độc vào, để bà ta hưởng thụ mùi vị vừa bị ăn thịt, vừa bị thối rửa!”
Vu Thức Vy nói xong lại quay về chỗ ngồi, không màng để ý hậu quả vô nhân đạo mà một câu nói của nàng gây nên.
Hai tên ám vệ lần nữa đi đến trước mặt Đường Thị, giơ con dao trong tay lên, không thèm để ý đến Đường Thục phi đang vùng vẫy kêu gào thảm thiết, một người một đao, vung tay lên đao giáng xuống, liền chặt đứt hai chân của Đường Thục phi, hành động nhanh gọn dứt khoát, ánh mắt cũng không chớp một cái.
“A ~A ~”
Trong mật thất lần nữa vang lên tiếng kêu thê thảm của Đường Thục phi, còn thảm thiết hơn lúc nãy trăm lần, đau đến nỗi bà ta mở to miệng, âm thanh nghẹn lại nơi cuống họng.
Bà ta đã nghe thấy những gì?
Bà ta nghe thấy âm thanh đáng sợ nhất trong cuộc đời, đó chính là âm thanh của đôi chân bà ta đột nhiên bị cắt đi ném xuống đất! Máu chảy như suối, là âm thanh máu từ trong người bà ta ‘ào ào’ chảy ra như nước! Sự pha trộn giữa đau đớn và hoảng sợ, tựa như giông bão cuốn vào não của bà ta, khiến cho bà ta không biết là đau hay là sợ, chìm vào nỗi lo sợ của những âm thanh vang vọng.
Sau đó, vẫn chưa hết, đến khi bà ta không còn sức để kêu, bà ta lại nhìn thấy cảnh tượng cánh tay của bà ta bị chặt đứt, đau đớn tận xương tủy, tia máu hiện lên trong mắt, làm ánh mắt bà ta nóng bừng lên, sau đó ‘bùng
Một tiếng, thân tàn không còn tứ chi của Đường Thục phi rơi xuống đất, đè lên trên tay chân đã bị chặt đứt của mình.
Có lẽ đã hoảng sợ đến cùng cực, Đường Thục phi ngược lại không còn cảm giác, cũng không kêu nữa, cũng không hét nữa, ánh mắt sững sờ nhìn tứ chi của mình ở trên mặt đất, giây phút đó trong lòng bà ta bỗng dưng trống rỗng, cánh tay của bà ta, chân của bà ta...
“Phụt ~”
Đường Thục phi đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó trước mắt bỗng tối đen, không thể nhìn thấy gì nữa, không thể cảm giác được gì nữa, máu tươi từ trong mắt chảy ra, từ từ chảy ra.
Ám vệ nhìn về phía Vu Thức Vy, “Bà ta ngất đi rồi!”
“Làm bỏng cổ họng của bà ta luôn đi!”
Ám vệ lúc nào cũng đứng giữa sự sống và cái chết, nhưng nhìn thấy cảnh này không khỏi run lên, trong lòng tràn đầy kinh hãi, nhưng lại không dám có bất kì do dự nào, cầm lên một bình nước sôi, đổ vào trong miệng của Đường Thục phi.
Nước sôi sùng sục bỗng chốc chảy vào trong cuống họng của Đường Thục phi, đồng thời cũng làm cho Đường Thục phi tỉnh dậy, bà ta vùng vẫy kịch liệt, “A.....A....”
Bà ta vừa đau, vừa bị mất đi âm thanh của bản thân, thanh quản mỏng manh đó bị đốt nóng, cả cuống họng cũng bị đốt theo, không thể nói chuyện được nữa.
Đường Thục phi vùng vẫy không thể phát ra âm thanh, khuôn mặt trở nên méo mó đáng sợ, bà ta hoảng sợ nhìn Vu Thức Vy, răng môi run rẩy, thật đáng sợ, trên đời này, sao lại có người thâm độc như vậy chứ, không, cô ta không phải là người, không phải là người....
Vu Thức Vy trong ánh mắt hoảng sợ của bà ta, chậm rãi bước đến trước mặt của bà ta, bịt mũi lại, có lòng tốt nói cho bà ta biết: “Đường Thục phi, nói cho ngươi biết một bí mật mà không ai biết được, Thượng Quan Châu, thật ra không phải là con của Thượng Quan Diệp, mà là của Đường Sùng Diễn, là con trai ruột của cháu trai bà và cháu gái bên ngoại của bà. Các người đó, uổng công vui mừng rồi!”
Cái gì?
Đường Thục phi trừng mắt, dường như bị một đạo sấm sét đánh trúng, kinh hãi đến nỗi hồn bay phách tán, cô ta đang nói gì vậy?
“Có phải ngươi không tin không? Không tin cũng không sao, dù sao thì đó cũng là sự thật, trong lòng của Hoa Nhi ngươi hiểu rõ hơn ai hết, ha ha ha...”
Âm thanh ma quỷ vang vọng khắp mật thất, sau đó từ từ bay xa, điều cuối cùng trong đời Đường Thục phi có thể nhìn thấy chính là người không muốn nhìn thấy nhất Vu Thức Vy.
Từ đó trở đi, bà ta trở thành người mù, trở thành kẻ câm, biến thành quái vật không còn tứ chi! Sau khi vết thương được chữa khỏi, bà ta bị ném vào hầm bên trong thả đầy ngũ trùng độc, ngày đêm bị rắn, bò cạp, rết cắn, vết thương vừa khỏi liền bị mục rữa, trong đau khổ sống không bằng chết, từng chút từng chút nếm trải cảm giác bị ăn mòn, đau đớn vô tận, không muốn sống nữa, cuối cùng, Đường Thục phi trong nỗi tuyệt vọng vô tận bị ăn mòn thành một bộ xương khô.
Mười ngày trôi qua,ôn dịch trong kinh thành đã được khống chế, đồng thời đang dần dần phục hồi. Đúng như ý của Vu Thức Vy, Thượng Quan Diệp không đạt được một lợi ích nào, công lao đều thuộc về thái tử và nàng, danh tiếng của thái tử ở dân giân càng vang dội, thực sự được lòng người dân, địa vị càng thêm vững chắc. Còn nàng cũng trở thành bồ tát sống trong miệng của bách tính, khen ngợi nàng không ngớt.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, một tin đồn được bách tính truyền ra, nói Vu Thức Vy và Mẫn Thân vương đã rạn nứt, thực tế Mẫn Thân vương có sớm có thê thất rồi, còn có một đứa con lên sáu, nhưng lại không chịu nhận thê thất, không nhận con đẻ, dẫn đến thê tử tức chết, bỏ lại con nhỏ...
“Tiểu thư, bên ngoài người ta đồn gì vậy, nói đến vương gia không đáng một xu! Thật là tức chết mà!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểm Thúy phẫn nộ, cảm thấy bất bình cho Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy đang thêu hoa, không để tâm cười nhẹ nói: “Huynh ấy vốn dĩ không đáng một xu mà, huynh ấy là vô giá đó!”
Điểm Thúy không kịp đề phòng đã bị Vu Thức Vy làm cho ho sặc sụa, ghen tỵ nói: “Ôi ôi ôi, không chê vào đâu được, tiểu tư chúng ta mà nói những lời xua nịnh, thật sự không chê vào đâu được!
Hàm Yên che miệng cười, “Cái gì mà lời xua nịnh chứ? Tiểu thư đây gọi là lời đường mật đó! Nếu có rãnh, thì đọc thêm sách đi.”
Điểm Thúy chề môi: “Ta mới không thích đọc sách đó, ta có rãnh thì ta sẽ đi ăn nhiều thêm một chút.”
“Ngươi....ha ha ha, đúng là con mèo ham ăn mà”
Vu Thức Vy nhìn thấy bộ dạng của họ đang cười đùa, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái theo, nàng chính là thích dáng vẻ khi họ cười, cũng chỉ có ở bên cạnh họ, nàng mới có cảm giác mình được sống.
“Đúng rồi, tiểu thế tử sao rồi? Có khỏe chưa?”
Hàm yên cười đáp: “Tiểu thư, hôm nay người đã hỏi lần thứ ba rồi, Tiểu thế tử a, đã khỏe từ lâu rồi.”
Điểm Thúy mừng rỡ nói: “Tiểu thư, sao dạo này người toàn quên trước quên sau vậy, hình như còn hay quên hơn chúng nô tỳ nữa đó.”
Vu Thức Vy mỉm cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểm Thúy, nghĩ lại lời em ấy nói, nụ cười bỗng vụt tắt, sắc mặt trở nên trắng bệt.
Hàm Yên nhìn Vu Thức Vy có gì đó không ổn, lập tức yên lặng, lo lắng nói: “Tiểu thư, người sao vậy?”
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, lắc đầu, “Không sao, các người tiếp tục nói chuyện, ta tiếp tục thêu hoa ~”
Tiểu Ninh lúc này từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo một tờ giấy, thần sắc nghiêm túc nói: “Tiểu thư, đây là bức thư Ly Hạ cô nương nhờ Thanh Hoa mang đến.”
Vu Thức Vy mở thư ra vừa nhìn, lông mày lập tức nhíu lại, “Ngũ hoàng tử của Tây Lương Trữ Ấp?”
Sao hắn lại đến vào lúc này?
“Tiểu thư, ngũ hoàng tử của Tây Lương Trữ Ấp, là có ý gì?”
“Không có gì, không phải Ly Hạ nói Thấm Thủy công chúa và Vu Vinh Hoa đang đối đầu hay sao? Cứ để nàng ta thêm dầu vào, còn bên cạnh Thượng Quan Diệp có một người tên là Cố Ngưng Hương, kêu Ly Hạ nghĩ cách, để Cố Ngưng Hương cũng trở thành nữ nhân của Thượng Quan Diệp, hậu viện mà, có thêm một nữ nhân, sẽ càng thêm náo nhiệt, Thượng Quan Diệp sẽ càng thêm đau đầu!”
Hàm Yên gật gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Tiểu thư, chuyện đó...Thượng Quan Diệp thật sự không nghi ngờ chúng ta sao?”
Vu Thức Vy ngước mắt, nhẹ nhàng nói: “ Ý ngươi nói Đường Thục phi? Hư! Thật ra hắn đã sớm biết là do ta làm, nhưng lại không làm gì được ta, có lẽ bây giờ đang dày công chuẩn bị, đợi đến thời cơ chín mùi mới đánh ta một đòn chí mạng!”
“Tiểu thư, vậy chúng ta có nên ra tay trước hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK