Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44253
Hàn Giang Nguyệt vội vàng nhấp một ngụm trà, ngay cả bộ áo giáp màu trắng bạc trên người cũng không kịp thay, liền vào cung diện kiến hoàng thượng, đem bản hiệp ước liên minh không xâm phạm lẫn nhau đã được kí giữa hai nước dâng lên hoàng thượng.
“Hoàng thượng, đây là bản hiệp ước liên minh được kí giữa hai nước Đột Quyết và Mạc Bắc, năm mươi năm sau, mỗi năm tiến cống hai mươi vạn gia súc, để biểu thị lòng trung thành của mình”.
Hoàng thượng cẩn thận xem xong bản hiệp ước liên minh, sau đó đập tay xuống bàn, nhưng là vui mừng, ý tứ rõ ràng: “ Tốt! Không hổ danh là vị tướng bất khả chiến bại của Đại Vân ta, không đánh mà thắng, lòng trẫm thật là được an ủi rất nhiều!”
Nói xong, Hoàng thượng xoay đầu nhìn Lục An, dặn dò: “Lục An, truyền ý chỉ của trẫm, Mẫn thân vương Hàn Giang Nguyệt, chiến công lẫy lừng, một lòng trung thành, đặc biệt sắc phong lên làm Thánh Phẩm Thân Vương, ban thưởng 1000 mẫu đất, mười vạn hoàng kim, lập bia công đức, đặt trước tất cả các ngôi chùa lớn ở khắp thiên hạ, để người đời tới lễ bái, đời sau ngưỡng mộ”.
Lục An kính cẩn nói: “Nô tài tuân chỉ, chúc mừng Mẫn Thân Vương, chúc mừng Mẫn thân vương trở thành người đầu tiên có bia công đức của Đại Vân ta, tiếng vang lẫy lừng, nô tài kính phục”.
Hàn Giang Nguyệt gật đầu, bộ dạng được nhiều mà lo sợ, nói: “Thần lo sợ, bảo vệ giang sơn của hoàng thượng không phải chỉ có công của một mình thần, bảo vệ quê hương cho bách tính không phải công lao của một mình thần, mà là của mỗi một tướng sĩ trong quân đội, thần không cần bất cứ phong thưởng nào, thần chỉ muốn cùng những huynh đệ vào sinh ra tử cùng chia sẻ công lao này”.
Hoàng thượng gật đầu, tán thưởng nói: “Mẫn Thân vương nói rất đúng, Lục An, lại truyền chỉ của ta, trọng thưởng tướng sĩ ba quân và các tướng sĩ canh giữ biên ải, ban rượu và thịt, mọi người cùng nhau ăn mừng”.
“Nô tài tuân chỉ”.
Sau khi Lục An đi rồi, Hàn Giang Nguyệt nói tiếp: “Thần còn có một việc nữa, mong hoàng thượng làm chủ giúp thần”.
Ánh mắt hoàng thượng chợt lóe lên, trong lòng đã đoán ra hắn định nói gì, nhưng lại giả vờ không biết: “Mẫn thân vương có việc gì?”.
“Thần mong hoàng thượng ban hôn, để thần và vị hôn thê Vu Thức Vy thành hôn, hoàn thành di nguyện của phụ mẫu lúc còn sống”.
Hoàng thượng cười nói: “Điều này là đương nhiên, ngươi yên tâm, trẫm đã đón Vu Thức Vy vào cung để dạy lễ nghĩa, cũng đã sai phủ Nội Vụ bắt tay vào làm việc này, vài hôm nữa có thể chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ rồi”.
Cái gì?
Hàn Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, Vy nhi đang ở trong cung?
Hoàng thượng đang yên lành đón nàng vào cung làm gì?
“Hoàng thượng, thần có thể gặp mặt nàng ấy một lát được không?”.
Hoàng thượng vẫy tay, trên mặt lộ ra biểu cảm ta hiểu, nói: “Trẫm biết hai người các người chàng có tình, thiếp có ý, nhưng quy định từ xưa tới nay, nam nữ trước khi thành hôn không được gặp nhau, chúng ta thân là hoàng tộc, càng phải tuân thủ quy tắc, không được để người ngoài chê cười, ngươi quay về nghỉ ngơi cho tốt trước đi đã”.
“Hoàng thượng…..”
“Trẫm hiểu, ngươi cứ về trước đi, cái tên lão tam không ra hồn kia của trẫm cũng tới rồi, trẫm cũng phải đi khích lệ hắn một chút”.
Hoàng thượng vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía sau điện.
Sắc mặt của Hàn Giang Nguyệt trở nên lạnh lùng, xoay người rời khỏi hoàng cung, hắn muốn đi tìm hiểu rõ ràng xem dốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Điện Kinh Hồng
Diệp Tiệp Dư sau khi làm lễ tang cho Phùng thị xong, liền quay trở lại hoàng cung, cởi tang phục ra, đổi lại một bộ cẩm y, nói với Như Mộng ở phía sau lưng: “chuyện có thành không?”.
Như Mộng gật đầu, mặt không biểu cảm: “Khởi bẩm nương nương, đã xong rồi, Vu Thức Vy hiện giờ đã bị giam lại ở Cung Lan Lăng rồi ạ”.
Diệp Tiệp Dư cười thâm độc: “Tốt, trước tiên giam cô ta hai ngày, chúng ta đi bước tiếp theo, leo lên ngôi vị Hoàng hậu. Đúng rồi, hoàng thượng bây giờ đang ở đâu?
“Hoàng thượng ở cung Phi Loan, thưa nương nương”.
Diệp Tiệp dư cười từ giễu: “Quả nhiên, người hoàng thượng thật sự yêu chỉ có ả đàn bà không yêu hắn đó”.
Một lát sau, Diệp tiệp dư nói: “Đi mời hoàng thượng qua đây, nói ta mang thai rồi”.
Hàn Mộng vẫn là bộ mặt không biểu cảm, thần sắc không có chút kích động nào, giống như sớm đã đoán ra ả ta sẽ làm như vậy: “Vâng, nô tì lập tức đi”.
Chưa đến một nén hương, hoàng thượng vội vàng đi vào, phía sau còn mang theo vài vị Thái Y, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Diệp Tiệp Dư: “Tương Nghi, nàng thật sự…?”.
Diệp Tiệp dư e thẹn cười: “Hoàng thượng, thần thiếp là người đã từng sinh con, sao có thể nhầm được chứ?”.
Hoàng thượng nghe xong mặt mày rạng rỡ, vẫy tay với thái y ở sau lưng: “Mau lên, các người mau bắt mạch cho Diệp Tiệp Dư”.
Mấy vị thái y lần lượt bắt mạch cho Diệp Tiệp Dư, đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Diệp Tiệp dư quả thật có hỷ mạch, đã được một tháng rồi thưa bệ hạ”.
Hoàng Thượng nghĩ một lúc, ngày tháng vừa trùng khớp, không kìm được lòng mà vui mừng khôn xiết, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiệp Dư, xúc động ôm lấy ả ta: “Tương Nghi, như này thật là tốt!”.
Không ngờ mình vẫn có thể làm phụ vương lần nữa, trong cung công chúa nhỏ nhất cũng đã mười bảy tuổi rồi, mười năm nay ở trong cung đều không có tin phi tần nào mang thai, người có lần còn nghi ngờ mình không có khả năng sinh con, sau khi thái y kiểm tra xong đều nói không có vấn đề gì cả, nên việc phi tần không mang thai trở thành một chuyện không thể hiểu nổi!
Diệp Tiệp Dư dung nhan xinh đẹp, vì được chăm sóc tốt nên làn da giống như thiếu nữ đôi mươi, năm nay cũng hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng nhìn chỉ như chưa đến hai mươi tuổi, càng nhìn trong lòng hoàng thượng càng thêm hài lòng.
“Tiểu Huyền Tử, truyền ý chỉ của trẫm, phong Diệp Tiệp Dư làm Thần Phi, thông báo Lục cung”.
“Dạ”.
Sau khi thánh chỉ được ban ra, hậu cung xôn xao, tất cả mọi người bắt đầu bàn tán, không ngờ phế hậu lại có thể từng bước từng bước leo lên, từ một tài nhân một trở thành Thần Phi, thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng được!
Trong cung Phi Loan, Huệ Phi Công Tôn Thị đang xoay xoay nhành hoa cúc ở trong tay, sau khi nghe cung nữ trong cũng bẩm báo, đứng dậy đi tới bên cạnh Nhàn quý phi Chu Tĩnh Tuyết đang đánh đàn cầm bên hiên, nói: “Chu tỷ tỷ, Diệp Tiệp Dư có thai rồi, đã được sắc phong lên làm Thần Phi”.
Tiếng đàn vẫn trầm bổng du dương, không vì những lời của Huệ Phi mà dừng lại.
Chu Nhàn quý phi mặc một chiếc váy màu xanh lam, búi kiểu Phi vân Kế, cắm một chiếc trâm hình quạt xòe đính ngọc rủ xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, móng tay gảy trên dây đàn, giống như đã đắm chìm vào trong tiếng đàn.
Ánh mặt trời chiếu lên người của Chu Nhàn, khiến cả người giống như đang phát sáng, ống tay áo và sợi tóc tung bay trong gió, đung đưa sau người, phóng khoáng như Dao đài tiên tử, thanh thản mà cao quý, khiến người ta không thể nào chạm tới được.
Huệ Phi nhìn dáng vẻ không quan tâm tới chuyện thế gian của Nhàn quý phi, đáy mắt hiện lên chút bi thương, Hoàng thượng giam nàng ta suốt đời suốt kiếp thì sao chứ, cuối cũng vẫn không có được trái tim của nàng ta. Trái tim của nàng sớm đã chết theo nam nhân giống như tiên giáng trần kia rồi.
Mốt lát sau, khúc nhạc mới dừng lại, Nhàn quý phi Chu Tĩnh Tuyết mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “Muội muội rõ ràng biết ta không để ý, sao còn phải nói với ta làm gì?”.
Huệ Phi sắc mặt trở lên ảm đạm: “Tỷ tỷ không lo cô ta sẽ lên ngôi Hoàng hậu, sau đó quay lại chèn ép chúng ta sao?”.
“Tùy cô ta”.
“Muội biết tỷ tỷ không để ý…bỏ đi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác, tỷ có biết Vu Thức Vy tại sao lại bị đưa tới cung Lan Lăng không?”
Nhàn quý phi trong ánh mắt cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động, trong đầu xuất hiện hình ảnh nữ nhi dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, thanh tú xinh đẹp đó, không nhịn được, hỏi: “Vì sao?”
Huệ Phi đến gần tai của nàng ta nói nhỏ: “Muội nghe nói, nàng ta mang trong mình số mệnh của bậc mẫu nhi thiên hạ…”
Nhàn quý phi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Thật sao?”.
“Muội nghe Ngự tiền của Hoàng thượng, Tiểu Huyền Tử nói, còn nói hoàng thượng đã hạ chỉ, ai cũng không được phép nhắc tới chuyện này, muội đoán, hôn nhân đại sự Vu Thức Vy và Mẫn Thân vương e là không xong rồi”.
“Đó là chuyện nhà người ta, không liên quan tới chúng ta”.
“Vâng, tỷ tỷ”.
Đêm, là đêm, đèn ở cung Lan Lăng đều đã được thắp lên.
Trong tẩm cung, truyền tới giọng nói ồm ồm nghiêm khắc của Lệ Ma ma: “Vu tiểu thư, hoàng thượng bảo ma ma ta tới dạy cho người quy tắc, đương nhiên là vì xem trọng người, nếu người còn không học cho tốt, lười biếng, cây roi này của ma ma sẽ không phải là vật trang trí đâu”.
Vu Thức Vy quỳ nửa người, cả người run rẩy, tức giận trong lòng, đáng chết, bất luận nàng làm như nào cũng không hài lòng, dốt cuộc bà ta muốn như nào?
Nàng đã từng làm hoàng hậu, quy tắc lễ nghĩa trong cung nàng đã quá quen thuộc rồi, không cần bà ta tới dạy nàng, bà ta là cố ý làm khó nàng, chỉ sợ đây không phải là ý của hoàng thượng, trong lòng hoàng thượng cho dù có hận nàng thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không dùng cách này để làm khó một nữ tử yếu ớt như nàng.
Trong cung này, muốn làm khó nàng ngoại trừ Diệp thị người vừa được sắc phong lên làm Thần phi kia ra thì còn ai vào đây nữa?
Diệp thị cùng cái tên trí não chậm phát triển Thượng Quan Cửu U và cả Thượng Quan Diệp, bọn chúng bắt tay với nhau đưa này tới thâm cung này, chẳng qua chính là muốn nàng không thể ra ngoài được!
Nằm mơ!
Nàng cho dù có bị giam ở trong thâm cùng này, cũng sẽ xoay chuyển mọi chuyện như thường!
“Chát” một tiếng, khôi phục lại thần sắc, Vu Thức Vy bị đánh một roi, ra tay mạnh tới mức sau lưng cảm thấy đau rát. Giọng nói của Lệ ma ma vang trên đỉnh đầu: “Run cái gì mà run? Hành lễ run được sao? Không được động đậy, đó mới được coi là sự kính trọng”.
Vu Thức Vy đột nhiên đứng dậy, ánh mắt thay đổi, trên người tỏa ra sự tàn độc, sắc mặt tối sầm lại nhìn Lệ ma ma, ánh mắt khô khốc nhìn giống hệt như hồn ma dọa người, nói: “Lệ ma ma, bất luận ta làm như nào bà cũng đều không vừa ý, chi bằng bà đi chết đi, thế nào?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK