Âm thanh của hoàng đế lớn như hòn đá rơi trên băng, chấn động khắp nơi, vang vọng dữ dội.
“Hoàng thượng... thần... thần cũng không biết.”
Mặt mày Hàn Giang Nguyệt đang kết băng, y vừa cố gắng điều chỉnh hơi thở nghe hoàng đế nói chuyện, vừa cố gắng ấn lên ngực và bụng cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ. Y muốn ép nước trong người Thượng Quan Đồ ra. Thượng Quan Đồ chỉ mới mười một tuổi, để cậu chết trong âm mưu quyền thế này, y thật sự không nỡ!
Lúc này cả người y đều đã kết băng, băng rơi xuống lả tả theo từng động tác của y, khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ không thôi.
Sắc mặt hoàng đế trắng bệch, không quan tâm đến cơ thể đau đớn mà chạy đến hét lên: “Lão cửu, lão cửu, con tỉnh lại đi! Thái y! Thái y!”
Thụy vương Thượng Quan Trị vừa giũ nước trên người xuống vừa cất giọng khàn khàn: “Phụ hoàng, Hồ thái y đã chết rồi.”
Chết rồi?
Hoàng đế nhìn xuống đất, quả nhiên thấy xác của Hồ thái y. Ông không kịp nghĩ nhiều, lập tức quát lên: “Vệ thái y! Vệ thái y!”
“Thần đến rồi!” Vu Thức Vy đè tay lên vết thương của mình chạy đến, lập tức quỳ xuống bên cạnh Thượng Quan Đồ, cởi áo khoác đưa cho Hàn Giang Nguyệt: “Vương gia, mặc vào đi.”
Nói rồi nàng bắt mạch cho Thượng Quan Đồ, sau đó cũng mặc kệ vết thương trên người mà dồn lực ấn lên tim của Thượng Quan Đồ. Sau vô số lần làm như thế, Vu Thức Vy ngồi trên mặt đất, đáy mắt bi thương, mệt mỏi nói: “Hoàng thượng, cửu hoàng tử đã đi rồi.”
“Không!” Hoàng thượng hét lên một tiếng bi thương, đẩy Lục An đang vội vã choàng áo cho mình ra, sau đó đến trước mặt Thượng Quan Đồ rồi ôm hắn vào lòng. Trên mặt ông vẫn tràn đầy vẻ không tin nổi: “Không! Lão cửu! Con không thể đi được! Con mở mắt ra nhìn phụ hoàng đi! Lão cửu! Lão cửu! Con không thể đi được! Con mau tỉnh lại đi!”
Lúc này, Thượng Quan Mặc cũng chạy đến, vội vàng cởi áo khoác của mình ra khoác cho hoàng đế, lòng như lửa đốt hỏi: “Phụ hoàng, phụ hoàng, cửu đệ sao rồi?”
Hoàng đế mặt đầy nước mắt, khàn khàn nói: “Lão cữu... lão cửu của trẫm...”
Vu Thức Vy nhìn xác Thượng Quan Đồ, trong lòng thở dài. Một cậu bé mười một tuổi cứ thế mất đi, thật đáng tiếc.
Nàng xoay qua nhìn Việt vương Hách Liên Khanh đang đau khổ không ngừng, đáy mắt nàng liền lạnh lẽo.
Nàng có thể đoán được lần này Hách Liên Khanh lừa hoàng thượng đến đây chắc chắn không có gì tốt lành, cũng đoán được hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ lại cướp đi sinh mạng của nhiều người như thế.
Lúc này, một bóng người mặc y phục đen dẫn theo một đoàn thị vệ vội vàng chạy đến: “Hoàng huynh, thần đệ hộ giá chậm trễ, mong hoàng huynh thứ tội.”
Hoàng đế đau thương mà khóc, sau đó tức giận nhìn Thượng Quan Cửu U, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điều tra! Điều tra cho trẫm! Hại chết lão cửu của trẫm, trẫm phải tru di cửu tộc hắn!”
Từng chữ như đao, nỗi hận ngập trời. Hoàng đế lần này thật sự đã nổi giận. Không trả thù được cho Thượng Quan Đồ thì quyết không dừng tay.
Hách Liên Khanh đứng bên cạnh cũng khóc lóc đau thương, nắm chặt tay lại nói: “Tiểu vương cũng phải báo thù cho phụ hãn và hoàng huynh, thề phải khiến cho hung thủ tan xương nát thịt!”
Lời hắn nói vang dội khắp nơi, giống hệt như thật, khiến người ta thật sự tưởng rằng hắn đang chìm trong đau khổ và thù hận, khó mà nghi ngờ hắn.
Không thể không nói hắn diễn rất hay.
Nếu không phải Vu Thức Vy đã biết hắn chỉ đang giả vờ để mưu đồ soán vị thì chắc nàng cũng sẽ tin hắn.
Nhưng trên đời vốn không có nếu như, sự thật chính là sự thật. Giết cha giết huynh, cũng độc ác đâu kém gì nàng!
Thượng Quan Cửu U ôm quyền, trầm giọng thề thốt: “Vâng, thần đệ nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
“Vương gia, có một người mặc y phục đen ở đây.” Một thị vệ nói.
Mọi người đều nhìn theo hướng thị vệ nói chuyện thì thấy một người áo đen đang nhắm mắt nằm ở đó, không biết là sống hay chết.
Vu Thức Vy nhìn Hàn Giang Nguyệt, giữa tầm mắt trao nhau, cả hai trao đổi thâm ý cho đối phương.
Thượng Quan Cửu U thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn. Sau đó hắn đến bên cạnh người mặc áo đen nọ, vừa định lục soát người của tên nọ thì nghe thấy Vy Thức Vy lên tiếng: “Đợi đã.”
Thượng Quan Cửu U dừng tay, xoay đầu lại nhìn Vu Thức Vy: “Vệ thái y vì sao lại ngăn bổn vương tra án? Trừ khi người mặc áo đen kia có liên quan đến thái y?”
Lời này đúng là âm độc, khiến người ta cảm thấy run rẩy, nhưng không bao gồm Vu Thức Vy.
Nàng vừa đi đến gần hắn vừa bình tĩnh phản kích: “Tiểu nhân còn chưa nói gì, vương gia sao đã vội vã ngậm máu phun người rồi? Chẳng lẽ vương gia muốn che giấu gì đó nên cố ý đánh lạc hướng suy nghĩ của mọi người?”
Nàng nói tiếp: “Mọi người đều xảy ra chuyện, nhưng chỉ có vương gia chẳng bị gì cả. Còn vừa đúng lúc mọi người rơi xuống nước hết xong mới đến. Vương gia, người không giải thích chút sao?”
“Ngươi...” Thượng Quan Cửu U cắn răng, quyết định không nói nhiều với nàng nữa, tìm được chứng cứ gì ra trước rồi nói.
Ai ngờ đâu vừa mới đưa tay ra, Vu Thức Vy đã cản lại: “Vương gia đừng động vào. Trong cái xác này có thể có độc, nếu để vương gia trúng độc thì không hay. Hoàng thượng, nơi này không thích hợp để nói chuyện, chi bằng về khách điếm rồi nói?”
Hoàng thượng ôm lấy Thượng Quan Đồ, cơ thể run rẩy không ngừng: “Về khách điếm.”
Sau khi về đến khách điếm, mọi người đều đi thay y phục khô ráo, choàng thêm áo khoác mới tập trung lại ở đại sảnh.
Giữa đại sảnh có nằm vài thi thể. Khả hãn Đột Quyết, Hách Liên Thành, Thượng Quan Đồ, Hồ thái y, bốn người xếp theo thứ tự, đều được phủ vải trắng lên người, để lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho người đã khuất.
Thượng Quan Cửu U và Vu Thức Vy đứng đối diện nhau, một mực canh chừng thi thể người áo đen. Trực giác nói cho Vu Thức Vy rằng trên thi thể người áo đen này chắc chắn có chứng cứ. Mà chứng cứ này dường như nhắm vào nàng và Hàn Giang Nguyệt, vậy nên tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay Thượng Quan Cửu U.
Hàn Giang Nguyệt dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vu Thức Vy đang sắc mặt nghiêm trọng đứng đằng kia. Y muốn nói với nàng, thật ra không cần lo lắng như thế. Y đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, cho dù Thượng Quan Cửu U có vạch trần thân phận của nàng ngay bây giờ, y cũng có cách bảo vệ nàng.
Hoàng đế ngồi trên ghế, mặc áo choàng gấm dày, sắc mặt còn lạnh hơn cả tuyết: “Vệ thái y, lúc khanh lục soát trên người tên áo đen ấy có phát hiện chỗ nào bất thường không?”
Vu Thức Vy nghe thấy câu này thì lập tức vừa cản trở Thượng Quan Cửu U vừa ngồi xuống kiểm tra thi thể, ai ngờ lại bị Thượng Quan Cửu U đẩy ra: “Vệ thái y còn đang bị thương, những chuyện tốn sức như thế để bổn vương làm thì hơn. Nếu như trúng độc thì Vệ thái y sẽ cứu ta mà.”
Vu Thức Vy ngăn hắn lại, vội nói: “Vết thương nhỏ trên người tiểu nhân có là gì đâu, chỉ xem như bị chó cắn thôi, không có gì đáng ngại. Vương gia thân phận tôn quý, vẫn nên tránh đi thì hơn. Hơn nữa... tiểu nhân là thái y, có thể làm cả kiểm nghiệm thi thể. Vương gia không phải thái y, cũng không phải nghiệm thi, không nên manh động thì hơn. Lỡ như không cẩn thận làm hỏng chứng cứ thì không điều tra được chân tướng đâu.”
“Vệ thái y, ngươi hết lần này đến lần khác ngăn cản bổn vương tra án, trừ khi trong lòng ngươi có điều khuất tất!” Thượng Quan Cửu U nói lời sắc bén.
Hàn Giang Nguyệt nghe đến đây, không nhịn được đập bàn nổi giận: “Nhiếp chính Vương, điều tra án thì ai làm cũng như nhau, sao người cứ chống đối Vệ thái y, ám chỉ thái y có điều mờ ám vậy? Nếu đúng thật là có thì sao thái y dám đến hiện trường xảy ra vụ án?”
Thượng Quan Cửu U âm hiểm nhìn Hàn Giang Nguyệt, hừ lạnh: “Đây cũng đúng là điều bổn vương tò mò. Vệ thái y lúc ấy cũng có mặt ở hiện trường vụ án, nếu nói bổn vương không sao sẽ tạo thành nghi ngờ, thì sao thái y lại cũng vừa hay không có chuyện gì?”
Hàn Giang Nguyệt lạnh mặt, trả lại hắn một câu: “Vệ thái y vốn trên người đang bị thương nên bổn vương mới để thái y đứng trên bờ, chẳng lẽ có gì không đúng?”
“À, Mẫn Thân vương và Vệ thái y không chỉ cùng ăn cùng ở mà Vệ thái y còn phục tùng nghe lời người như vậy, quan hệ đúng là sâu sắc.”
Vu Thức Vy nhìn Thượng Quan Cửu U, nói nghiêm túc: “Vương gia, hiện tại đang điều tra vụ án, sao người cứ luôn phân tán sự chú ý của mọi người vậy? Hoàng thượng, thần to gan muốn xin Nhiếp chính vương im miệng, mong hoàng thượng cho phép.”
Hoàng đế làm gì còn tâm trạng nghe hai bên đôi co, hiện giờ ông còn có mối hận chưa giải được. Nghe thấy câu này của Vu Thức Vy xong, trong lòng càng nóng nảy liền quát vào mặt Thượng Quan Cửu U: “Đệ im miệng! Không được nói chuyện nữa! Để Vệ thái y kiểm nghiệm thi thể!”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U đen sì, âm thầm cắn răng nói: “Hoàng huynh, Vệ Thời Ngộ có mưu đồ bất chính!”
Hoàng đế lại càng giận, ném luôn cả bộ ấm trà xuống đất: “Ai còn dám nói nhảm thêm một câu, trẫm lập tức chém đầu người đó! Vệ thái y, kiểm nghiệm!”
“Thần tuân chỉ.”