Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44200
Vu Văn Thanh bị nàng ép lùi về sau một bước, có một cảm giác chột dạ giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt được, nhưng vừa nghĩ tới Chu Lâm Huyên vẫn còn đang nằm trên giường, thai nhi không biết có giữ được hay không, trong lòng lại thấy tức giận, đáp trả lại: “Là ngươi, đồ con gái phản nghịch nhà ngươi, lại còn đem đứa nghiệt chủng này về đây, Vu Văn Thanh ta sao lại có loại con gái không biết nhục nhã như ngươi, còn chưa gả đi, đã phải làm mẹ kế của người ta rồi, thật là bại hoại gia môn mà, thật đúng là không biết xấu hổ!”.
Lời của ông ta câu sau so với với câu trước càng lúc càng trở lên độc địa hơn, nước bọt có chút tanh hôi phun ra như suối, bắn lên cả mặt của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy cảm thấy buồn nôn, dùng khăn tay sạch lau mặt một cái, nhẹ nhàng nói: “Cho dù như vậy, cha cũng không cần văng cả nước miếng lên mặt con như vậy chứ…”
Xung quanh bỗng chốc yên ắng, ngay cả Tiêu Li cũng không khóc nữa, yên ắng tới nỗi có thể cảm nhận được cả một trận gió lạnh thổi qua.
Mọi người giật giật khóe miệng, không ngờ Vu Thức Vy lại có thể nói chuyện cười mà không thấy buồn cười chút nào, lạnh quá…
Vu Văn Thanh sau khi hiểu ra, tức tới mức hàm răng run run: “Ngươi….Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi là có thái độ gì vậy hả?”.
Vu Thức Vy mỉm cười, cúi người, giống như rất rảnh rỗi nhìn Vu Văn Thanh: “đương nhiên là thái độ nên có đối với một người cha hận không thể đem con gái mình ném ra ngoài cửa rồi”.
“Ngươi…” Vu Văn Thanh tức tới mức á khẩu không nói được gì, bởi vì vừa rồi ông ta quả thật có suy nghĩ như vậy.
Ngọc Trúc thấy Vu Văn Thanh mới nói được vài ba câu mà lần nào cũng thua, không nhịn được lát sau đứng chắn trước mặt của Vu Thức Vy, giơ tay lên tát cho Vu Thức Vy một cái bạt tai, bày ra dáng vẻ dương dương tự đắc, nói: “Nhị tiểu thư, cái tát này là ta thay lão gia đánh cô, cô nói năng vô lễ, cãi lại lão gia, là đứa con gái bất hiếu, theo lý đáng phải chịu phạt”.
Vu Thức Vy cảm thấy mặt mình đau rát, ngẩng mặt lên, nhìn Ngọc Trúc, trước mặt nàng thì ngoan như một con mèo con, hóa ra đây mới là bộ mặt thật của cô ta, thật là chủ như nào thì sẽ có tớ như vậy.
Tiểu Ninh thấy Vu Thức Vy bị đánh, vội vàng đứng chắn trước mặt của Vu Thức Vy, ra sức bảo vệ nàng, tức giận nói: “Ngọc Trúc, tiểu thư chúng tôi tuy không còn là công chúa, nhưng vẫn là đích nữ của Vu Phủ, một nô tỳ như cô, lại dám hỗn xược như vậy, không sợ sẽ bị đưa tới bộ hình, trị cô vì tội ức hiếp chủ nhân hay sao?”.
“Chát” một tiếng, trên mặt của Tiểu Ninh cũng bị Ngọc Trúc tát một cái bạt vừa mạnh vừa đanh, cho dù Vu Thức Vy có kéo Tiểu Ninh một cái cũng không tránh được cú tát này.
Ngọc Trúc khinh khỉnh cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà Đích nữ chứ? Hừ, lão gia đã hủy bỏ danh phận đích nữ của cô ta rồi, cô ta bây giờ cũng chỉ là một thứ nữ hèn mọn, có tư cách gì mà hỗn xược như thế chứ?”
Cái gì?
Vu Thức Vy và Tiểu Ninh đồng loạt ngây người, hai mắt nhìn nhau, những ngày này dốt cuộc đã xảy ra những gì? Sao giống như tất cả mọi chuyện không thể đều biến thành có thể rồi bỗng chốc xảy ra đồng loạt vậy? Nàng sao lại có thể bỏ lỡ nhiều chuyện đến thế? Lẽ nào là bọn họ cố ý che mắt nàng?
Vu Thức Vy nhìn Vu Văn Thanh, mặt không cảm xúc, nói: “Những gì cô ta nói đều là sự thật?”.
Vu Văn Thanh đón lấy ánh mắt của Vu Thức Vy, có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh cảm giác hoảng sợ đó bị gạt bỏ, trong lòng nghĩ: Mình dù sao cũng là Thái sư, sợ gì chứ?
“Đúng vậy, ta quả thật đã hủy bỏ danh phận đích nữ của ngươi, Tiểu Vy à, Hoàng thượng thực sự rất hận ngươi, ta cũng hết cách rồi!”.
Ông ta vừa nói vừa bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, khiến Vu Thức Vy nhìn càng thấy buồn nôn. Trong con ngươi của nàng không có chút lăn tăn gợn sóng, không bi thương cũng không vui mừng, đối với việc giậu đổ bìm leo này của ông ta, tuy có chút bất ngờ, nhưng không có đau lòng, bởi vì ông ta vốn không phải cha ruột của nàng, nàng có gì phải buồn chứ?
Chỉ là… trước giờ chưa có ai giở trò sau lưng với nàng xong, mà vẫn có thể bình yên vô sự mà sống….
“Cha, người nói xem đặc tính của loài rắn là gì?
Vu Văn Thanh ngơ ngác, không hiểu tại sao Vu Thức Vy lại đột nhiên hỏi cái này, chỉ là nhìn thấy ánh mắt u ám này của nàng, trong lòng càng thêm lo lắng không yên: “Ý của ngươi là gì?”.
Khóe miệng của Vu Thức Vy khẽ nhếch lên, ý cười càng thêm sâu, rõ ràng là bây giờ đang là những ngày tháng tư, rõ ràng đang là buổi trưa, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cái lạnh vô cùng lạnh của băng tuyết ở cực bắc, nụ cười đó chỉ dừng lại ở trên mặt, chứ không phải từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy nàng chỉ cười, mà không nói gì, Vu Văn Thanh tâm trạng vô cùng sợ hãi, đột nhiên có dự cảm không lành: “Ngươi cười cái gì?”.
Vu Thức Vy nụ cười càng thêm sâu hơn “Tiểu nữ cười cha sống cả đời rồi, nhưng chung quy lại vẫn là tốn công vô ích, cái gì cũng không có được, chết đi rồi ngay cả một cỗ quan tài cũng không có!”.
“Ầm ~”
Vu Văn Thanh sống lưng như bị tạt một gáo nước lạnh, chân tay đều trở lên tê liệt và đông cứng lại, lời này của cô ta là có ý gì? Cô ta muốn ra tay với ông ta sao?
Cô ta từng bước từng bước ép chết Đường thị, Đường gia sụp đổ như nào, ông ta đều nhìn thấy. Từ nữ công cho tới mưu lược, cô ta rất giỏi tính kế, một khi đã bị cô ta tính kế rồi, vậy tuyệt đối… tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Ông ta không được tự phụ, không thể chặt đứt con đường của mình được.
Nghĩ tới đây, ngữ khí của Vu Văn Thanh trở nên mềm mỏng hơn,: “Tiểu Vy à, vừa rồi vi phụ chẳng qua chỉ là muốn đùa con một chút thôi, con vẫn là đích nữ của Vu phủ, điều này không có gì đáng để nghi ngờ cả”. Cùng lắm khi ông ta trở về sẽ lại trình lên một lần nữa, dù sao Thượng Thư bộ hộ cũng là huynh đệ thân thiết của hắn bao nhiêu năm qua.
Ngọc Trúc nhìn Vu Văn Thanh thay đổi nhanh như vậy, có chút bất mãn, nói: “Lão gia, người đừng quên cô ta có thể là người xui khiến tên tiểu nghiệt chủng này để nó cố ý va vào phu nhân”.
“Bịch” một tiếng, lời của Ngọc Trúc còn chưa nói xong, đã bị Vu Thức Vy một chân đá bay, va mạnh vào khung cửa ở phía sau, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Vu Thức Vy đi tới trước mặt cô ta, một tay kẹp chặt cằm của cô ta, khiến cô ta không chịu được phải mở miệng của mình ra, sau đó nàng rút ra một con dao găm giấu ở trong tay áo dùng để phòng thân, trong lúc Ngọc Trúc sợ hãi, mọi người chưa kịp khôi phục thần sắc, một đao cắt đứt lưỡi của cô ta, sau đó ném xuống bên cạnh chân của Ngọc Trúc.
“A…a…” Ngọc Trúc kêu lên thảm thiết.
Con ngươi Vu Văn Thanh mở to, không dám tin nhìn cảnh trước mặt, Vu Thức Vy… Vu Thức Vy không hề chớp mắt liền cắt lưỡi của Ngọc Trúc, đây quá là…. quá tàn nhẫn, quá là đáng sợ rồi…
Tiểu Ninh bịt hai mắt của Tiêu Li lại, vốn không cần chờ Vu Thức Vy nhắc nhở, liền đưa Tiêu Li rời khỏi Quan Cảnh viên.
Chu Lâm Huyên vốn giả đau nằm trong phòng sau khi nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Ngọc Trúc, vội vàng chạy ra ngoài, một chân đạp lên đầu lưỡi của Ngọc Trúc, bị trượt chân, ngã nhào về phía Vu Thức Vy.
Vu Văn Thanh từ trước tới giờ lần đầu tiên phản ứng nhanh tới vậy, một tay bắt lấy tay của Chu Lâm Huyên, kéo cô ta vào trong lòng, mà trên đất, Ngọc Trúc đã ngất đi vì đau.
Chu Lâm Huyên sợ hãi nhìn cái miệng của Ngọc Trúc vì đau mà không khép lại được vẫn há ra, trong đó vẫn còn máu thịt bê bết, trông thê thảm vô cùng.
Chu Lâm Huyên đột nhiên đẩy Vu Văn Thanh ra, khí thế đùng đùng đi tới trước mặt của Vu Thức Vy, giận dữ nói: “Vu Thức Vy, cô dám cắt lưỡi của Ngọc Trúc, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!”.
Bộ răng của cô ta sớm đã bị Vu Thức Vy nhổ hết, cho nên nói không lên lời, giọng nói có chút kì lạ, nói chuyện giống hệt mấy lão bà bà, thều thào, mồm cũng móm móm, dung nhan xinh đẹp cũng vì cái miệng móm mém này mà giảm đi đáng kể.
Vu Thức Vy nhìn cô ta, đáy mặt hiện lên sự trào phúng, không hề có chút cảm giác tội lỗi nào khi biến người khác thành bộ dạng như vậy, nhàn nhạt nói: “Cô ta phạm tội bắt nạt, nhục mạ chủ nhân, lẽ nào không đáng phải chịu phạt?”
“Ngươi…. Vu Thức Vy, ngươi vẫn độc ác như vậy, không, so với trước đây độc ác hơn rất nhiều”.
Vu Thức Vy cười như không có chuyện gì, nụ cười yêu ma quỷ dị giống như ma quỷ nơi địa ngục, tàn nhẫn mà tuyệt tình, máu lạnh mà thản nhiên: “Đương nhiên, con người luôn tiến bộ, không phải ngươi cũng tiến bộ rất nhanh hay sao? Giấu diếm mọi người liền mang thai, còn có cha ta nữa, gần đây cũng tiến bộ rõ rệt, Bản lĩnh hãm hại người khác chắc học từ ngươi ra? Thủ đoạn không tồi, cứ tiếp tục nhé, ta mà vui vẻ sẽ ban thưởng cho các ngươi mỗi người một cỗ quan tài!”.
Vu Văn Thanh và Chu Lâm Huyên sắc mặt trở lên trắng bệch, cô ta tuy nói đùa, nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy sát ý đáng sợ như những cơn sóng lớn tấp mạnh vào bờ vậy, giống như có một thế lực vô cùng hùng mạnh đang bao vây lấy bọn họ.
Bọn họ tinm, bọn họ tin Vu Thức Vy có thể làm được, bởi vì Vu Thức Vy không chỉ độc ác, mà còn rất biến thái, biến thái đến mất trí, khiến người khác vô cùng phẫn nộ.
Chính vì như vậy nên không thể không diệt trừ cô ta!
Chu Lâm Huyên và Vu Văn Thanh trao đổi ánh mắt, Vu Văn Thanh biết ý, lập tức bước lên trước, quát tháo: “Vu Thức Vy, ngươi đừng có mà tự cao tự đại, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, rất nhanh sẽ có người tài giỏi tới trị ngươi, e là ngươi sẽ không đợi được tới ngày đó đâu”.
Nghe xong những lời này, trong mắt của Vu Thức Vy hiện lên sự mỉa mai, nhìn Vu Văn Thanh một cái, đáy mắt chợt lóe lên sự thê lương, “Vu Văn Thanh, ông thật sự từng xem ta là con gái sao? Nữ nhân của ông nhiều như vậy, ông thật sự quan tâm ta sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK