Trước đó nàng đã phái Hàm Yên mang đến cho cô một chén rượu, để ra ám hiệu hỏi ngầm xem cô có muốn liên minh cùng nàng hay không, La Thị cũng hồi trả cho nàng một món quà ngay bấy giờ, đưa chén rượu đã uống hết trả lại cho nàng, biểu thị rằng cô đồng ý liên minh với nàng. Ngay sau đó liền xảy ra việc Vu Vinh Hoa của Pháp Hoa Tự lột bỏ xiêm y dưới con mắt của bao nhiêu người, tất cả đều do đôi tay hảo hương của La Thị phát huy tác dụng gây ra.
Chỉ là Vu Thức Vy không hiểu, La Thị tại sao phải che dấu thân phận tiểu thư Thế Gia Điều Hương của mình? Bản lĩnh của cô không hề thua kém Đường Thị, vậy mà vì sao lại chết trong tay Đường Thị?
Hay là kiếp trước cô đã lơ là làm sai điều gì.
La Thị dần thu về sát khí trong mắt mình, nàng hỏi cô tin hay không, đáp án của cô là: tin. Từ giây phút mà nàng tìm tới cô, cô đã biết rồi, chế giễu nói: “vậy thì ta đã quá xem thường ngươi rồi, ta muốn biết rốt cuộc ngươi biết chuyện này từ khi nào.”
Vu Thức Vy cười nhạt, nhấc vòi rượu trên bàn lên, mời cô một chén, “từ khi nào phát hiện ra thì ta cũng không rõ, nhưng quan trọng là lợi và hại của hai ta không hề xung đột, hai ta là bạn không phải địch.”
Nghĩa là nếu có một ngày lợi và hại của họ xảy ra xung đột thì họ sẽ không còn là đồng minh nữa.
Một kẻ địch thật thà tốt hơn một người bạn giả dối, nàng tin rằng La Thị còn rõ điều này hơn nàng, hỏi như vậy chẳng qua là muốn thăm dò xem nàng nắm trong tay điểm yếu gì của cô.
La Thị nghe xong, sắc mặt dần cứng lại, là bạn không phải thù......
Lúc lâu sau đó, cô dường như nghĩ thông điều gì đó, lộ ra một nụ cười tỏ ra đã hiểu ý của nàng, cũng nâng lên chén rượu, hồi đáp chén rượu của Vu Thức Vy, “Vậy thì chúc chúng ta sẽ đạt được mục tiêu của bản thân.”
Cô muốn xem một người có tính tình quả quyết, lòng dạ quyết đoán như Vu Thức Vy, sau này sẽ còn làm được những gì, bỗng dưng cô thấy rất kì vọng.
Hai người nhìn nhau cười, chuyện trò đôi lời Lạc thị đang tính rời đi.
Bỗng dưng lúc này, Hàm Yên vội vàng bước vào, sắc mặt khác lạ, bước tới bên cạnh Vu Thức Vy, thấp giọng bẩm báo: “Nhị tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi, hoàng thượng ở ngoại thành gặp phải thích khách.”
“Thích khách?” Vu Thức Vy cau mày, kiếp trước không hề có chuyện gặp phải thích khách, là do chỗ nào xảy ra vấn đề chứ?
“ vậy giờ hoàng thượng sao rồi?” Vu Thức Vy hỏi.
Hàm Yên cung kính đáp: “cũng may hoàng thường không sao, là Cửu U Vương giúp hoàng thượng đỡ nhát dao đó, hiện giờ đang cấp cứu trong hoàng cung.
Cửu U Vương? Cửu hoàng thúc Thượng Quan Cửu U?
Ánh mắt Vu Thức Vy trầm lại, nàng nhớ rất rõ rằng ngày Thượng Quan Diệp đăng cơ Cửu U Vương đã mang theo mấy chục vạn đại quân đi Như Nhiên (tên một dân tộc cổ đại), đồng thời trở thành quốc vương của Nhu Nhiên chỉ sau một đêm, hơn thế trong một thời gian ngắn còn thống nhất Bắc Mạc. Sau khi Thượng Quan Diệp đăng cơ được 3 năm, Thượng Quan Cửu U đưa quân nam tiến, tấn công Đại Vân, cuối cùng lại chết vì trúng độc ngay trong doanh trại của mình, thực sự khó lòng tin được.
Bây giờ nghĩ lại, thấy rất đáng ngờ.
“ Tiểu Vy, ta vẫn còn việc, xin cáo từ.” La Thị đứng cạnh bỗng dưng lên tiếng làm ngắt đoạn suy nghĩ của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy mỉm cười, “vậy ta không tiễn.”
Sau khi Lạc Thị rời khỏi, Vu Thức Vy hỏi Hàm Yên: “Việc ta bảo ngươi nghe ngóng sao rồi, có phát hiện ra điều gì không?”
Hàm Yên gật đầu, “dạ đã nghe ngóng được, người đó giờ ở Bắc Cương, không lâu nữa sẽ trở lại.”
Nghe vậy, Vu Thức Vy hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, “ ta biết rồi, lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một mình, nếu có người tới tìm, cứ bảo là ta bị bệnh.”
“vâng, nô tì cáo lui.”
Chớp mắt đã đến đêm, ánh trăng động nhẹ , sao sáng rực trên bầu trời.
Trong vườn của hậu viên bỏ hoang, từ ngoài bụi cỏ khô cao bằng người, một bóng đen lén lút vụng trộm đi tới, thấp giọng gọi: “tiểu thư, tiểu thư.”
Trong bụi cỏ, có một bóng đen động đậy, đi ra từ bên trong, đáp: “ là ta.”
Vừa nói vừa tháo xuống nón che đầu, dưới ánh trăng một gương mặt thanh tú xinh đẹp, thuần khiết trong như băng, trắng tuyết lộ ra, ngoài Vy Thức Vy ra còn có thể là ai được nữa?
Tiểu Ninh nhìn thấy Vu Thức Vy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ cả người, cô nhìn trái nhìn phải một lúc, tim của cô lại bị nhấc lên nơm nớp lo sợ, không nhịn được xoa xoa hai cánh tay, nuốt nước bọt nói: “tiểu thư, sao lại phải tới đây?Nghe nói ở đây từng có quỷ đấy.”
Gương mặt nhỏ bé của tiểu Ninh nhăn nhó tràn đầy vẻ sợ hãi,
Vu Thức Vy không nhịn được cười thành tiếng, “nha đầu ngốc, quỷ thì có gì đáng sợ, trên thế giới này, đáng sợ nhất chính là con người.”
Tiểu Ninh gật gật đầu, thần sắc trở nên căng cứng, thấp giọng nói: “tiểu thư, bên phía Vương Thị có động tĩnh rồi, bà ta muốn nô tì hạ độc người.”
“Hạ độc?”
Vu Thức Vy mặt không chút biểu tình lặp lại hai chữ này, đáy mắt yên tĩnh không có bất cứ cảm xúc gì, dường như việc này không hề liên quan tới nàng, nàng sớm đã chết lòng với vị mẫu thân Vương Thị này, thì còn có gì đáng đau lòng nữa chứ?
Tiểu Ninh thấy Vu Thức Vy không nói gì, tưởng rằng Vu Thức Vy đau lòng, mắt lướt qua chút thương đau, “tiểu thư, người bảo, phải làm sao?”
Vu Thức Vy lành lạnh cong lên đôi môi anh đào, ánh mắt lướt qua chút tàn độc, “Bà ta muốn ngươi hạ độc, vậy thì ngươi hạ độc là được.”
“Gì cơ?” Tiểu Ninh bị dọa xuýt chết, tưởng rằng Vu Thức Vy nói đùa, vội vàng nói: “Nhị tiểu thư, người nói gì vậy? Nô tì sao dám hạ độc người cơ chứ?”
Cô mong tiểu thư nhà mình sống tốt còn không kịp, sao có thể hại nàng được?
Bối Tiểu Ninh hai mắt bắt đầu ngấn lệ, Vu Thức Vy không kìm lòng vuốt tóc cô, an ủi nói, “Ninh Nhi ngốc, ta bảo em hạ độc là tương kế tựu kế, ta sẽ không mang tính mạng mình đi mạo hiểm, em nhớ kĩ, ở trước mặt Vương Thị phải thật bình tĩnh, không được lộ ra bất cứ sơ hở gì, phải bảo toàn tính mạng của mình trước thì mới có thể bảo toàn tính mạng cho ta được.”
Tiểu Ninh giờ mới hiểu ra từ khóc thành cười, “Tiểu Ninh hiểu rồi, Tiểu Ninh nhất định sẽ không để lộ ra bất kì sơ hở gì.”
“Uhm, quay về đi.” Tiểu Ninh cúi người, nhìn quanh bốn phía, rồi nhanh chóng rời đi.
Rồi Vu Thức Vy mới đội lại nón lá, cũng chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ đúng lúc này, đằng sau chuyền tới tiếng động lớn, hình như có vật nặng gì đó bị ném xuống đất.
Vu Thức Vy dừng chân lại, toàn thân cảnh giác, đột ngột quay người nhìn về phía sau, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng có một bóng đen sâu trong bụi rậm, không rõ là vật gì.
Nàng chớp chớp mắt, vén bụi cỏ ra, nhìn vào bên trong, thì thấy bóng đen đó là con người, hắn cuộn tròn người lại, không hề động đậy, cũng không rõ là vì sao.
Kệ hắn đi, muốn thế nào thì thế đấy, chẳng hề liên quan đến nàng.
Nghĩ vậy, Vu Thức Vy bèn quay người đi khỏi. Không ngờ rằng, nàng còn chưa ra khỏi hậu viện, đã nghe thấy tiếng nói yếu đuối của một nam nhi, “Muốn đi? Để mạng của ngươi lại”
Một tiếng cười vang trời truyền đến, Vu Thức Vy cảnh giác, nàng nghiêng người đổ trên mặt đất, sau đó nghe thấy ba tiếng vang nhẹ “tinh, tinh, tinh”, vừa nhấc tay lên liền thấy ba thanh kim bạc lóe sáng sắc lạnh đính trên cánh cửa trước mặt nàng.
Ánh mắt Vu Thức Vy trầm lại, lướt qua chút tàn khí, không ngờ người đó muốn giết nàng! Vừa rồi nếu nàng phản ứng chậm một chút thôi, lúc này chắc đã mất mạng nơi chín suối.
Chết tiệt!
Vu Thức Vy đột nhiên quay người lại ánh mắt như hồn ma nhìn về phía bóng đen, lạnh lùng nói: “Không cần biết ngươi là ai, ta chưa từng gặp ngươi, cho nên ngươi không có lí do gì phải giết người diệt khẩu.”
Âm thanh vừa dứt, chỉ thấy người đó nghiêng ngả đứng dậy, thấp giọng nói: “Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?”
Dựa vào cái gì?
Vu Thức Vy cười lạnh, “Dựa vào ngươi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin ta.”
Lời nói quả quyết, thậm chí có chút ngạo mạn, làm tên áo đen thoáng chút ngạc nhiên, ngay sau đó ánh mắt hắn lại tràn đầy sự chế giễu, ý định giết người lại hiện lên, “ngươi có tin ta giết ngươi ngay bây giờ không.”
Vu Thức Vy tỏ ra một chút cũng không cảm nhận thấy sát khí mà tên áo đen đó toát ra, đồng thời cũng dùng ánh mắt tràn đầy sự chế giễu đáp trả, hơi nhếch đôi môi đỏ hồng của nàng lên, nhẹ nhàng phát ra hai chữ, “không tin.”
Nói xong, nàng bỗng giơ hai tay lên, vung vạt áo lên trong không trung hai cái sau đó hạ xuống, động tác lưu loát sinh động.
Thấy thế, tên áo đen không rõ, nàng vung tay áo làm gì? Một khắc sau đó, hắn hiểu liền, nhưng đã muộn, kinh ngạc trợn to mắt nhìn Vu Thức Vy, “ngươi...”
Âm thanh chưa thoát ra, tên áo đen đã “bịch” một tiếng ngã xuống, toàn thân không có lấy một chút sức lực, mềm oặt như bùn đất.
Trong mắt tên áo đen toàn là kinh ngạc, không thể tin được, không tin được rằng bản thân bại bởi tay một người con gái, hắn rõ ràng cảm nhận được trên người nàng không có một chút nội lực nào, cũng không biết võ công, làm thế nào mà nàng làm được điều đó?
Trừ khi là bởi động tác vung tay áo ban nãy?
Vu Thức Vy thấy hắn ngã xuống, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: cũng may vài ngày trước lấy từ chỗ Lạc Thị một chút mê hương không mùi không sắc để phòng thân, nếu không hôm nay khó mà thoát được kiếp nạn này.
Nàng đi tới, ngồi xuống, lột ra khăn che mặt của tên áo đen, nhìn kĩ, thấy tên nam nhi này dung mạo lạnh lùng, ánh mắt nặng nề u ám, sát khí trên người hắn vì bị nàng chạm vào người mà trở nên càng mãnh liệt, bất giác hỏi: “Ngươi là ai?”