Diệp hoàng hậu thấy Vu Vinh Hoa đằng đằng sát khí, bà chớp mắt, nhìn sang Hàm Yên đứng bên cạnh, vội khoát tay nói, “Ngươi xuất cung tìm Vệ thần y đi, nói hoàng thượng có chỉ, truyền hắn vào chữa trị đôi chân cho thái tử.”
“Vâng thưa hoàng hậu nương nương.” Hàm Yên gật đầu nhận lệnh, quay sang nhìn thật kỹ Vu Vinh Hoa, không cam lòng quay người bỏ đi, trong lòng nghĩ không thông, tại sao tiểu thư lại cho ả ta thuốc giải?
Loại người như ả ra phải lăng trì xử tử. Không, lăng trì xử tử cũng khó rửa được mối hận trong lòng này!
Ả nhiều lần hãm hại tiểu thư, khiến Lục Thủy Đầu trúng độc Ngũ Trùng. Trong đêm cung yến còn vu khống tiểu thư tư thông làm tiểu thư chịu vô số nhục nhã. Cuối cùng ả còn cùng Chu Lâm Huyên phái sát thủ giết tiểu thư!
Nàng mãi mãi không thể quên cảnh tượng hôm tiểu thư cưỡi bạch mã xuất hiện trước mặt nàng, người nằm thoi thóp, toàn thân đẫm máu, mặt mày trắng bệch, trên bụng cắm một thanh kiếm, xuyên qua toàn bộ cơ thể, ngay phía dưới tim, chỉ một chút nữa là đâm sâu vào tim của tiểu thư.
Hai nơi đều là trọng thương chí mạng!
Nửa tháng ròng rã tiểu thư phát sốt, nhiều lần tiểu thư không thở nổi khiến nàng và Tiểu Ninh cứ tưởng tiểu thư đã chết nhưng cuối cùng tiểu thư đã gượng dậy được, ý niệm cầu sinh cực lớn đã giúp tiểu thư sống lại.
Vết thương làm mủ, không cách nào lành lại, là nàng đã nhờ đại phu gọt đi mớ thịt thối này đi. Khi vết thương dần khép miệng lại thì hơn một tháng sau tiểu thư mới hoàn toàn khỏe lại.
Khoảng thời gian đó, nàng và Tiểu Ninh hầu như luôn bên cạnh tiểu thư không rời nửa bước, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, lo lắng cho tiểu thư có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng may thay, may mà ông trời có mắt để cho tiểu thư nhà nàng được sống trở lại.
Nói thật, mỗi ngày tra tấn Vu Vinh Hoa thế này vẫn còn nhân từ hơn so với tiểu thư nhà nàng gấp trăm lần. Nàng chỉ hận không thể tự tay mình xé Vu Vinh Hoa thành trăm mảnh...
Hàm Yên lúc này còn chưa biết mối huyết hải thâm thù giữa Vu Thức Vy và Vu Vinh Hoa. Nếu nàng ấy biết những nỗi khổ Vu Thức Vy phải gánh chịu ở tiền kiếp như phế hậu, mất con, bị giam cầm mười tám năm, cuối cùng chết trôi sông trong lồng heo, nàng chắc hẳn sẽ không còn chút do dự nào mà đem Vu Vinh Hoa nghiền thành tro bụi, băm thịt cho chó ăn!
Trong tẩm cung, Diệp hoàng hậu cho lui tả hữu, nghiêm túc nhìn vào mắt Vu Vinh Hoa, “Hoa Nhi, tại sao con vừa khỏe lại liền muốn giết Vu Thức Vy? Lẽ nào con bị thất tâm phong là có liên quan đến ả?”
Vu Vinh Hoa gật gật đầu, “Con điên đều là do ả hại cả.”
Một người cứng rắn như nàng, nhìn thấy Đường Sùng Việt nằm chết thảm bên cạnh còn không bị dọa đến điên thì lần này chính tay giết cha, dù có sợ hãi nhưng tuyệt đối không thể điên được. Chỉ là trong ký ức gần đây nàng ta đã dùng chủy thủ đâm Thấm Thủy một nhát làm náo loạn cả phủ.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó nàng quả thật không được bình thường, Vu Thức Vy dùng độc, nàng ta nhất định đã uống loại độc gì đó!
Nghĩ đến đây, Vu Vinh Hoa đột nhiên đứng dậy, hung hăng nói: “Mẫu hậu, ả tiện nhân đó ở đâu? Con phải giết nó!”
Diệp hoàng hậu cũng rất hận Vu Thức Vy, nhưng bà đã tìm mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa tìm được. Tối đó trong buổi hôn lễ của Thượng Quan Cửu U bà có gặp một lần nhưng sau đó thì nàng ta biến mất như phù dung sớm nở tối tàn, đá chìm đáy biển, không tìm thấy tung tích đâu cả.
Định thần lại, Diệp hoàng hậu vừa đau xót vừa mừng rỡ, vuốt ve khuôn mặt hao gầy của Vu Vinh Hoa, nghẹn ngào nói: “Hoa Nhi, chúng ta đừng quan tâm đến ả nữa, con xem con ốm đi rồi. Để ta giúp con bồi bổ cơ thể lại. Như Mộng à, còn không đi chuẩn bị thuốc bổ cho Hoa Nhi.”
Như Mộng ngoài cửa trả lời, “Vâng thưa nương nương.”
Vu Vinh Hoa cũng biết muốn giết Vu Thức Vy không thể gấp gáp nhất thời được, nàng ta liền bình tĩnh lại, thầm nhủ: Nhất định phải chính tay đưa Vu Thức Vy xuống ba tấc đất, khiến ả chết không có đất chôn thây!
Cùng lúc, Vu Vinh Hoa lại nghĩ đến một chuyện quan trọng khác, vội vã hỏi: “Mẫu hậu, Châu Nhi, Châu Nhi đâu?”
“Châu Nhi…” Diệp hoàng hậu ảm đạm, có chút áy náy nói: “Châu Nhi là tiểu thế tử của Đoan Vương phủ nên đã bị Thượng Quan Diệp và Thấm Thủy công chúa dẫn đi rồi, nhưng mẫu hậu đã phái người theo dõi, Châu Nhi ăn ngoan ngủ ngoan, hoạt bát dễ thương, họ cũng không bạc đãi với Châu Nhi.”
Vu Vinh Hoa căm giận nói: “Bọn họ đương nhiên sẽ không bạc đãi Châu Nhi.”
Ả tiện nhân Thấm Thủy đã từng nói, bản thân không có con nên muốn Châu Nhi làm con trai của ả, gọi ả là mẫu phi!
Không được, ta không thể để Châu Nhi bị cướp mất, ta phải đòi lại Châu Nhi. Con trai của ta và Sùng Diễn ca ca tuyệt đối không thể để kẻ khác nuôi dưỡng.
“Mẫu hậu, con phải về Đoan Vương phủ!” Vu Vinh Hoa đột nhiên kiên quyết nói.
Diệp hoàng hậu ngạc nhiên, “Hoa Nhi, con không phải muốn hòa ly với Thượng Quan Diệp sao?”
Vu Vinh Hoa sa sầm mặt lại, nếu hòa li với tên rác rưởi Thượng Quan Diệp không phải đúng ý của hoàng thượng rồi sao? Vậy thì nàng ta phải quay về Đoan Vương Phủ làm cho Đoan Vương Phủ trời long đất lở, cho bọn tiện nhân đó chết không có đất chôn thân!
Dùng bữa trưa xong, Diệp hoàng hậu đích thân đưa Vu Vinh Hoa về Đoan Vương phủ, sau đó bà ta triệu tập tất cả những người trong phủ lại, bao gồm cả tì nữ và các gia đinh.
Toàn thân khoác phượng bào đỏ thắm, mặt lẫm như sương, ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống tất cả mọi người, hồi lâu, bà trầm giọng: “Tư Nhu công chúa không những là trắc phi của Đoan Vương phủ mà còn là nghĩa nữ của bổn cung, bổn cung không hy vọng nghe được tin đồn gì bất lợi cho công chúa, các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Thấm Thủy công chúa cúi đầu nói trước: “Vâng thưa nương nương, cẩn tuân ý chỉ của nương nương, cả nhà lớn bé chúng thần sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”
Các di nương, tì nữ và gia đinh ở phía sau cũng đồng loạt trả lời: “Cẩn tuân ý chỉ của nương nương.”
Diệp hoàng hậu gật đầu hài lòng rồi nhìn sang Thấm Thủy công chúa nói: “Đoan vương phi, Tư Nhu công chúa đã trở về, ngươi mang tiểu thế tử trả lại cho nàng ấy nuôi dưỡng đi. Ngươi dù gì cũng không phải mẹ ruột, cũng chưa từng sinh con nên không thích hợp mang theo đứa trẻ bên người.”
Thấm Thủy công chúa nghe xong có chút không cam tâm, ngẩng đầu nói, “Nương nương, mấy ngày nay thần thiếp chăm sóc tiểu thế tử cũng rất suôn sẻ, không có vấn đề gì. Vinh muội muội đã lâu không chăm sóc thế tử, nhất thời trở về, thần thiếp sợ tiểu thế tử không thích ứng kịp.”
Diệp hoàng hậu vỗ bàn bát tiên, lông mày dựng đứng, “Đoan vương phi to gan, ngươi dám chất vấn bổn cung?”
Thấm Thủy công chúa cúi đầu lí nhí: “Không dám, thần thiếp chỉ là nghĩ cho tiểu thế tử. Bệnh thất tâm phong của Vinh muội muội tuy đã khỏi nhưng khó bảo đảm sẽ không tái phát. Nếu tái phát sẽ gây bất lợi cho tiểu thế tử, cả nhà lại không ở bên cạnh thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Kính mong nương nương thu hồi ý chỉ, để thần thiếp tiếp tục nuôi dưỡng tiểu thế tử, một năm sau nếu Vinh muội muội không tái phát bệnh thì thần thiếp đương nhiên sẽ mang thế tử về cho nàng ấy.”
Vu Vinh Hoa ngồi bên nghe thấy, không nhịn nổi phẫn hận, đứng dậy chỉ vào Thấm Thủy nói: “Ả tiện nhân nhà ngươi, Châu Nhi là con ta, ngươi dám làm mẹ con ta cốt nhục phân ly à? Ngươi còn lương tâm không hả?”
Thấm Thủy công chúa không chút sợ hãi đối mặt với Vu Vinh Hoa, tỏ vẻ khinh bỉ, cười nói: “Vinh muội muội, kẻ khiến mẹ con muội cốt nhục phân ly không phải là ta, mà là bản thân muội. Muội bị bệnh thất tâm phong, đây là sự thật không có gì bàn cãi nữa, muội nói muội đã khỏe lại, vậy muội có bảo đảm bản thân mình sẽ không phát bệnh lại không? Nếu bệnh lại tái phái, làm tổn thương đến Châu Nhi, lúc đó muội oán ai đây?”
Câu hỏi đã làm Vu Vinh Hoa khựng lại. Đúng vậy, tuy nàng ta đã khỏi nhưng không thể bảo đảm sẽ không tái phát, lỡ như tiện nhân Vu Thức Vy đó lại làm nàng điên lần nữa thì nàng sẽ lại chính tay giết con...
Nghĩ đến cảnh chính tay giết chết Vu Văn Thanh, Vu Vinh Hoa có thể tưởng tượng được cảnh tay cầm chủy thủ đâm chết Châu Nhi. Nàng ta cảm thấy rùng mình, sắc mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống.
Diệp hoàng hậu xưa nay không biết Thấm Thủy lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, từng câu từng chữ có thể khiến người ta không thể phản bác. Bà ta cười nhẹ một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đoan vương phi, hôm qua nhận được cấp báo từ tiền tuyến, Đột Quyết phóng hỏa thiêu cháy năm mươi vạn thạch lương thảo Đại Vân chúng ta, ngươi nói xem, có phải có gian tế nhúng tay trong chuyện này không?”
Cái gì?
Thấm Thủy biến sắc. Bà ta muốn ám chỉ nàng, gán tội gian tế phản quốc cho nàng, đến lúc đó, nàng sẽ trở thành nơi để cho bách tính Đại Vân Triều trút giận!
Nghĩ đến đây, Thấm Thủy đè nén sự bất mãn, xem xét tình thế, nở nụ cười khuất phục, nhẹ nhàng nói: “Là thần thiếp hồ đồ. Vinh muội muội đã khỏe lại thì sẽ không tái phát nữa, nương nương yên tâm, một lát nữa thần thiếp sẽ mang tiểu thế tử về Vinh Hoa các.”
Diệp hoàng hậu hừ một tiếng lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Ngươi đúng là gió chiều nào xuôi chiều đó, bổn cung đi trước, hôm khác lại đến thăm Tư Nhu công chúa.”
Vừa nói, bà ta vừa đứng dậy, rời khỏi Đoan Vương Phủ. Mọi người phía sau cung kính tiễn đưa.
Thấm Thủy công chúa gục đầu xuống che đi đôi mắt phẫn nộ. Một lúc sau nàng nàng ngước mặt nhìn lên thấy Vu Vinh Hoa vô cùng đắc ý, nàng đứng dậy đi lại, cười nói: “Chúc mừng muội muội khỏi bệnh, lại được hoàng hậu nương nương yêu thương như vậy. Cái miếu vương phủ nhỏ bé này sợ là không kính nổi phật lớn công chúa đây.”
Vu Vinh Hoa chớp mắt ra vẻ thắng lợi, bước đến bên tai Thấm Thủy công chúa, hung ác nói: “Ta đã trở về, mấy tiện nhân các ngươi xui xẻo rồi!”