Đường Mẫn Nhi khó hiểu nhìn Vu Thức Vy cười dài, nàng ta nhíu mi nói: “Ngươi cười cái gì? Hay là ngươi điên rồi?”
Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn nàng ta, trên gương mặt trắng bệch mỏng manh như tờ giấy vẫn mang theo ý cười giễu cợt, nàng cười cảnh tượng này quen thuộc đến thế, nàng cười vì người khác là dao thớt còn mình là thịt cá, nàng cười vì tình thế nghịch chuyển, tình thế nghịch chuyển…
Mày liễu của Đường Mẫn Nhi dựng đứng lên, lại giáng cho nàng hai cái tát: “Ngươi cười đi, cười tiếp đi…”
Khóe miệng của Vu Thức Vy chảy ra máu tươi, trong mắt mang theo vẻ không chịu khuất phục, yêu dị như quỷ cơ: “Đường Mẫn Nhi, ngươi không giết ta thật sao?”
Nhìn sát ý lóe lên trong mắt nàng, trái tim Đường Mẫn Nhi không khỏi run lên, vô thức lùi về sau hai bước, khoảnh khắc đó, nàng ta khiếp sợ vì sát khí trên người nàng.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Mẫn Nhi cảm thấy thật buồn cười, rõ ràng nàng ta mới là tù nhân, còn bày ra cái bộ dáng cao ngạo lạnh lùng đó?
Không hành hạ ả ta cho đủ, nàng sẽ không phải là Đường Mẫn Nhi!
“Vu Thức Vy, đừng có dùng mấy cái khôn vặt của ngươi trước mặt bổn cung, muốn khích tướng để bổn cung cho ngươi chết thống khoái sao, nói cho ngươi biết, không đời nào!”
Nói đến đây thì nàng ta hơi ngừng lại, quay đầu nhìn ám vệ, nói tàn độc: “Hai các ngươi tiếp tục đánh cho ta, nếu ngất xỉu thì hắt nước cho tỉnh rồi đánh tiếp, lần lượt dùng hết bảy mươi hai thứ hình cụ này, nhớ đấy, không có sự cho phép của bổn cung, không được để ả chết!”
Ám vệ nhìn nhau rồi vội vàng đáp: “Vâng, cung tiễn nương nương…”
“Ừ…” Đường Mẫn Nhi nhếch môi, hài lòng ra khỏi lãnh cung.
Để lại sau lưng tiếng kêu thét thảm thiết!
Trong cung Cảnh Đức lạnh lùng, Sở hoàng hậu gần năm mươi tuổi ngồi niệm kinh trước tượng quan âm. Bà mặc áo xám đơn giản, sắc mặt hơi trắng, trên người mang theo hơi thở lạnh nhạt như nhìn thấu hồng trần.
Hai năm trước bà bị Đường Mẫn Nhi đoạt hết quyền lực, lại nói lời khó nghe trước mặt hoàng đế, hoàn toàn khiến hoàng đế tức giận, từ đó đến nay bà vẫn luôn ở trong cung Cảnh Đức, không bước ra ngoài một bước.
Lệ Phi và Trần tiệp dư vừa mới tới đây kể lể, nói Liễu quý phi mê hoặc hoàng thượng, khiến hoàng thượng không dùng người một cách khách quan, phái tên Vu thừa tướng đó đi đánh trận, không những không thắng, còn tổn thất binh lực của cả nước, không thể không dâng thư đầu hàng, từ nay thần phục Đại Vân.
Tây Lương bọn họ đứng sừng sững tám trăm năm không đổ, vốn là nhờ không tranh giành, không gây chuyện, từ xưa tới này nước sông không phải nước giếng với các nước khác, không ngờ… không ngờ lại thua trong tay một nữ nhân.
Chỉ trách hoàng thượng lẩm cẩm, sủng ái một nữ nhân độc địa như vậy!
“Nương nương, nương nương, lãnh cung… xảy ra chút chuyện!” Cung nữ Quế Chi vội vàng chạy vào, vẻ mặt rất phức tạp.
Sắc mặt của Sở hoàng hậu vô cùng lạnh nhạt, nói xa xăm: “Bổn cung đã sớm không còn quyền lực gì nữa, không hỏi đến sự đời, lãnh cung có chuyện thì liên quan gì tới bổn cung?”
Quế Chi gật đầu, nói cẩn thận: “Nương nương, lần này không biết là cung nữ nào xui xẻo chọc vào Liễu quý phi, bị nhốt vào lãnh cung, nghe người ta nói là phải chịu bảy mươi hai hình cụ, còn không cho phép người chết đi…”
“Rầm….”
Sở hoàng hậu quăng chuỗi ngọc phật xuống đất, tức giận nói: “Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất mà thôi, bổn cung hiểu tính tình của Liễu quý phi, những cung nữ đắc tội nàng ta đa số đểu không có kết quả tốt. Bổn cung còn tưởng lần này Tây Lương bại trận, nàng ta sẽ bớt lại chút, không ngờ lại vẫn hung hăn, ngang ngược như vậy.”
Quế Chi quỳ xuống, to gan can gián: “Nương nương, là lúc phải lấy lại trật tự rồi, những lời nói quá vô lễ nô tỳ chưa từng dám nói, nhưng hôm nay không thể không liều chết nói ra. Nếu để yêu nữ này tiếp tục ở bên cạnh hoàng thượng, Tây Lương sẽ diệt mất…”
Nghe xong, ánh mắt của Sở hoàng hậu lộ ra vẻ bi ai, sao bà lại không muốn lấy lại trật tự, đuổi Liễu quý phi chỉ biết gian nịnh này ra khỏi cung chứ?
Nhưng bà đã mất đi quyền hạn của hoàng hậu, chỉ còn cái danh nghĩa hoàng hậu mà thôi, căn bản không đấu lại được nữ nhân đó. Huống chi bây giờ nàng ta còn đang mang long thai, được hoàng thượng sủng lên trời, bà phải quật đổ nàng ta thế nào?
“Đừng nhắc lại chuyện này nữa…”
“Nương nương… Người không thể không để ý tới được..”
Sở hoàng hậu nhắm chặt mắt lại, lại mở mắt ra, bên trong tràn ngập sự kiên định: “Tìm nhị hoàng tử Trữ Lan tới đây, nói là bổn cung có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Ánh mắt của Quế Chi lóe lên, không hiếu cho lắm: “Nương nương, lúc này tìm nhị hoàng tử là vì..”
“Ngươi cứ gọi tới là được.”
“Vâng, nương nương…”
Cung Quan Sư.
Đường Mẫn Nhi đang nằm nghiêng trên ghế bành dài, ăn quả óc chó mà Đào Hoa tự tay bóc, một tiểu tỳ nữ chạy vội vào nói: “Nương nương, không xong rồi, hoàng hậu, hoàng hậu muốn hợp tác với nhị hoàng tử nghĩ kế giết người…”
Đường Mẫn Nhi kinh hãi ngồi dậy, khuôn mặt tỏ vẻ khó tin: “Chỉ với bọn họ mà cũng muốn giết bổn cung?”
“Nương nương, chính tai nô tỳ nghe thấy, đúng là.. đúng là hoàng hậu và nhị hoàng tử muốn giết người, nên làm gì bây giờ?”
Đường Mẫn Nhi cười thâm độc, trong mắt có sát ý: “Vậy thì dùng tội danh ngầm mưu đồ tạo phản, khiến chúng phải nếm mùi…”
Trong một căn phòng của một quán trọ thuộc phạm vi Tây Lương, hàng loạt người mặc áo đen quỳ kín mít dưới đất: “Vương gia, tìm thấy rồi, vương phi đang ở trong hoàng cung Tây Lương, bị một nữ nhân tên là Liễu Mính Yên bắt.”
Hàn Giang Nguyệt mặc quần áo trắng, y đứng chắp tay, vẻ mặt căng thẳng: “Liễu Mính Yến là ai?”
“Bẩm vương gia, là sủng phi của hoàng đế Tây Lương, nàng ta bắt vương phi nương nương nhốt vào lãnh cung, chịu… chịu hình…”
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt đen trầm xuống: “Chịu hình? Khốn kiếp, đã biết được tung tích của vương phi, sao không cứu nàng ra?”
Ám vệ run rẩy nói: “Bẩm vương gia, không phải thuộc hạ không cứu, nhưng ba tầng trong ba tầng ngoài của lãnh cung đều bị tử sĩ của hoàng thất Tây Lương bao vây, hơn mười huynh đệ Bốc Diệp Môn đi, nhưng chỉ còn ba người thuộc hạ sống sót, thuộc hạ không dám chậm trễ, vội quay về bẩm báo với vương gia.”
Lạc Thanh Phong và những người áo đen khác nghe ám vệ trả lời thì đều biến đối sắc mặt. Sát thủ của Bốc Diệp Môn người người võ công cao cừng, lần này đi mười mấy người lại chỉ sống có ba, cũng đủ thấy tử sĩ của Tây Lương rất lợi hại!
Lạc Thanh Phong cảm thấy nếu bọn họ cứ thế mà tới đòi người, chưa biết chừng còn bị Tây Lương cắn ngược trở lại, nói bọn họ có ý đồ thâu tóm Tây Lương, ngược lại sẽ bất lợi cho tiểu thư, không bằng…
“Vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn đi một chuyến, mong vương gia cho phép.”
Ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt lóe lên: “Lạc Thanh Phong, ngươi muốn một mình một ngựa đi cứu Vy Nhi?”
Lạc Thanh Phong đáp: “Không, nếu không chắc chắn, thuộc hạ sẽ không hành động theo cảm tính, thuộc hạ chỉ nghe theo lệnh của tiểu thư, nếu có một ngày không tìm được tiểu thư, thuộc hạ sẽ nhận lấy năm mươi vạn đại quân, sau đó…”
“Ngươi muốn dẫn năm mươi vạn đại quân đánh vào hoàng thành?”
Lạc Thanh Phong chắp tay nói: “Tiểu thư đã từng nói, cho dù là chuyện gì cũng có một lối giải quyết, nếu không thế dùng kế, vậy thì lấy mạnh chế mạnh, khiến đối phương không thể không khuất phục!”
Hàn Giang Nguyệt do dự một lát cuối cùng quyết định nói: “Ngươi đi chuẩn bị đi, coi như là bước cờ cuối cùng, nếu không phải tới lúc bất đắc dĩ, quyết không thế đi bước này, tập trung binh lực ở Hỏa Long Quan trước, chờ tin của bổn vương.”
“Thuộc hạ biết.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt chìm xuống, hắn không khỏi nhắc nhở: “Còn có một điều nữa, nếu có ngày không thể không xuất binh thật, bổn vương hi vọng những dân chúng vô tội không quyền không thế được sống sót, cách tốt nhất là ra tay với những tên có quyền có thế kia!”
“Vâng.”
Sau khi Lạc Thanh Phong đi, Hàn Giang Nguyệt lại ra lệnh nói: “Lư Nguyệt, phái một nhóm sát thủ đi bắt những quan viên trên đường từ Hỏa Long Quan đến kinh thành, dù phải dùng thủ đoạn hèn hạ nào đi chăng nữa cũng phải khiến chúng mở cửa thành, để đảm bảo năm mươi vạn đại quân không tổn thất một binh nào tiến quân nhanh nhất, cho tới khi đại quân đi rồi mới thả bọn chúng. Nếu gặp kẻ nào thà chết không chịu phục thì cứ giết, tự mình dịch dung thành quan viên đó!”
Lư Nguyệt lập tức đáp: “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay!”
Hàn Giang Nguyệt đi tới cạnh cửa sổ, y nhìn về phía tây- phương hướng tới kinh thành, nói với ám vệ sau lưng: “Các ngươi vào cung với ta, cứu Vy Nhi!”
Chỉ chớp mắt đã tới ban đêm, một trận gió tuyết tới bất ngờ, gió lạnh cuốn theo bông tuyết chui vào khung cửa sổ rách nát, tạt vào người thương tích đầy mình trên giá chữ thập.
“A...” Gió lạnh gọi tỉnh Vu Thức Vy, ngay khi vừa mở mắt, nàng không khỏi kêu ra tiếng.
Bởi vì tiếng kêu nhẹ này mà cổ họng của nàng đau rát cực kì. Hôm nay nàng đã chịu mười sáu loại hình, cổ họng đã kêu đến mất tiếng, a… Nếu mà chịu hết bảy mươi hai hình, đừng nói là cổ họng, nàng không chết cũng sẽ tàn phế!
Trong lúc tự giễu, bằng ánh sáng u ám, nàng thấy hai ám vệ kia đang đắp chăn bông dày ngủ say trên một chiếc giường nhỏ cách đó không xa.
Trên người của nàng toàn là vết máu, vì quá lạnh nên máu đã đông lại trên vết thương, chỉ cần nàng hơi nhúc nhích là sẽ đau đến tột cùng, đâm thẳng vào đáy lòng, một sự đau đớn khó có thể chịu được…
Vu Thức Vy nhếch bờ môi khô nứt của mình, nàng mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng tuyết dày đặc, nàng không khỏi nghĩ: Nhất định lúc này Giang Nguyệt đang tìm nàng khắp thế giới, vì hắn, nàng quyết không thể chét được, quyết không thể…
Vu Thức Vy động đậy cơ thể, cổ tay giãy giụa mãi cũng không thể thoát khỏi xiềng xích được, nàng không khỏi thở dài, nàng căn bản không có cách nào để tự cứu mình.
“Ê…” Vu Thức Vy dùng giọng nói khàn khàn gọi tên ám vệ đang ngủ trên giường.
Hai ám vệ cùng đứng lên, cảnh giác nhìn một vòng rồi mới nhìn sang Vu Thức Vy, nói: “Ngươi gọi chúng ta sao?”
Vu Thức Vy suy yếu gật đầu, nói chuyện bằng hơi thở mong manh: “Hai vị đại ca, ta muốn.. ta muốn đi nhà xí, có thể dẫn ta đi không?”
Hai ám vệ nhìn nhau, trong mắt là sự do dự.
Vu Thức Vy nói nghiêm túc: “Người có ba điều gấp rút là chuyện thường. Quý phi nói muốn hành hạ ta, nhưng không nói là không cho ta đi nhà xí, hơn nữa nàng cũng nói là không cho ta chết rồi, nếu ta mà nghẹn chết, chắc chắn quý phi sẽ không tha cho hai người! Ta chỉ đánh đổ một chén trà trong cũng mà thôi, nàng đã hành hạ ta đến mức này, nếu hai người khiến nàng không vui, đương nhiên bảy mươi hai hình cụ này sẽ rơi vào người hai người.”