Sự nhận thức mạnh mẽ và đáng sợ như vậy khiến hô hấp Ninh Quốc Công hỗn loạn, cả người như rơi vào đầm lầy, quanh thân toàn bùn đất, cho dù ông ta giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Trong chốc lát, Ninh Quốc Công ổn định trạng thái, đè nén lại sự chấn động cùng sợ hãi trong lòng, sắc mặt lạnh lùng nói: "Tại sao ngươi lại tìm lão phu giúp ngươi làm chuyện này?"
Nhiều quan lớn như vậy lại không tìm mà cứ quyết phải tìm ông ta, chẳng lẽ chỉ vì nắm được mạng cả nhà Diệp gia của ông ta sao? Ông ta ngược lại cũng muốn nghe xem lý do của nàng. Nếu thực sự chỉ vì lý do này, thì ông ta chắc chắn sẽ đuổi nàng ra.
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, trong lòng trầm xuống, nàng biết ông ta đang thăm dò nàng. Nếu nàng nói những lời như nắm tính mạng Diệp gia trong tay thì chắc chắn ông ta sẽ không để ý tới nàng, có lẽ còn đuổi nàng ra ngoài nữa. Dù sao ông ta đã làm quốc công cả một đời rồi, lúc nào lại bị một tiểu bối mệnh lệnh qua như thế chứ, bây giờ ông ta đang muốn lấy lại uy nghiêm của mình đây mà.
Suy nghĩ xong, Vu Thức Vy buột miệng nói: “Thứ nhất, vì ông là thầy giáo của đế vương, địa vị trong lòng Hoàng thượng rất nặng. Thứ hai, vì cha của Hàn Giang Nguyệt cũng đã từng là học trò của ông. Về tình về lý, ông đều có thể không cần mất nhiều sức mà vẫn hoàn thành chuyện này! Không phải tận lực, mà là bắt buộc!”
Từng chữ như châu ngọc, rơi xuống đất nặng như núi, không cho người ta phản bác.
Ninh Quốc Công lại lần nữa bị hơi thở quyết đoán trên người Vu Thức Vy làm cho chấn động, đó là... khí thế nắm trong tay quyền sinh sát của người đứng trên cao. Ông ta thế mà lại nhìn thấy cái khí thế không thua Thánh thượng đó ở trên người nàng.
Cả một đời Diệp Lâm Đào ông từng bị uy hiếp, cũng từng bị ăn thiệt, nhưng trước nay chưa từng bị người khác ra lệnh bao giờ. Không sai, ông ta là thầy của hoàng đế, cho dù hoàng đế cũng phải nhường ông ta ba phần, gặp chuyện gì cũng cần xin ý kiến của ông ta. Cha Hàn Giang Nguyệt cũng từng là học trò của ông ta thật. Về tình về lý, ông ta không thể mở to mắt mà nhìn huyết mạch duy nhất của Hàn gia cứ thế mất đi.
Xem tuổi nàng cũng không lớn hơn Đậu Khấu, nhưng lại hiểu được mấu chốt trong đó, còn ra oai phủ đầu trước, khiến ông ta rơi vào trong khí thế của nàng, rồi lại lần nữa dùng kế sách đánh vào trái tim, mỗi câu nói đều vô cùng có tình có lý. Một nữ tử sắc sảo thông minh như thế, đúng là không đơn giản.
Bây giờ ông ta bắt đầu nghi ngờ cái chuyện lừa dối trộm long tráo phụng mà nàng nói kia rốt cuộc có ẩn tình gì đó không.
“Những lời ngươi nói lão phu đều biết rồi. Sau một canh giờ đi thiên lao đón hắn đi. Tiểu Đường, chuẩn bị ngựa cho lão phu, lão phu phải lập tức vào cung!”
Mắt Vu Thức Vy hiện ra nét vui mừng. Biết ông ta nói thế có nghĩa là nắm chắc trăm phần trăm rồi. Nàng ôm quyền, kiên định nói: “Tiểu nữ cảm kích khôn nguôi, ngày sau sẽ báo đáp lại ân tình này!”
Không nói thêm lời dư thừa nữa, Vu Thức Vy nhấc chân chạy ra ngoài. Bây giờ nàng phải nhanh chóng đi thiên lao, nàng sợ… nàng sợ Hàn Giang Nguyệt còn chưa được thả ra đã có tin tức “sợ tội tự sát” truyền ra trước rồi. Võ công của Hàn Giang Nguyệt không yếu, có thể bị Thượng Quan Cửu U bắt được, vậy nhất định đã bị thương không nhẹ. Nàng phải đi tìm để trị thương cho hắn.
Ngoài thiên lao hình bộ có từng tốp binh lính vây ba tầng trong ba tầng ngoài canh giữ, ngay cả một con ruồi muốn bay vào cũng khó!
Vu Thức Vy xuống ngựa, nhưng không xông vào mà hét lên với những tên lính canh ngục ở bên trong: “Ta là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, có việc muốn gặp Trương đại nhân!”
Lính canh ngục nghe thấy âm thanh của Vu Thức Vy thì liền thò đầu ra thăm dò, trong đêm không nhìn rõ dáng vẻ nàng, chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ đỏ. Liền nhanh chóng đi bẩm báo với Trương đại nhân.
Nhưng lính canh giữ bên ngoài lại không nể tình, “soạt soạt soạt” toàn bộ đều rút kiếm ra chỉ vào Vu Thức Vy, người đứng đầu hét lên: “Cung nữ trong cung không đi giày mà đã ra ngoài ư? Ta thấy ngươi là giả mạo mà thôi, các huynh đệ, bắt nàng ta lại…”
Người Vu Thức Vy run lên, nhưng không hề lùi lại, chỉ hét lên một tiếng, âm thanh như sấm rền: “Ta xem ai dám bắt ta?”
Các binh lính bị khí thế của nàng làm chấn động. Trong đêm tối, thiếu nữ đứng sừng sững đón gió. Bỗng nhiên quanh thân nàng tựa hồ nổi lên một luồng sát khí hủy thiên diệt địa, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vu Thức Vy ép dần từng bước, gằn lên từng câu từng chữ: “Ta biết các ngươi là người của Thượng Quanf Cửu U, khi nào trong lao truyền đến tin tức Hàn Giang Nguyệt chết thì các ngươi mới buông tay. Nhưng cho dù ta liều cái mạng này cũng phải xông vào trong!”
Nàng đột nhiên ra tay hất thuốc mê, những binh lính gần đó đều đổ gục một lượt.
Vu Thức Vy nhặt một thanh kiếm lên, không chút chần chừ mà cùng những binh lính đó đánh nhau.
Keng keng keng…
Ánh kiếm sáng loáng, sát khí ngút trời. Vu Thức Vy dời chân, trong đêm tối lấy một địch trăm, dùng sức lực không cần mạng như lên núi đao xuống biển lửa mà kiên cường giết chết một nửa trong số đó.
Nhưng nàng cũng không hề tốt được bao nhiêu, trên người có rất nhiều vết thương bị đao cứa. Nàng cắn răng, không hừ một tiếng. Tóc đen tung bay, hai mắt của nàng đã bị sự chém giết trước mắt nhiễm thành một màu đỏ tươi. Cứng rắn kiên cường, giết người không chớp mắt, cứ như tử thần xuống trần, mang theo loại hơi thở hủy diệt nồng đậm.
Mấy chục binh lính còn lại không dám làm càn nữa, bởi vì người phụ nữ này hoàn toàn không cần mạng nữa, quá đáng sợ!
Cuối cùng, trước khi Vu Thức Vy động thủ lần nữa thì đám ám vệ của nàng đã tới, giống như thiên binh thiên tướng hạ xuống sau lưng nàng: “Tiểu thư, thuộc hạ đến trễ!”
Trên mặt Vu Thức Vy có vết máu, máy tươi chảy dọc xuống, nhưng nàng cứ như không biết đau, chỉ hờ hững nhả ra một chữ: “Giết!”
Một chữ đơn giản nhưng lại quyết định kết quả số mạng của bao nhiêu người.
Ngay sau đó, đám ám vệ đã nhanh chóng bay qua, đánh nhau cùng với đám binh lính đó. Mà trong bóng đêm, đám ám vệ của Thượng Quan Cửu U thấy ám vệ của Vu Thức Vy động thủ thì cũng liền lần lượt nhảy ra, ra tay với họ.
Lúc này, Lộc Nguyệt cũng mang theo một đám ám vệ đuổi tới, hắn ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch. Nói với Bạch Khê ở bên cạnh: “Bảo vệ Vương Phi, giải cứu Vương Gia!”
“Vâng!”
Chớp mắt, Bạch Khê dẫn đầu đám ám vệ chạy tới giao đấu với ám vệ của Thượng Quan Cửu U, liều mạng mà giết, địa ngục nhân gian!
Vu Thức Vy không màng đao kiếm, không màng nguy hiểm, cứ thế xuyên qua trận chém giết giày đặc mà xông về phía cửa thiên lao. Nhóm binh lính canh ngục bị dọa sợ, quên cả ngăn Vu Thức Vy lại.
Sau khi Vu Thức Vy xông vào thiên lao, giết hết những binh lính canh ngục ngăn trở thì đến được nơi giam giữ nhân vật quan trọng. Còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng roi đánh vào da thịt nghe rất chói tai. Từng tiếng, từng tiếng cứ như đánh vào tim nàng, đau buốt. Nàng liền nhanh chóng chạy tới.
Trong lao ngục bày mấy chục dụng cụ tra tấn. Thượng Quan Cửu U đang ngồi trên ghế điêu khắc hoa văn, sắc mặt châm chọc mà nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt đang bị trói trên giá chữ thập, bị đánh đến vô số vết thương: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi nên ngoan ngoãn ấn tay xuống, thì bổn vương sẽ cho ngươi một cái chết thoải mái một chút.”
Hàn Giang Nguyệt khó khăn ngẩng đầu lên, dưới đáy mắt là một mảnh lạnh băng. Thân trong lao tù, nhưng không thua khí thế. Thân mang trọng thương nhưng không thua ở khí khái. Hắn châm chọc nhìn về phía Thượng Quan Cửu U: “Lần này do bổn vương sơ suất, rơi vào bẫy của ngươi. Nhưng Thượng Quan Cửu U, nếu ngươi thật sự muốn ta chết, thì hãy thống khoái mà cho ta một đao đi, giết người có gì khó chứ. Ngươi hành hạ ta như thế này thì ta thật sự rất khinh thường ngươi.
Thượng Quan Cửu U bị hắn kích thích, “soạt” một phát đứng lên, lấy que sắt trên chậu lửa mạnh mẽ muốn ấn lên người hắn. Nhưng trước khi ấn vào thì lại bị một tiếng hét giận giữ ngăn lại: “Thượng Quan Cửu U!”
Tay Thượng Quan Cửu U run lên một phát, quay phắt đầu lại liền nghênh đón ánh mắt như muốn ăn thịt người của Vu Thức Vy. Trên người nàng đầy vết thương, trên mặt cũng có vết máu, chân mày dựng ngược, mắt lạnh trừng to, vẻ mặt hung ác. Dáng vẻ đó vô cùng đáng sợ.
Hàn Giang Nguyệt đang hấp hối nghe thấy tiếng hét này cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy Vu Thức Vy đang đằng đằng sát khí liền ngẩn ra. Vi Nhi của hắn đến cứu hắn rồi ư?
Hắn nói muốn bảo vệ nàng, nhưng hôm nay nàng lại đến cứu hắn, còn mang đầy vết thương trên người…
“Vy nhi, mau đi đi, rời khỏi nơi này mau!”
Vu Thức Vy quay đầu nhìn ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn sợ hãi của Hàn Giang Nguyệt. Nàng vô thức cong khóe môi, nở một nụ cười kiên định: “Từ trước đến nay luôn là huynh bảo vệ ta, nhưng lần này đổi lại ta đến bảo vệ huynh nhé. Ai muốn mạng của huynh thì trước tiên phải bước qua xác của ta cái đã!”
Cái gì?
Hàn Giang Nguyệt ngây ra, quên cả hô hấp, quên cả phản ứng.
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U cứng đờ, thanh sắt trong tay mạnh mẽ rơi xuống đất, có chút không thể tin mà nhìn về phía Vu Thức Vy. Nàng nói, ai muốn mạng của Hàn Giang Nguyệt thì phải bước qua xác của nàng cái đã!
Hàn Giang Nguyệt sống thì nàng sống, Hàn Giang Nguyệt chết thì nàng chết!
Nàng thế mà lại dám ở trước mặt hắn ta, thề nguyền sống chết với một gã đàn ông khác, hoàn toàn không coi hắn ta ra gì!
Một cơn tức giận trước nay chưa từng có xông lên đầu. Thượng Quan Cửu U nhanh chóng siết lấy cổ của Hàn Giang Nguyệt, ánh mắt đầy sát ý mà nhìn Vu Thức Vy: “Các ngươi muốn làm đôi uyên ương ma, được lắm, ta thành toàn cho các ngươi…”
Vu Thức Vy thấy hắn ta muốn ra tay, liền nghĩ cũng không thèm nghĩ mà giơ kiếm đâm về phía hắn ta.
“Phập” một tiếng, tiếng kiếm đâm vào máu thịt vang lên, xé rách màn đêm.