Ánh mắt Vu Thức Vy chuyển sang nhìn Thấm Thủy công chúa đang nói chuyện, khẽ gật gật đầu, không kiêu ngạo hành lễ, “Vâng.”
Nàng cầm theo chiếc kéo ung dung đi đến trước chậu hoa dao đài, không nói lời nào, liền cầm cây kéo cắt lung tung, thủ pháp nhanh tàn nhẫn chuẩn xác, trước vẻ kinh ngạc của mọi người cắt tan nát chậu hoa dao đài đó, chỉ để lại một cành hoa trơ trọi.
Sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt...
Mọi người đều há hốc mồm, Thấm Thủy công chúa cũng ngây người, trên mặt hiện lên ngọn lửa giận dữ, la lên: “To gan, cư nhiên dám cắt bảo vật Đột Quyết ta dâng cho bệ hạ.”
“Bảo vật?” Vu Thức Vy liếc cô ta một cái, ánh mắt lấp lánh đó bỗng hiện lên giông bão, nghiêm nghị nói: “Đây rõ ràng là yêu vật.”
Nói xong, không đợi Thấm Thủy công chúa nói, Vu Thức Vy liền mở miệng nói với hoàng đế: “Khởi bẩm bệ hạ, tiên nhân cảnh thế, sự vật khác thường ắt là yêu, loài hoa này có thể nghe nhạc nhảy múa, tất nhiên là yêu vật, bây giờ thần nữ đã thuần phục được nó, nhất định sẽ khong dám mê hoặc thế gian nữa.”
Lời của nàng như thơ như ngọc, thanh âm giống như từng đóa hoa băng đang nở rộ, thanh âm trong trẻo, âm vang bên tai.
Ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ nàng lại dùng phương pháp này để hóa giải thế cờ này, đưa ra lời cảnh thế, diệu, diệu, quả thực kỳ diệu.
Trong lòng tuy vui như hoa nở rộ, nhưng hoàng thượng vẫn tỏ ra vẻ uy nghiêm, rất nhanh tiếp lời của nàng: “Vu nhị nha đầu, sao ngươi lại dám chắc rằng hoa này là yêu vật chứ? Lỡ như không phải thì sao?”
Hách Liên Thành ở cách đó không xa cắn răng nói: “Vu nhị tiểu thư nếu không thể nói ra nguyên nhân, chắc chắn sẽ phải bồi táng với bảo vật này.”
Mọi người nghe xong ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, đều âm thầm lo lắng cho Vu Thức Vy, mau nói đi chứ...
Hàn Giang Nguyệt ung dung đong đưa chiếc quạt trong tay, khóe miệng như cười như không nhìn Vu Thức Vy, y tin rằng Vy nhi của y có thể giải được thế cục này, nếu không giải được, không sao, tên Hách Liên Thành đó nếu dám động tới một ngọn tóc của nàng, vậy trăm ngàn đại quân của y ngày mai sẽ san bằng Đột Quyết quốc của hắn.
Thượng Quan Cửu U cũng nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, ánh mắt vẫn là vẻ giễu cợt đó, hắn muốn xem thử nàng làm sao trả lời đây!
Khóe miệng Thượng Quan Diệp lạnh lùng nhếch lên, nói thầm trong lòng: Vu Thức Vy, ván cờ này có ra sao chăng nữa, ngươi đều bại chắc rồi.
Vu Vinh Hoa từ xa nhìn bộ dạng cô quạnh một mình đứng giữa điện của Vu Thức Vy, trong lòng mừng thầm, dường như đã nhìn thấy kết cục ắt phải chết của Vu Thức Vy, không hề che giấu đi sự ác độc trong đáy mắt.
Vu Văn Thanh khẩn trương nhìn Vu Thức Vy, cầu mong cho lời nàng nói ra có lý, nếu không sẽ liên lụy đến toàn bộ thái sư phủ.
Bát công chúa và thái hậu, cùng nhau lo âu thốt lên một tiếng: “Vu tỷ tỷ (Nhị nha đầu)”
Diệp Trường công chúa thấy Vu Thức Vy trở thành đề tài công kích của mọi người, vốn dĩ muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng lại nghĩ đến thai nhi trong bụng, liền dâng lên nỗi cảm kích đối với Vu Thức Vy, đứng dậy hiên ngang có khí độ nói: “Ung vương hà tất gì phải làm khó một nữ tử yếu ớt? Nếu hoa này đúng là tiên vật, thì sớm đã vang danh thiên hạ, chỉ là chúng ta không biết thôi, lẽ nào lại nói toàn bộ Đại Vân chúng ta đều kém hiểu biết hay sao?”
Lời vừa dứt, mọi người đều bàn tán xì xào cả lên.
“Đúng vậy, Ung vương này rõ ràng là đang trêu đùa chúng ta, Vu nhị tiểu thư đó chẳng qua chỉ là nói lời thật, bây giờ còn không cho người ta nói thật nữa hay sao?”
“Người Đột Quyết này thật đúng là hung hăng quá, rõ ràng là đang khiêu chiến với quốc uy của nước ta mà.”
“Thấy hắn làm khó một nữ tử mềm yếu như vậy, liền có thể biết được khí độ của người Đột Quyết chẳng qua chỉ có vậy thôi.”
“Nói đi nói lại cũng là Vu gia nhị tiểu thư, hữu dũng hữu mưu, dám nói lời thật trước mặt mọi người, dũng khí này, thật sự khiến người khác khâm phục.”
Mọi người mỗi người một câu, giống như ong vỡ tổ bàn tán xì xào, sắc mặt Hách Liên Thành và Thấm Thủy công chúa càng ngày càng tối lại, cuối cùng lại thâm độc nhìn Vu Thức Vy, bộ dạng hận không được khiến Vu Thức Vy ngũ mã phanh thây.
Đường Thục quý phi âm thầm lo lắng, trên mặt lại nở nụ cười, “Lời này của Trưởng công chúa nghe thì có lý, nhưng dù sao cũng là lễ vật mà Đột Quyết tặng cho Đại Vân ta, lại bị hủy hoại như thế, thật sự là đáng tiếc, Vu Thức Vy này cũng thiếu chừng mực quá đi.”
Hoàng đế lạnh lùng liếc bà ta một cái, nghĩ tới lời Vu Thức Vy nói, trong lòng không khỏi nghi ngờ, Thục quý phi dường như lời nào cũng muốn dồn Vu Thức Vy vào nơi vạn kiếp bất phục, rõ ràng thế cục này sắp được giải, tên nữ nhân ngu xuẩn này...
Cuối cùng chỉ thấy một vị nam tử bên phía đại thần đứng lên, trên người mặc một bộ gấm màu xanh ngọc bên trên có hoa văn đám mây, mày thanh mắt tú, đạm nhã như trúc. Sau khi đứng dậy hắn cười, nói: “Vu nhị tiểu thư dũng khí hơn người, Đường mỗ bội phục, chỉ là Đường mỗ hiếu kỳ, tiểu thư muốn chứng minh vật này là yêu vật bằng cách nào chứ?”
Chủ đề trong phút chốc lại bị thay đổi, Vu Thức Vy rất nhanh quay đầu nhìn về phía người đang nói chuyện, đôi mắt híp lại, Đường tam công tử, Đường Sùng Diễn!
Chính là hắn, là người giỏi dùng tâm kế nhất trong Đường gia, một câu nói tựa như đang khen nàng, nhưng thực tế đang đạp nàng một cước, nếu nàng không nói ra được, thêm một lần nữa rơi vào nguy hiểm.
Kiếp trước chính là hắn ở phía sau giúp Thượng Quan Diệp bày mưu tính kế, giúp Thượng Quan Diệp trừ đi không ít đối thủ, người này tâm địa hiểm độc, thậm chí có chút biến thái. Nói hắn biến thái chính là hắn có một điểm yếu chí mạng, đó chính là hắn thích Vu Vinh Hoa. Vì Vu Vinh Hoa, hắn có thể ra tay giúp Thượng Quan Diệp đoạt vị, mặc cho người này là tình địch của hắn, chỉ cần Vu Vinh Hoa vui vẻ, cho dù có chết hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn và nàng lúc đó giống nhau vô cùng, vì để giữ chân Thượng Quan Diệp, nàng thỏa hiệp với Vu Vinh Hoa cùng phò trợ một phu quân, mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng nàng yêu hắn, yêu đến nỗi ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, cho nên mới khiến người khác chê bai, giống như vứt rác mà đem nàng vứt đi, thật là đáng thương...
Sau khi bình tĩnh lại, Vu Thức Vy nhìn thấy Đường Sùng Diễn nhìn nàng gật gật đầu, tựa như chào hỏi.
Vu Thức Vy cũng gật gật đầu, coi như là đáp lễ, sau đó không nhanh không chậm nói: “Tiểu nữ đương nhiên là có biện pháp chứng minh bản thân không nói lời xạo trá.”
Nói xong, Vu Thức Vy nhẹ nhàng vén tay áo lên, để lộ cánh tay cắt hoa dao đài vừa rồi cho mọi người xem. Chỉ thấy trên cánh tay nhỏ bé đó dính đầy vết thương, từng đường từng vệt, thật sự đáng sợ, mà ở trên cánh tay đầy vết thương trên da này, có một miếng da màu đen, vừa nhìn thì tưởng là cái bớp, nhưng nhìn kỹ, không phải, trên miếng da màu đen đó dường như có khí đen đang chuyển động.
Vu Thức Vy cột tay áo lại, để lộ ra toàn bộ cánh tay, nàng giơ tay lên đi một vòng, sau đó nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đây là nước hoa mà vừa rồi khi thần nữ cắt yêu vật đó không cẩn thận làm dính lên người thần nữ, bây giờ thần nữ cảm thấy toàn bộ cánh tay này đều đau nhức, thần nữ nhận nhịn đến bây giờ là để chứng minh bản thân không đoán sai, quả thật là bị nước hoa đó làm cho trúng độc, nếu là bảo vật, tại sao lại có độc chứ?”
“Nếu hoàng thượng và Đột Quyết vương gia không tin, có thể mời thái y của thái y viện đến chẩn đoán, y thuật của họ cao siêu, nhất định sẽ cho Đột Quyết vương một đáp án hài lòng.”
Vừa dứt lời, hoàng đế lập tức ra chỉ thị bằng ánh mắt cho Lục An, cao giọng nói: “Truyền thái y.”
Một lúc sau, thái y đến, tận ba người đến, bọn họ đi vào trong điện quỳ xuống, “Thần khấu kiến hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu.”
Hoàng thượng vẫy vẫy tay nói: “Đi xem thử cánh tay của Vu nhị nha đầu, và đối chiếu với chậu hoa đã được cắt kia, xem hai loại độc đó có phải là một không.”
Ba người thái y vây quanh cánh tay của Vu Thức Vy nhìn một hồi, sau đó lấy kim bạc ra, nhìn qua máu thịt trên miếng da đã biến thành màu đen. Sau khi xem xong Vu Thức Vy, ba người lại đi đến trước chậu hoa dao đài cùng kim bạc xem qua một hổi, cuối cùng cũng có kết quả.
“Hồi hoàng thượng, độc của hoa này thật sự giống với độc trên người vị tiểu thư này, đây là một loại độc mãn tính chí mạng, tốc độ phát độc không nhanh, cho nên vị tiểu thư này trúng độc lâu như vậy vẫn chưa có triệu chứng đau đầu nôn mửa.”
Sắc mặt của Hách Liên Thành và Thấm Thủy công chúa đã trở nên rất khó coi, không ngờ cất công bày một ván cờ như vậy lại không thể dồn Vu nhị tiểu thư này vào chỗ chết, ngược lại để cô ta phát hiện được điểm mấu chốt, đáng ghét!
Hách Liên Thành có ý vô ý nhìn Thượng Quan Diệp một cái, sau khi hai người trao đổi ánh mắt, Hách Liên Thành đứng dậy, cười nói: “Yêu vật này quả thật đúng là mê hoặc lòng người, là do Đột Quyết ta kém hiểu biết, thật sự cảm ơn Vu nhị tiểu thư đã giúp đột Quyết ta giải trừ yêu vật này, đợi sau khi bổn vương trở về nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc yêu vật này.
So với tội danh dâng độc vật hãm hại hoàng đế, tội kém hiểu biết này nhẹ hơn rất nhiều, chỉ là một trò cười thôi, không đến nỗi làm cho Đột Quyết gặp phải thảm họa, dù sao bây giờ thời cơ vẫn chưa đến...
Mọi người nghe thấy Hách Liên Thành nói như vậy, đều nhẹ nhõm cả người, cuối cùng Đại Vân cũng thắng được ván cờ này, may mà có Vu Thức Vy.
Hoàng đế cũng âm thầm nhẹ nhõm, hỏi thái y: “Độc này có cách nào giải không?”