Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44185

Giết người?

Chạy được một nửa, Vu Thức Vy bỗng như bị thiên lôi đánh trúng, kinh hoảng đến khựng người, khoảng khắc tiếp theo, chưa chờ nàng phản ứng lại, vô số người hầu đã xông vào bao vây nàng.

Vu Vinh Mỹ ở phía sau chạy loạng choạng tới trước mặt họ, chỉ vào Vu Thức Vy và lớn tiếng quát: “Bắt lấy ả cho ta, ả đã giết vương gia.”

Sắc mặt Vu Thức Vy tối sầm lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Vu Thức Vy, hóa ra đây chính là mục đích dụ nàng tới đây, lợi dụng Điểm Thúy để nàng mắc vào cạm bẫy đã được sắp đặt sẵn này, đáng chết!

Nhìn bọn người hầu đang vây quanh lại, Vu Thức Vy lạnh lùng lên tiếng, “Ai dám bắt bổn công chúa?”

Giọng nói của nàng vang dội, khí thế lớn mạnh, trấn áp tới mức khiến bọn người hầu dừng bước, không dám tiến lên trước.

Thế nhưng Vu Vinh Mỹ không hề sợ hãi, ả bước tới trước mặt Vu Thức Vy, bất thình lình nắm lấy tóc của Vu Thức Vy, kề sát mang tai nàng và khẽ tiếng nói: “Tỷ tỷ, muội đã từng nói là sẽ sống chết với tỷ mà…”

Nói xong, ả ra sức đẩy Vu Thức Vy xuống đất, cầm lấy một bình lưu ly trên bàn, đập thẳng vào đầu mình.

“Bừng ~” một tiếng, bình lưu ly vỡ tan ra, tạo ra một vết thương lớn trên trán của Vu Vinh Mỹ, máu tươi dọc theo gương mặt của ả chảy ra khắp mặt, bên trong vết thương lớn nhất, còn đang găm vài mảnh vỡ lưu ly, vì nụ cười thê thảm quái dị trên môi ả, mà trở nên đáng sợ hơn.

Ả ta nói với giọng u ám: “Bổn phi vì ngăn cản kẻ sát nhân bỏ trốn, mà bị kẻ sát nhân dùng bình lưu ly đả thương, các ngươi còn không mau bắt ả lại?”

Bọn người hầu kinh hãi tới run chân, không dám dừng lại nữa, xông lên trước bắt lấy Vu Thức Vy.

Lúc này, Vệ Trường Phong đang ẩn nấp trong chỗ tối trông thấy Vu Thức Vy còn chưa gọi y, trong lòng sốt ruột, liền thi triển khinh công xông vào Diệu Tuyết Các, đánh ngất đi bọn người hầu đang bắt Vu Thức Vy.

Vu Vinh Mỹ dường như đã sớm biết nàng sẽ dẫn theo ám vệ, đã chuẩn bị sẵn sàng, lớn tiếng hô gọi: “Ám vệ, giết kẻ áo đen cho ta.”

Mười mấy tên ám vệ đáp xuống khuôn viên, cầm kiếm lên đối đầu với Vệ Trường Phong, Vệ Trường Phong một đối mười, nhanh chóng vướng vào cuộc chiến, không rỗi lo cho Vu Thức Vy.

Còn bên này, Vu Vinh Mỹ vì lo sợ Vu Thức Vy bỏ trốn, nhanh chân bước tới cản đường đi của Vu Thức Vy, cười xảo trá, “Nhị tỷ tỷ, đừng hòng bỏ trốn, vô ích thôi, cho dù có chạy thoát, bây giờ ngươi cũng là tên sát nhân rồi, nửa canh giờ trước ta đã bẩm báo hoàng thượng, sắp tới rồi…”

Lời còn chưa dứt, bèn nghe thấy bên ngoài hô vang lên một giọng nói vội vàng: “Hoàng thượng giá đáo, Thái tử giá đáo, Tĩnh vương giá đáo ~”

Cuối cánh cửa xuất hiện vài bóng người đang vội vã bước đến, chốc thoáng họ đã tới ngay trước mặt.

Vu Vinh Mỹ mắt lóe sáng, vồ qua đó, nằm rạp trước mặt hoàng đế, người chưa kịp bãi triều đã vội vàng chạy tới đây, ả vừa khóc vừa tố cáo: “Phụ hoàng, phụ hoàng phải làm chủ cho vương gia và nhi thần… hu hu… Tịnh Văn công chúa, Tịnh Văn công chúa đã giết vương gia….”

Hoàng đế hoảng hốt trước bộ dạng mặt đầy máu me của Vu Vinh Mỹ, sau đó ánh mắt như mũi tên cắm thẳng về phía Vu Thức Vy, long nhan đại nộ nói: “Chuyện này là sao? Lăng Nhi đâu? Lăng Nhi?”

Vu Vinh Mỹ chỉ vào trong nhà, khóc không lên tiếng và nói: “Phụ hoàng, vương gia ở trên giường, đã sớm, đã sớm đứt hơi rồi, a ha ha ha …”

Cái gì?

Đứt … đứt hơi rồi ?

Hoàng đế chỉ thấy trước mắt tối mù, vòng qua Vu Vinh Mỹ, loạng choạng chạy vào trong nhà, đợi khi nhìn thấy Thượng Quan Lăng nằm trên giường bị đâm tới không còn nhận ra được, trước mắt một lần nữa tối mù, ngã lăn xuống, “Lăng Nhi ~”

Thái tử và Tĩnh vương Thượng Quan Mặc theo sau đều cảm thấy đầu óc nổ “bừng ~”, kinh sợ trước bộ dạng máu me của Thượng Quan Lăng, sắc mặt trắng bệch, “Ngũ ca (Ngũ đệ) ~”

Sinh mẫu của Thượng Quan Lăng là Đức Phi, cũng vì nhận được tin báo của Vu Vinh Mỹ, nên đã gấp rút tới vương phủ, không màng tới lễ nghi, bất chấp mọi thứ xông vào phòng, khi nhìn thấy người đang nằm trên vũng máu trên giường, thân người loạng choạng, chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi như trời đất sụp đổ, và rồi nhanh chóng vồ lên, lớn tiếng khóc thét, “Lăng Nhi, Lăng Nhi, A …. Con trai ta….”

Vu Vinh Mỹ bước tới bên Đức Phi, vừa khóc vừa kích động nói: “Mẫu phi, là Tịnh Văn công chúa, chính ả ta đã giết vương gia.”

Tố cáo của ả, cũng khiến tất cả mọi người quay sang nhìn Vu Thức Vy.

Hoàng đế lúc này đã lấy lại chút tỉnh táo, y đứng dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn Vu Thức Vy, căm hận hỏi: “Là ngươi?”

Vu Thức Vy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không hề hoảng, chỉ trình thuật lại một sự thật: “Không phải ta, trước khi ta đến đây, Lễ vương đã chết rồi, vết thương trên người y là do Vu Vinh Mỹ bù vào, vết thương trên đầu ả cũng là do ả tự mình đập vào.”

Nàng chỉ nói sự thật một lần, nàng biết rõ sẽ không ai tin, nhưng chung quy thì nàng cũng đã biện hộ cho bản thân.

Vu Vinh Mỹ nghe thấy lời nàng nói, kích động la hét lên, “Không ~ ngươi là tên sát nhân, nếu không phải ta liều chết ngăn cản ngươi, lúc này ngươi đã sớm bỏ trốn rồi, người cầm bình lưu ly công kích ta, tất cả những người hầu ở đây đều nhìn thấy, các ngươi, điều bổn phi nói có phải sự thật không?”

Bọn người hầu đều đồng loạt gật đầu, tất cả đều đứng ra làm chứng tố cáo Vu Thức Vy, “Chính là ả ta.”

Hoàng đế đã chìm ngập trong nỗi đau mất con, nghe thấy các người hầu đều tố cáo Vu Thức Vy, không cần suy nghĩ là tin ngay, bước đến trước mặt Vu Thức Vy, tức giận vả vào mặt nàng một bạt tay, “Nói, tại sao lại giết Lăng Nhi, nó đã tàn phế rồi, ngươi còn không tha cho nó sao?”

Sức lực của đàn ông vốn mạnh hơn phụ nữ nhiều, hơn nữa lúc này y đang tức giận quá mức, bạt tay này khiến đầu óc Vu Thức Vy choáng váng, liền ngã bệch xuống.

Vu Thức Vy áp tay vào mặt, chỉ cảm nhận được nỗi đau nóng rực trên mặt, khóe miệng cũng có cảm giác ẩm nóng, e là chảy máu rồi, thế nhưng nàng vẫn giữ lấy ngạo cốt, giữ vẻ mặt điềm tĩnh trước tình thế gay gắt hiện tại, “Hoàng thượng, lời của ta sẽ không nói lần hai, nếu người chấp ý muốn vu oan cho ta, ta cũng không còn lời nào mà nói.”

“Vu oan?”

Hoàng đế bùng nổ cơn giận, “Ngươi tự hỏi lòng mình, cái chết của Lăng Nhi có liên quan tới ngươi không?”

Vu Thức Vy ngẩn đầu, trong mắt dấy lên sự bất khuất, “Tại sao không dám? Ta không giết là không giết, không gì đáng tự hỏi lòng cả.”

Đức phi nghe thấy lời Vu Thức Vy nói, vừa đau thương vừa tức giận xông về phía Vu Thức Vy, cầm lấy một bình sứ thanh hoa định ném vào đầu nàng, nhưng bị Thái tử nhanh tay cản lại, “Đức phi nương nương, chuyện này còn chưa sáng tỏ, không được manh động….”

Đức phi dùng sức đẩy Thái tử ra, hung ác nói: “Ngoại trừ ả ra còn ai nữa? Ả tiện nhân này, nhiều lần làm khó dễ Lăng Nhi, đừng tưởng tìm một người chịu tội thay thì không ai biết được chuyện tay chân của Lăng Nhi là do ả sai người đánh gãy, hôm đó tại yến tiệc trăm ngày của tiểu thế tử, Lăng Nhi đắc tội ả ta, nên ả đã ghi hận trong lòng….”

Vu Vinh Mỹ cũng thừa cơ nói: “Thái tử người không cần nói giúp ả ta, ta chính là nhân chứng! Khoảng thời gian trước ta đã về phủ thái sư cầu xin ả cứu giúp vương gia, ả không những không cứu, còn rạch thương cánh tay của ta, vết thương cho đến bây giờ còn ….”

Nói rồi ả ta lật tà tay áo lên, để lộ vết thương đã đóng mài, rõ ràng đó là vết thương hôm ấy bị phi đao của Hàn Giang Nguyệt đâm trúng, ả dừng lại một hồi, tiếp tục nói: “Hôm nay ta đã mời tì nữ của ả đến phủ, vì muốn dụ ả tới để chữa trị cho vương gia, ai ngờ …. ai ngờ ả lại nổi cơn giận, trong lúc tức giận … đã … đã đâm chết vương gia trong lúc người không có sức phản kháng, nhi thần đã hết mực ngăn cản, nhưng lại bị ả cầm bình lưu ly đánh vào đầu, cũng may bọn người hầu xuất hiện kịp thời, bao vây ả ta, nên mới không để ả chạy thoát ra ngoài….”

Nói xong, ả lại chỉ vào Thượng Quan Lăng nói: “Không tin các vị có thể bảo quan khám nghiệm tử thi đến khám xét, xem vương gia có phải đã chết gần hai canh giờ không!”

Đức phi nghe thấy Vu Vinh Mỹ nói một cách khẳng định như thế, không cần nghĩ ngợi gì đã tin lời ả, tức giận đến mức sắc mặt rất khó coi, khắp người run lên, cầm bình sứ lên một lần nữa muốn ném vào Vu Thức Vy, nhưng lại bị Thái tử ngăn cản, sắc mặt Thái tử lạnh lại, “Đức phi nương nương, cho dù chuyện có là thật, cũng phải thông qua tam đường hội thẩm mới có thể định tội, nếu người ném xuống, vậy chính là lạm dụng tư hình, nếu như hung thủ không phải công chúa, người chẳng phải là gây thương tích cho người vô tội sao?”

Đức phi năm lần bảy lược bị y ngăn cản, bèn chịu hết nổi tức giận bảo: “Thái tử điện hạ, cớ sao người một mực bao che cho ả? Phải chăng thật sự như những gì bọn thái giám cung nữ nói, người đã phải lòng con tiện nhân này?”

Sắc mặt Thái tử trắng bệch ra, vì y quả thật đã phải lòng nàng, cũng đang bao che nàng! Nhưng tuyệt đối không được để người khác nhận ra, bèn nghĩa chánh từ khiêm nói: “Đức phi nương nương, chú ý thân phận của người, bổn cung là thái tử, những lời đồn vô căn cứ đó là lời người nên nói sao?”

Đức phi đã bị nỗi đau mất con quá bất ngờ này làm cho mất hết lý trí, một lòng chỉ muốn trả thù cho Thượng Quan Lăng, đâu còn quan tâm đến những chuyện đó, bà ta nói với giọng thâm độc: “Tùy ngươi nói sao, hôm nay bổn cung nhất định phải bắt Vu Thức Vy đền mạng!”

Lời vừa dứt, bình sứ trong tay bà ta đã bay ra, ném thẳng về phía Vu Thức Vy ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK