Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44225

Hàn Giang Nguyệt thấy bộ dạng lo lắng của nàng, trong đôi mắt liễm diễm thanh hoa kia bỗng lóe lên sự buồn cười. Y cúi đầu xuống, đặt lên bờ môi đang huyên thuyên kia một nụ hôn dịu dàng, chứa chan yêu thương, khắc cốt ghi tâm. Nụ hôn ấy có thể ví như xuân phong ngọc lộ, thẩm thấu đến tận tim gan.

Vu Thức Vy thoáng sửng sốt, cảm giác được dòng điện chạy xuyên qua người như cây khô gặp mùa xuân, trái tim nhất thời đập thình thịch, khát vọng trỗi dậy mạnh mẽ...

Thời gian cứ trôi qua lâu như qua cả một kiếp người, dài như đất trời vô tận, nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc nhưng vẫn còn có chút gì đó chưa thỏa mãn.

Vu Thức Vy khẽ thở hào hển, trên gương mặt tú lệ đó bỗng đỏ ửng, ánh mắt thẹn thùng nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh, thì thào nói: “Hay là chàng mau đi đi.”

An nguy của y là nỗi lo của nàng.

“Không sao, gặp được người mình yêu thì có chết ta cũng cam lòng.”

Hàn Giang Nguyệt vừa nói vừa kéo Vu Thức Vy vào lòng, đau xót nhìn đôi tay quấn đầy băng vải, giọng đầy sát khí, y trầm giọng hỏi: “Vy Nhi, là ai đã nhốt nàng ở Thượng Dương Điện?”

Nhắc đến chuyện này, Vu Thức Vy thầm nghĩ: Ngoài Thượng Quan Cửu U kia thì còn ai?

Chỉ là nếu như lúc này nàng nói cho Hàn Giang Nguyệt biết đó chính là hành vi của Thượng Quan Cửu U thì y nhất định sẽ mất lý trí mà đi tìm Thượng Quan Cửu U tính sổ, đến lúc đó y sẽ bị bại lộ, hậu quả khó lường.

Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy bình thản mỉm cười, khẽ nói: “Ta cũng không biết, ta sẽ phái người đi điều tra chuyện này, có điều...”

Vu Thức Vy chuyển sang chuyện khác, chớp chớp mắt hỏi, “Làm sao chàng biết ta ở Thượng Dương điện?”

Đây mới là mấu chốt!

Hàn Giang Nguyệt khẽ giật mình, xùy cười, bỗng nhiên đưa tay áp lên trước ngực Vu Thức Vy chăm chú nói: “Nếu ta nói ta cảm ứng được nàng đang gặp nguy hiểm, nàng tin không?”

Gì chứ?

Cảm ứng?

Tận sâu nội tâm Vu Thức Vy cảm thấy vô cùng chấn động, chỉ có những người thật sự yêu nhau mới có thể cảm ứng được đối phương, y thật sự cảm ứng được nàng sao?

Thấy Vu Thức Vy giật mình, Hàn Giang Nguyệt lại kéo nàng vào lòng, lim dim mắt, miệng mấp mé chút bi thương, “Vy nhi, nàng tin là trên thế gian này có quỷ thần không?”

Vu Thức Vy mỉm cười, “Ta tin.”

Vì nàng cũng là quỷ, một con ác quỷ trùng sinh!

“Vậy nàng có tin người ta chết đi sẽ đến Lộ Hoàng Tuyền, gặp Tam Sinh Thạch, qua Cầu Nại Hà, uống Canh Mạnh Bà không?”

Vu Thức Vy không biết vì sao đột nhiên y lại hỏi vậy, nàng cười dịu dàng nói, “Nghe nói trên Lộ Hoàng Tuyền mọc đầy hoa bỉ ngạn xinh đẹp, đỏ rực như màu của máu. Qua Lộ Hoàn Tuyền sẽ đến Vong Xuyên Hà. Ở Vong Xuyên Hà có rất nhiều oan hồn bất tán, ngàn năm si thủ. Bên bờ Vong Xuyên Hà là Cầu Nại Hà. Đầu Cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là Tam Sinh Thạch, lúc nam nữ si tình qua Cầu Nại Hà nếu viết tên người mình yêu lên đó, dù có uống Canh Mạnh Bà thì tam sinh tam thế cũng không phân ly...”

Đáng tiếc dù nàng đã sống ở hai kiếp nhưng chưa từng đi qua địa ngục nên cũng không biết truyền thuyết kia có phải là sự thật hay không.

Hàn Giang Nguyệt sờ yêu vào chóp mũi của nàng, “Nói thật cứ như nàng đã thấy qua vậy.”

Vu Thức Vy cười rồi đột nhiên nói: “Hàn Giang Nguyệt, ta nhớ chàng!”

Khoảng thời gian kia suýt nữa nàng đã quên tất cả, cũng may, nàng vẫn chưa quên y, mãi mãi chưa quên.

Hàn Giang Nguyệt vuốt ve mặt nàng, ánh mắt long lanh ánh ngọc, hồi lâu, y dịu dàng cười nói, “Ta cũng nhớ nàng!”

Hoàng cung.

Đức Chính điện.

Lục An hồi báo kết quả điều tra được cho hoàng đế, “Hồi hoàng thượng, Trương đại nhân đã điều tra được vết tích đổ dầu gây cháy ở Thượng Dương điện. Cửa lớn và cửa sổ Thượng Dương điện đều bị khóa, cung nữ và thái giám thì hôn mê và bị lôi toàn bộ vào trong bếp. Trương đại nhân nhận định sơ bộ đây là vụ án cố tình phóng hỏa. Hơn nữa... bọn thị vệ đã tìm được mười mấy thi thể ở dưới giếng Tê Hà cung, cách Thượng Dương điện không xa. Không biết vụ hỏa hoạn này có phải là những người đó phóng hỏa hay không nhưng lại bị giết. Điều đó cho thấy tối qua đã có một thế lực không tầm thường đến thăm hoàng cung...”

Hoàng đế trầm ngâm, phẫn nộ, “Vậy mấy người đó làm sao chết?”

Lục An gật gật đầu, “Hồi hoàng thượng, lúc vớt lên thì mấy thi thể đó đã thối rửa, trên cổ mỗi cái xác đều cắm một thanh phi đao ở yết hầu. Ngỗ tác Lý đại nhân xác định người chết là do phi đao.”

Vừa nói, Lục An vừa mang phi đao trên thi thể đưa đến tay hoàng đế. Hoàng đế cầm lên xem tỉ mỉ rồi nói: “Cây phi đao này chế tác tinh xảo, không có bất kỳ ký hiệu nào. Ngươi đi dò la các lò rèn binh khí khắp kinh thành này xem sao.”

“Vâng thưa hoàng thượng.”

“Đúng rồi, còn nữa. Phái người đến chỗ Công Tôn Vị tìm người, chắc chắn sẽ tìm được Vu Thức Vy.”

“Vâng!”

Đoan Vương phủ.

Thượng Quan Diệp từ lúc từ hoàng cung trở về, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị. Hắn đang ngồi bên ngoài Hoa Đình, ánh mắt suy nghĩ xa xăm.

Đông Phương Hoàn nhàn nhã cầm hai bầu rượu ném cho Thượng Quan Diệp một bầu, nở nụ cười bí hiểm, “Vương gia có tâm sự!”

Thượng Quan Diệp nhận lấy bầu rượu, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên: “Đông Phương huynh, sao huynh biết?”

Đông Phương Hoàn ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Diệp, thở dài, “Tối qua ta đã xem tinh tượng, nhìn thấy Giác Mộc Giao ở phía đông ẩn ẩn ở thế đi xuống, còn Tất Nguyệt Ô ở phía tây thì rực rỡ hào quang nên tôi biết trong cung đã xảy ra chuyện lớn.”

Thượng Quan Diệp nghe xong hoảng hốt, “Đông Phương huynh, huynh nói xem thái tử có phải là Giác Mộc Giao không?”

Đông Phương Hoàn nói: “Dám hỏi thái tử sinh thần bao nhiêu?”

“Cùng ngày cùng tháng cùng năm với ta, là mười bốn tháng bảy.”

“Vậy thì đúng rồi.”

Thượng Quan Diệp gật đầu, kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở triều đình cho Đông Phương Hoàn, “Hôm nay trên Kim Loan điện, chuyện Thượng Dương điện gặp hỏa hoạn đã làm chấn động triều chính, đôi chân của thái tử bị gãy, khó lòng hồi phục, làm cho long nhan phụ hoàng đại nộ, thề phải điều tra rõ ràng chuyện này đến cùng.” Đôi chân Thái tử đã phế, có phải là thế đi xuống không?

Đông Phương Hoàn không cảm thấy ngạc nhiên, nhấp một ngụm rượu, bình thản nói: “Gió nước luân chuyển, có xuống ắt có lên, vương gia nếu muốn mưu đoạt hoàng vị thì cần phải tính toán kỹ lưỡng.”

Thượng Quan Diệp sa sầm mặt hỏi, “Vậy Tất Nguyệt Ô là ai?”

Đông Phương Hoàn vừa nhấp rượu vừa nói, “Ô giả vi mặc, bế nguyệt chi!”

“Huynh nói tam hoàng huynh...” Thượng Quan Diệp trừng to mắt, nhấp một hớp rượu, đè nén sự kinh ngạc, bỗng nhiên lại hỏi: “Đông Phương huynh, vậy còn ta thì sao? Hôm đó huynh chưa nói gì thì đã trở về sư môn, bây giờ không phải nên nói cho ta biết sao? Còn cái hôm huynh nhìn thấy Vu Thức Vy kích động như vậy, rốt cuộc là như thế nào?”

“Chuyện này...” Đông Phương Hoàn nhấp một hớp rượu, có chút do dự vì vận mạng của người đó không thể nói được, nếu nói ra thiên hạ sẽ đại loạn!

“Đông Phương huynh, sao cứ úp úp mở mở?”

Đông Phương Hoàn hít một hơi thật sâu rồi khẽ cười: “Vương gia, ta nói cho ngài biết, vận mạng của ngài có liên quan với nàng ta. Nếu muốn mưu được thiên hạ, ngài phải giết chết nàng ta, bằng không...”

Tử vy lâm thế, hoàng ngự thiên hạ!

“Giết nàng ta...” Thượng Quan Diệp trong lòng run lên bần bần, hôm qua hắn có việc nên chưa đến Nhiếp Chính Vương Phủ chúc phúc. Nghe nói nàng ta đi cùng đệ nhất phú Công Tôn Vị đến chúc mừng rồi...

Nhiếp Chính vương phủ.

Hoàn toàn yên tĩnh!

Trong khói trầm hương lành lạnh, Thượng Quan Cửu U toàn thân hắc y, đứng bên cửa sổ, gương mặt hốc hác chìm đắm trong mây đen suy nghĩ, tận sâu đáy mắt thấp thoáng nộ khí trỗi dậy như muốn hủy diệt mọi thứ trước mặt.

Kẹt một tiếng, cửa mở ra, tiếng bước chân nặng nề đi vào rồi đứng cố định phía sau, “Vương gia, không tìm được!”

Trong chốc lát, phong vân hội tụ, mưa gió kéo đến, một tiếng ầm cực lớn vang lên, Thượng Quan Cửu U một chưởng phá nát cửa sổ trước mặt, gỗ vụn bay tứ tung nhưng những lá tre bay lất phất ngoài cửa sổ.

“Tiếp tục tìm cho bổn vương!”

Hắn không tin nàng có thể thoát khỏi thiên la địa võng của hắn mà rời khỏi kinh thành.

Nữ nhân đáng chết này rốt cuộc đã đi đâu?

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, người đi vào là Trữ Tuyết công chúa yêu kiều, “Cửu U, chàng làm gì ở đây?”

Thượng Quan Cửu U mắt lóe sáng, xoay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Trữ Tuyết, nghĩ nggay đến lời thề đã lập, dù không thể cho nàng trái tim này nhưng tối thiểu cũng không làm nàng đau lòng.

Nghĩ vậy, Thượng Quan Cửu U thu lại vài phần lãnh đạm trên gương mặt, đối đãi với nàng với kiểu cách như trước khi cưới: “Không có gì, ta ở đây suy nghĩ chút chuyện thôi.”

Trữ Tuyết công chúa mỉm cười, sau đó vỗ vỗ tay, lập tức bên ngoài các tì nữ tay bưng chén cháo và dĩa đồ nhắm lần lượt đi vào, “Cửu U, thiếp đích thân xuống bếp làm cho chàng mấy món ăn, không biết có hợp khẩu vị chàng không. Chàng ngồi xuống ăn một chút được không?”

Cho dù là ai đi nữa cũng không thể cự tuyệt một nhan sắc như hoa này, dù đó là một Thượng Quan Cửu U huyết lãnh vô tình cũng không làm được, chỉ là...

“Đi chỗ khác đi, đừng ở đây, ở đây... ta không thích!”

Đấy, hắn luôn khẩu thị tâm phi. Nơi này rõ ràng là nơi hắn thích nhất, bởi vì...

“Được, chàng nói đi đâu thì đi đó ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK