Đường tuyết khó đi, vừa cản đường vừa trơn trượt, cỗ kiệu lắc lắc gần một canh giờ mới tới hoàng cung. Tuyết rơi không ngừng phủ kín hoàng thành, lầu các điện ngọc, mái xanh ngói đỏ, nguy nga tráng lệ, không biết chôn vùi giấc mộng hồng trần của biết bao cô gái.
Lúc xuống kiệu ở cửa Chính Dương, nàng gặp được cỗ kiệu của phủ Đoan vương. Cỗ kiệu dừng lại, một nữ tử mặc váy bông in hình mây tứ hỉ như ý, khoác áo choàng lông gấm màu ngó sen, trang điểm kĩ càng, búi kiểu tóc lăng vân, đeo ngọc bội, lỗng lẫy diễm lệ.
Nàng ta cũng nhìn thấy Vu Thức Vy, bước chậm tới trước mặt Vu Thức Vy, nét mặt mang theo vẻ thành thục mị hoặc: “Tĩnh Văn công chúa, lâu ngày không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.”
Vu Thức Vy gật đầu nhẹ, đáp lại nàng ta bằng một nụ cười thản nhiên: “Đoan vương phi, đã lâu không gặp.”
Tám tháng không gặp, nghe nói sau khi Thượng Quan Diệp thành hôn, hắn chưa từng tới Thanh Âm Các của nàng, cảm giác bị xem nhẹ này chắc chắn không dễ chịu gì, chắc là trong lòng hận nàng lắm, nhưng vẫn có thể cười chào hỏi nàng, cho thấy tâm cơ của nàng ta đã càng thêm mạnh mẽ.
Vu Thức Vy đưa tay mời, định cùng đường với nàng ta, Thấm Thuỷ công chúa cũng không từ chối, trên thực tế nàng ta đã muốn gặp Vu Thức Vy từ sớm rồi.
Hai người bước đi trên con đường hoàng cung nhỏ hẹp, đám tỳ nữ đi theo đằng sau, giữ một khoảng cách nhất định.
“Vu Thức Vy, ta vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi ngươi.”
Vu Thức Vy gật đầu: “Ta biết sẽ nói ra, nói ra sẽ không giấu giếm.”
Thấm Thuỷ công chúa hơi trầm ngâm một lát rồi nói khẽ: “Ta muốn biết chuyện Đường Sùng Diễn tự thú, có liên quan tới ngươi không? Chuyện Vu Vinh Hoa mất tích cũng là ngươi làm đúng không?”
Vu Thức Vy khẽ nhếch khoé môi, tạo thành một nụ cười nhạt, đạm mạc mà băng lãnh như tuyết trắng: “Đây cũng là nguyên nhân mà vương phi án binh bất động lâu như vậy sao?”
Nàng ta đang đố kị nàng!
Thấm Thuỷ công chúa không che giấu, hào phóng thừa nhận: “Không sai, đây đúng là nguyên nhân mà ta không ra tay.”
Vụ án Đường gia diệt môn, nàng ta tin là Vu Thức Vy làm, lại cũng không quá tin.
Bởi vì vụ án đó đã là tử cục, cho dù Vu Thức Vy có thừa nhận hay không, cũng sẽ không có kết cục tốt, mọi chuyện lại đột nhiên biến chuyển, Đường Sùng Diễn lại đi tự thú. Nàng ta đoán nhất định là có liên quan tới Vu Thức Vy, cũng liên quan tới việc Vu Vinh Hoa mất tích. Đến giờ Vu Vinh Hoa vẫn còn đang điên điên dại dại, nàng ta rất tò mò Vu Thức Vy đã làm chuyện đáng sợ gì mới có thể doạ thành như vậy?
Chạm phải ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Thấm Thuỷ công chúa, Vu Thức Vy hơi cong môi: “Sự thật chứng minh vương phi không ra tay là đúng, nếu không sao vương phi có thể đứng ở đây mà còn đủ tay đủ chân như thế?”
Nụ cười của nàng mang theo vẻ khát máu và tàn nhẫn, Thấm Thuỷ công chúa run lên, vội dời ánh mắt sang chỗ khác, nói âm độc: “Vu Thức Vy, đừng quên lúc đó là ngươi hãm hại ta, ta mới bị gả cho Thượng Quan Diệp, là ngươi đã huỷ hoại cuộc đời ta, món nợ này là ngươi nợ ta.”
Nghĩ tới mình bị xem thường và nhục nhã suốt mấy tháng qua, lại nghĩ tới sự trống vắng, cô đơn trong đêm dài đằng đẵng, nhớ tới đứa trẻ mà mình vừa biết tới sự tồn tại của nó liền bị mất đi, nàng ta liền hận, hận Vu Thức Vy, hận Vu Vinh Hoa, càng hận tên Thượng Quan Diệp đã cưới mình lại không coi mình là gì, nếu không vì một chưởng của hắn, sao nàng ta lại bị mất con chứ.
Vu Thức Vy hoàn toàn không quan tâm nói: “Sang năm công chúa mới mười tám, đang là thời kì thanh xuân mơn mởn, sao có thể nói là cả cuộc đời được, dù ta có hơi tàn nhẫn, nhưng không tới nỗi đẩy công chúa xuống vực sâu vạn trượng, nếu công chúa muốn về Mạc Bắc, cầu xin ta, ta sẽ thả ngươi về.”
Cái gì?
Thấm Thuỷ công chúa ngước mắt, đụng vào con ngươi uốn lượn như nước chảy của Vu Thức Vy, nàng ta kinh hãi lui về sau một bước, dường như không thể tin được: “Sao ngươi có thể…”
Sao Vu Thức Vy có thể làm được? Nàng ta không tin!
Vu Thức Vy nhìn vẻ mặt không tin tưởng của nàng ta, nàng không nói thêm nữa mà lướt qua người nàng ta, xoay người về hướng ngự hoa viên, định đi thỉnh an thái hậu trước.
Sau khi tới cung Trường Thọ, Trần ma ma nghênh đón Vu Thức Vy vào Đông Noãn Các: “Công chúa, cuối cùng người cũng tới rồi, trời còn chưa sáng, thái hậu đã nhắc sao nhị nha đầu còn chưa tới.”
Vu Thức Vy bật cười: “Lúc trời vừa sáng ta đã định tới rồi, nhưng các di nương trong nhà tới thỉnh an, lại nói chuyện một hồi, nên giờ mới tới được.”
Trong lúc nói chuyện, nàng đã tới phòng ngủ, giữa phòng có một lò sưởi lớn, bên trong lò sưởi lửa cháy hừng hực, vừa vào đã cảm nhận được sự ấm áp thấm vào làn da.
Khói nhẹ lượn lờ bay ra từ lư hương hình trái bầu màu vàng, một mùi hương hoa đào xông vào mũi, Vu Thức Vy đi qua lư hương, bước tới trước giường, thấy thái hậu ngủ say, nàng ngăn không cho Trần ma ma đánh thức bà, nói nhỏ: “Đừng, ta ngồi bên thái hậu một lát.”
Trần ma ma cười hiền hậu ra ngoài, không bao lâu lại trở lại, tay cầm một đĩa hạt dưa và mứt trái cây, mấy cung nữ đằng sau bưng bánh ngọt nóng hổi: “Công chúa, ăn chút thức ăn vặt đi.”
Vốn Vu Thức Vy cũng không thích ăn, nhưng không muốn phật ý tốt của Trần ma ma, nàng cầm một miếng mứt trái cây cho vào miệng.
Lúc này, thái hậu từ từ tỉnh lại, thấy Vu Thức Vy ngồi bên cạnh, bà mừng rỡ ngồi dậy: “Nhị nha đầu, con tới từ khi nào, Như Ý, sao ngươi không gọi ta?”
Trầm ma ma cười nói: “Công chúa thương người nửa đêm đã tỉnh lại chờ đợi, mới để người ngủ thêm một hồi.”
Vu Thức Vy cầm lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào cho thái hậu, nói: “Cháu gái cũng mới đến thôi, để người đợi lâu, con thấy áy náy quá.”
Nói rồi nàng đỡ thái hậu tới trước bàn trang điểm, chải đầu cài trâm cho bà, không bao lâu liền biến thái hậu trở nên chói lọi có sức sống.
“Tổ mẫu, tổ mẫu, con tới thỉnh an người...” Một giọng nói hoạt bát nhanh nhẹn vọng vào từ bên ngoài, cắt đứt cuộc đối thoại của Vu Thức Vy và thái hậu, hai người nhìn nhau, cùng thấy được ý cười trong mắt nhau.
Thái hậu cười nói: “Mau để con khỉ nhảy nhót đó vào.”
“Ai da, tổ mẫu, con lớn bằng này rồi, sao người còn gọi con là con khỉ nhảy nhót chứ, không ai thèm lấy con mất.”
Vu Thức Vy trêu chọc nói: “Ơ, công chúa mới mười bốn đã muốn lấy chồng rồi à?”
Sau khi nghe xong, bát công chúa xấu hổ ôm lấy cánh tay Vu Thức Vy, véo nhẹ nàng một cái: “Chỉ biết giễu cợt muội.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ngập ý xuân của bát công chúa, trong lòng Vu Thức Vy nhảy lên, hay là bát công chúa có ý trung nhân rồi?
Thái hậu dí nhẹ đầu bát công chúa: “Con ấy, ai gia còn muốn giữ con hai năm nữa, Vu tỷ tỷ của con hôm nay là mười sáu, cũng nên thành hôn rồi, con không được bay nhảy nữa đâu.”
Bát công chúa nghe vậy rất hứng thú: “Tổ mẫu, Vu tỷ tỷ sẽ lấy ai vậy?”
Thái hậu cười từ ái: “Tiểu hoàng thúc của con đã nhắc tới việc lấy Vu tỷ tỷ con với phụ hoàng nhiều lần rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ ban hôn.”
Bát công chúa nghe xong, mới đầu nàng vui mừng, nhưng sau đó bỗng yên tĩnh lại, lẩm bẩm: “Nhưng cửu hoàng thúc của con cũng thích Vu tỷ tỷ mà…”
Giọng nói của nàng ấy nhỏ như tiếng muỗi vo ve, Vu Thức Vy và thái hậu đều không nghe rõ. Vu Thức Vy nghe được hai chữ ban hôn, trên mặt không có vẻ thẹn thùng như những thiếu nữ bình thường, thậm chí còn không chút biểu cảm gì: “Thái hậu, đã tới trưa rồi, chúng ta nên tới Vân Tiên Các thôi, không thể tới muộn được.”
Dường như lúc này thái hậu mới nhớ ra hôm nay có tiệc gia đình, bà vội đứng dậy: “Đi, đừng để hoàng đế đợi lâu.”
Lúc ba người tới Vân Tiên Các, hoàng thượng và tất cả vương gia, phi tần đều đã tới đủ, hoàng đế và hoàng hậu ngồi ở trung tâm, bên trái là phi tần trong hậu cung của hoàng đế, bên phải là các vương gia và vương phi.
Lễ vương Thượng Quan Lăng chỉ có một trắc phi là Vu Vinh Mỹ, vậy nên hôm nay liền dẫn Vu Vinh Mỹ tới. Vu Vinh Mỹ càng gầy yếu hơn so với mấy hôm trước nàng thấy, sắc mặt tái nhợt, cặp mắt thâm quầng, rõ ràng mới mười lăm, lại như một người đã ba mươi lăm. Sao tên Thượng Quan Lăng này lại biến thái vậy chứ, tra tấn một thiếu nữ như hoa như ngọc thành thế này, đúng là khiến người ta phải nao lòng.
Ngồi bên cạnh họ là Thượng Quan Dạ, bên trái hắn là Thấm Thuỷ công chúa, có vẻ không được vui lắm, bên tay phải là Vu Vinh Hoa, vẫn cứ ngây dại như vậy, Vu Vinh Hoa mặc một bộ váy tơ vàng in hoa, ánh mắt vô hồn nhìn lên mặt bàn.
Vu Thức Vy nhìn xuống dưới, thấy được cái bụng lớn của nàng ta, tính ra đã là chín tháng, chắc cũng sắp sinh rồi.
Thượng Quan Diệp ngồi cạnh nàng ta, tự tay bóc hạt óc chó cho nàng, mang vẻ mặt từ ái của một người cha. Thấy hắn như vậy, Vu Thức Vy hoảng hốt nhớ tới kiếp trước, lúc nàng sinh Huyền Việt Lưu Chiêu, hán cũng từ ái như vậy, nhưng cuối cùng, người thương yêu chúng là hắn, người chém chết chúng cũng là hắn…
Nỗi hận đã in vào trong xương ấy lại khiến Vu Thức Vy trở nên băng lãnh toàn thân, cho tới khi nỗi hận ấy tản ra, Vu Thức Vy cười thản nhiên, ánh mắt trào phúng, Thượng Quan Diệp, chẳng phải ngươi cho rằng con ta không phải con ruột của ngươi sao, vậy ta sẽ để ngươi nuôi lớn đứa con của một người khác thật…