Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44166
Thượng Quan Diệp dùng sức kéo Thượng Quan Lăng ra, cho tới khi hắn nhìn thấy sát ý chợt loé trong mắt Vu Thức Vy, hắn kinh hãi, bất chấp những cái khác, dùng hết sức lực đánh Thượng Quan Lăng một chưởng ngã xuống đất.
Cổ của Vu Thức Vy rốt cuộc cũng thoát khỏi sự kiềm chế, nàng hít sâu một hơi, sát ý tỏa ra bốn phía, lạnh lùng nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, Thượng Quan Diệp đánh đấm vào mặt Thượng Quan Lăng, sau đó là hàng loạt nắm đấm rơi vào mặt hắn.
Thượng Quan Lăng ôm đầu tránh né nắm đấm của Thượng Quan Diệp, giận dữ ngập trời: “Bát đệ, sao đệ lại đánh ta?”
Thật là điên rồi sao?
Thượng Quan Diệp không ngừng đấm, trong lòng đắng chát, hắn làm vậy để bảo toàn huynh ấy, chẳng lẽ huynh ấy không hiểu nỗi khổ tâm của mình sao?
Vu Thức Vy là ai?
Là một đoá hoa anh túc ai chạm vào thì kẻ đó sẽ dính độc, một con quỷ ai chọc vào thì kẻ đó sẽ xui xẻo, mẫu phi của hắn chết trong tay nàng, hắn còn không dám công khai chống đối nàng, hắn không quyền không thế, lấy cái gì để đấu với nàng?
Có trời mới biết nếu hắn không làm vậy, Vu Thức Vy sẽ đối phó với hắn như thế nào! Hắn hiểu rõ Vu Thức Vy, những người đắc tội nàng, không một kẻ nào là có kết cục tốt!
Đức phi kinh hoàng hét lên liên tục, kéo Thượng Quan Diệp ra: “Diệp Nhi, con điên rồi sao, sao con đánh ngũ ca con? Con phải đánh tiện nữ nhân đó mới đúng!”
Thấy Đức phi không những không nhìn ra tình thế, còn đứng đây ăn nói linh tĩnh, Thượng Quan Diệp nhịn không được gầm lên: “Đủ rồi, các ngươi tới gây chuyện trong phủ của bổn vương, nơi này không chào đón các ngươi, mời các ngươi lập tức về cung đi.”
Tất cả mọi người đều chấn kinh, không ngờ Thượng Quan Diệp lại ra lệnh đuổi khách, có phải hắn điên rồi không?
Chỉ có Vu Thức Vy là nhìn Thượng Quan Diệp và Thượng Quan Lăng như người ngoài cuộc, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú. A… Muốn bảo vệ hắn? Thượng Quan Diệp, ngươi cho rằng ta không đoán ra ý của ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi như vậy thì ta sẽ tha cho hắn sao?
Thượng Quan Lăng không hiểu tại sao Thượng Quan Diệp lại đánh hắn, tức giận đứng lên nhìn hắn: “Bát đệ, đệ điên rồi sao?”
“Người điên rồi là ngươi!”
Hai huynh đệ nhìn nhau trong không trung, Thượng Quan Diệp muốn truyền ý của mình, nhưng Thượng Quan Lăng căn bản không hiểu, còn tỏ vẻ như muốn xông lên liều mạng với hắn.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn hai huynh đệ đánh nhau, căng thẳng đến mức ngừng thở. Trong lúc không ai chú ý, Cố Ngưng Hương đến bên cạnh Vu Thức Vy, dùng khăn tay phớt qua trước mặt nàng, như thể quan tâm hỏi: “Tĩnh Văn công chúa, ngươi không sao chứ?
Ánh mắt Vu Thức Vy run lên, vì không kịp đề phòng, nàng hít phải mùi thơm lạ lùng trong khi chiếc khăn ấy phất qua, đúng là hương thơm nàng từng dùng để đối phó với Vu Vinh Hoa ở Pháp Hoa Tự…
Cố, Ngưng, Hương!
Mẹ nó, lại là mị dược, mấy kẻ ngu xuẩn này, không thể đổi chiêu khác sao?
Vu Thức Vy cắn răng, lạnh lẽo nhìn nàng ta, sau đó vội nói với Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa: “Trưởng tỷ, vương gia, ta đột nhiên nhớ ra có chuyện phải làm, ta đã mang tâm ý tới rồi, giờ thì đi trước.”
Nói rồi nàng nhìn La Thị, ra hiệu cho bà đi với nàng..
Ai ngờ, còn chưa được hai bước, nàng lại bị Cố Ngưng Hương cản lại: “Ai… Công chúa, yến hội còn chưa mở, ngươi là khách quý, sao có thể đi được? Vương gia, ngài nói xem đúng không?”
Thượng Quan Diệp nhìn ánh mắt như có ý khác của Cố Ngưng Hương, không khỏi dùng giọng nói mà chỉ hai người bọn họ nghe được nói khẽ: “Ngươi đang bày trò gì?”
Cố Ngưng Hương cười kiều mị với hắn: “Vương gia, nàng ta trúng Hợp Hoan Hương rồi, ta đang tạo cơ hội cho ngươi…”
Cái gì?
Thượng Quan Diệp chấn kinh nhìn sắc mặt đỏ ứng của Vu Thức Vy, nhìn vẻ chán ghét không chút che giấu nơi đáy mắt nàng, nhìn sự băng lãnh không chút tình cảm của nàng, đáy lòng hắn trầm xuống, hận ý và sự không cam lòng ẩn tàng từ sâu bên trong phun trào ra, gầm thét trong lòng: “Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà nàng hận hắn? Dựa vào đâu mà nàng xem thường hắn? Dựa vào đâu mà nàng dùng tư thái cao ngạo không coi hắn ra gì như vậy để nhìn hắn?”
Bỗng nhiên, Thượng Quan Diệp rút đi sự do dự trong mắt, mở miệng nói kiên định: “Thân thể của Tĩnh Văn công chúa không thoải mái, đưa nàng ấy vào phòng nghỉ đi.”
Cố Ngưng Hương cười trắng trợn, cười khi người khác gặp nạn, lại ngập tràn sự đố kị, nàng ta bước tới gần Vu Thức Vy, đưa tay đỡ nàng, cười duyên nói: “Tĩnh Văn công chúa, tiện thiếp đỡ ngươi đi.”
Sắc mặt Vu Thức Vy trầm xuống, thân thể đã hơi nhũn ra, bị nàng ta dùng lực đỡ như vậy, chỉ có thể bước theo bước chân của ả, đáy lòng không khỏi mắng, Cố Ngưng Hương đáng chết, chắc chắn nàng sẽ không để yên cho nàng ta.
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy lấy một cây ngân châm ra, tới một góc khuất không có ai để ý, cũng trong lúc Cố Ngưng Hương không đề phòng, nàng đâm mạnh vào cổ tay nàng ta, nghiến răng nghiến lợi nói vào tai nàng ta: “Cũng chiêu này, trả lại cho ngươi.”
Đầu tiên Cố Ngưng Hương cảm thấy đau đớn, sau đó nghe thấy thanh âm như quỷ mị của Vu Thức Vy, ánh mắt nàng ta cứng lại, chỉ chớp mắt liền thấy cả người nóng ran, bỗng nhiên nàng ta buông Vu Thức Vy ra, chạy khỏi đó như đang trốn ôn dịch.
Điều bất ngờ này khiến tất cả mọi người chẳng hiểu gì cả, sao bọn họ càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng nhỉ? Vu Thức Vy bị Thượng Quan Lăng bóp cổ, thân thể không thoải mái thì bọn họ biết, nhưng nữ nhân đang đỡ Vu Thức Vy kia sao tự nhiên lại chạy đi? Đây là ý gì?
Thấy Cố Ngưng Hương chạy đi, La Thị đỡ lấy Vu Thức Vy đang lảo đảo, hỏi khẽ vào tai nàng: “Sao rồi?”
Ánh mắt âm lãnh khiến người ta phải kinh hãi, nói nhỏ: “Hợp Hoan Hương, có thuốc giải không?”
Sắc mặt La Thị biến đổi, nói khẽ: “Có thuốc giải, ở trong phủ.”
Vu Thức Vy yên tâm, có thuốc giải là được, chỉ cần về phủ thái sư là được rồi, nhưng bây giờ nàng muốn về e là không dễ dàng gì.
Quả nhiên, Thượng Quan Diệp tới gần nàng, quát người tỳ nữ đứng gần đó: “Thân thể của Tĩnh Văn công chúa không thoải mái, các ngươi còn không mau đi mời thái y?”
Dứt lời, Thượng Quan Diệp nhìn Vu Vinh Hoa và Thẩm Li Hạ: “Vinh Hoa, công chúa là muội muội của ngươi, ngươi đích thân đỡ nàng về phòng, Hạo Tuyết, ngươi cũng đi giúp đỡ.”
Vu Vinh Hoa nhìn ẩn ý trong mắt Thượng Quan Diệp, dù cảm thấy thấp thỏm, nhưng vẫn giao con cho nhũ mẫu, nàng ta bước tới định đỡ Vu Thức Vy, nhưng Vu Thức Vy lại né tránh: “Tạ ơn trưởng tỷ, ta không sao.”
Thẩm Li Hạ nhân cơ hội đỡ cánh tay còn lại của Vu Thức Vy, nói nhỏ: “Ngươi sao vậy?”
Vu Thức Vy trầm mặt, nhấn mạnh từng chữ: “Mị dược.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại khiến Thẩm Li Hạ hít một hơi khí lạnh, sau đó cũng nói hai chữ: “Hậu viện.”
Ý của nàng ấy là bảo Vu Thức Vy đi khỏi đây từ hậu viện. Vu Thức Vy liếc nhìn La Thị, ra hiệu cho bà ấy tới hậu viện.
Bọn họ vừa đi, Thượng Quan Diệp liền cười hoà hảo: “Chư vị, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ hiểu lầm đã được tháo gỡ rồi, không có chuyện gì cả, quản gia, còn không kêu gọi mọi người vào tiệc.”
Quản gia vội kêu gọi mọi người.
Thấy khách khứa đã ngồi vào vị trí, lúc này Thượng Quan Diệp mới nói nhỏ với Thượng Quan Lăng: “Hôm nay huynh lỗ mãng quá.”
Lúc này Thượng Quan Lăng cũng đã bình tĩnh lại, biết vừa rồi mình đã quá khích, căn bản không nên giao đấu chính diện với Vu Thức Vy: “Bát đệ, đệ nói đúng! Nhưng ta thấy vừa rồi Vu Thức Vy có gì đó không đúng lắm.”
“Nàng ta trúng độc rồi, huynh để mắt tới nơi này, đệ đi hậu viện xem sao.”
Đức phi nhìn theo bóng lưng của Thượng Quan Diệp, bà ta bỗng cười âm trầm, Vu Thức Vy, đã tới lúc chết rồi.
Vu Vinh Hoa nhìn Thượng Quan Diệp rời đi, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cũng đi theo. Thấm Thuỷ công chúa đã nhận ra gì đó từ trước rồi, vội vàng theo gót Vu Vinh Hoa. Chu Lâm Huyên thấy có kịch hay, cũng lặng lẽ đi cùng.
Trong chính sảnh, Huệ phi nhìn mấy người đều rời đi, không nhịn được hỏi: “Nhàn phi tỷ tỷ, hình như đã xảy ra chuyện.”
Tay Nhàn quý phi cầm một chuỗi ngọc phật, lăn từng viên một, nói thản nhiên: “Xảy ra chuyện gì thì đều không liên quan tới chúng ta.”
Bên kia, Vu Thức Vy được Thẩm Li Hạ và La Thị đỡ tới hậu viện, vội vàng đi về hướng cửa sau, Thượng Quan Diệp đúng lúc chạy tới cản đường: “Công chúa, bổn vương đã sai người mời thái y rồi, ngươi vẫn nên vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Vu Thức Vy lạnh lẽo, đáy mắt lộ vẻ chán ghét, giờ tay tát hắn một cái, quát: “Cút ra.”
Đụng phải ánh mắt tức giận của nàng, hắn không chút né tránh, nhìn sang Thẩm Li Hạ: “Buông nàng ấy ra.”
Thẩm Li Hạ giữ chặt lấy Vu Thức Vy, đáy lòng đang băn khoăn xem có nên để lộ mình không, thù lớn chưa báo, cũng chưa lấy được chứng cứ, rốt cuộc có nên để lộ hay không?
Dường như Vu Thức Vy thấy được sự băn khoăn trong lòng nàng ấy, nàng nhẹ huých cánh tay, ra hiệu nàng ấy buông ra, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Thẩm Li Hạ buông Vu Thức Vy ra, cố nén sự giãy giụa nơi đáy lòng, lui sang một bên.
Thượng Quan Diệp vươn tay nắm chặt lấy tay Vu Thức Vy, kéo nàng vào bên người mình, La Thị vẫn còn chưa chịu buông tay ra, hắn nói uy nghiêm: “Vu phu nhân thả tay ra, bổn vương sẽ ‘chăm sóc’ tốt cho Tĩnh Văn công chúa.”
Hai chữ ‘chăm sóc’ gần như được phát ra từ kẽ răng, La Thị không dám tưởng tượng nếu Vu Thức Vy rơi vào tay Thượng Quan Diệp sẽ xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được, vậy nên… bà không thể buông ra.
Lúc này, Vu Vinh Hoa và Thấm Thuỷ công chúa cũng tới, Thượng Quan Diệp ra lệnh cho Vu Vinh Hoa: “Dẫn bọn họ đi.”
Vu Vinh Hoa vẫn còn sợ hãi vì lần trước bị Vu Thức Vy hại, sợ bị nàng ám hại, bước chân nàng ta khựng lại, ngẩn ra không dám động đậy.
Thấy người đã từng không ai bì kịp như Vu Vinh Hoa trở nên hèn yếu như vậy, ánh mắt Thượng Quan Diệp lộ ra vẻ không vui, nói với Thấm Thuỷ công chúa: “Thấm Thuỷ, ngươi tới đỡ nàng ấy.”
Thấm Thuỷ nhìn sâu vào Vu Thức Vy, thấy sự đồng ý trong mắt nàng, Thấm Thuỷ cất bước tới gần.
Nhân lúc Thượng Quan Diệp không chuẩn bị, Vu Thức Vy đẩy hắn ra, chạy theo hướng cửa sau, nào ngờ chưa được mấy bước, Thượng Quan Diệp cũng còn chưa đuổi theo được bao xa, có mấy chục người áo đen nhảy xuống từ trên trời, bao vây lấy bọn họ, tạo thành một vòng vây chết chóc trong hậu viện của vương phủ.
Kẻ áo đen cầm đầu nói lạnh lùng: “Người mặc váy đỏ chính là Vu Thức Vy, giết cho ta!”
Chỉ chớp mắt, một đám sát thủ được huấn luyện chỉnh tề nhào về phía Vu Thức Vy, Vu Vinh Hoa và Thấm Thuỷ công chúa cùng kêu lên kinh hoàng, lui về phía sau một khoảng an toàn.
Thẩm Li Hạ và La Thị đều không biết võ công, nhưng vì lo lắng cho Vu Thức Vy, họ đồng thời nhào tới bên cạnh nàng, Thẩm Li Hạ bảo vệ cho Vu Thức Vy, nhưng lại kêu tên Thượng Quan Diệp: “Vương gia, tiện thiếp chắn cho ngươi, ngươi đi mau lên.”
Chu Lâm Huyên đuổi tới nơi, thấy một đám sát thủ từ đâu xuất hiện, nàng ta vội trốn ra sau cây cột nhìn lén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK