Đến ngày thứ hai sự việc đã có tiến triển mới, Từ Thái Vy tự mình đi tới bộ hình để xác nhận tin tức Nhậm Hi sát hại Chu Đình Thâm, khiến cho vụ án vốn đã nghiêm trọng giờ lại càng phức tạp hơn.
Vu Thức Vy nghe được tin Từ Thái Vy tự mình đi xác nhận với Nhậm Hi, kinh ngạc đến mức suýt chút nữa thổ huyết, bắt đầu hoài nghi nhân sinh tại sao lại như vậy?Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, sao nàng lại liên tiếp bị phản bội như vậy, bọn họ là muốn chống đối nàng sao?
Hàm Yên đứng thẳng bên chiếc giường nhỏ, trong lòng vô cùng kinh ngạc và lo lắng: "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ, hay để cho Thẩm Thị đi tự thú?"
Vu Thức Vy đưa tay lên nói: "Chuyện này ngọn nguồn phức tạp chứ không đơn giản như vậy, Trước hết cứ để cho Thẩm Thị trốn kỹ vào, đợi ta bắt được tên sát thủ đó..."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Ninh bỗng nhiên thở hổn hển từ ngoài chạy vào, suýt chút nữa ngã nhào ra đất, lòng như lửa đốt nói: "Tiểu thư, không xong rồi, Thẩm Thị... Thẩm Thị không thấy đâu rồi."
"Không thấy?"
Vu Thức Vy đập mạnh tay lênchiếc bàn gỗ sưa nhỏ kê trên giường, nôn nóng nói: "Đi tìm ngay."
Tiểu Ninh bị sắc mặt u ám tối sầm lại của Vu Thức Vy làm cho khiếp sợ, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã khuỵu xuống: "Dạ, nô tỳ sẽ phái người đi tìm ngay."
Nàng vừa mới đi ra, Điểm Thúy nôn nóng chạy vào: "Tiểu thư, không xong rồi..."
"Lại có chuyện gì nữa?" Trong giọng nói của Vu Thức Vy đã không còn nhẫn nhịn được nữa, cả người toát ra một luồng khí tức lạnh lẽo. Tiểu Ninh lời sắp ra đến miệng rồi liền thu vào, nàng khẽ chuyển mình, âm thanh như muỗi kêu: "Là... Là Chu lão phu nhân đang làm ầm ĩ ở trước sân, nói phủ chúng ta ức hiếp người quá đáng, cho bà ta ăn cơm thừa canh cặn, bây giờ đang đòi sống chết..."
"Cơm thừa canh cặn?" Âm thanh trong trẻo vút lên, Vu Thức Vy nhíu chặt mi tâm: "Không phải nói là cho ăn uống đàng hoàng rồi sao? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Cả Tiểu Ninh và Hàm Yên sợ hãi quỳ xuống, Tiểu Ninh nơm nớp lo sợ nói: "Nô tỳ đã điều tra, Triệu Thị vì chuyện Nhị công tử bị vu oan cho nên nuốt không trôi cục tức này, đem tất cả lương sơn mĩ vị đổi thành cơm thừa canh cặn cho bà ấy ăn."
" Ầm ~ "
Lời còn chưa dứt, chiếc bàn gỗ sưa đặt trên giường đã bị Vu Thức Vy hất rơi xuống đất, không thể khống chế được, nàng đứng dậy phẫn nộ nói: "Khốn kiếp."
Hàm Yên với Tiểu Ninh rất hiếm khi thấy Vu Thức Vy tức giận như vậy, nàng trước giờ đều rất bình tĩnh, cho dù là cười, cũng lạnh như băng, thái độ lạnh lùng thờ ơ khiến người khác khó mà đến gần được. Nhưng như lúc này thực sự là đã rất tức giận, cũng đúng, nếu đổi lại là người khác gặp phải chuyện bực mình như vậy, có lẽ không ai có thể kiềm chế được cơn tức của mình.
Nhưng , họ cũng chỉ biết một mà không biết hai. Nộ khí của Vu Thức Vy từ sáng hôm qua đã nhen nhóm rồi, phí công nàng làm người tốt, bị Vu Vinh Mỹ phản bội; hiện tại lòng hảo tâm bị Từ Thái Vy coi như lòng dạ lang sói. Trong lòng nàng ấm ức không chịu nổi.
Chắc những chuyệnđó vẫn chưa đủ bực mình, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói gấp gáp: "Không hay rồi công chúa, không hay rồi, Đoan Vương nói muốn tìm người tính sổ, bây giờ đã sắp đến Thính Hiên Đình rồi..."
Đôi mắt của Vu Thức Vy trầm xuống, đến áo khoác cũng không cần mặc, liền chạy đi ra ngoài cửa. Nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng, dưới ánh nắng chiếu xuống tỏa ra ánh sáng lung linh, khiến người đi qua thấy rất chói lóa.
Đúng lúc đó, Thượng Quan Diệp cũng đi vào trong sân, vừa vào đã nhìn thấy một nữ tử trong bộ xiêm y màu hồng chói lóa đứng trước cửa. N=Nàng cũng chưa tô son đánh phấn, mái tóc đen dày buộc cao kiểu đuôi ngựa ở phía sau, cài một chiếc trâm nạm vàng khảm ngọc hình con bướm màu trắng mộc mạc gọn gàng, trắng trẻo tinh khôi, hình như đã từng quen biết...
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn Thượng Quan Diệp, ánh mắt đằng đằng sát khí: "Nghe nói Đoan vương điện hạ muốn tìm ta tính sổ?"
Thượng Quan Diệp bị giọng nói như ngọc vỡ đó làm cho giật mình ánh mắt chợt lóe lên, ngay sau đó trầm xuống đi tới: "Vu Thức Vy, ngươi thật là to gan, dám đả thương Ngũ ca của ta."
Lúc này tâm trạng của Vu Thức Vy không được tốt, nên thái độ khi nói chuyện cũng không kiên nhẫn: "Hắn nên vui mừng vì ta không sao, nếu không bây giờthứ ngươi thấy chỉ còn là một cỗ thi thể của hắn mà thôi."
Thượng Quan Diệp nghe vậy mặt liền biến sắc, không thể tin được nhìn Vu Thức Vy một lượt, giọng nói có chút lo lắng: "Ngươi không sao ư? Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì thìliên quan thá gì đến ngươi? Đây là ân oán giữa ta và Lễ Vương, xin Vương gia đừng có xía vào chuyện của người khác, có thời gian thì hãy quan tâm đến con trai mình nhiều hơn."
Nữ nhân của ngươi có con với người đàn ông khác, yêu càng nhiều ngươi càng đau khổ.
Ánh mắt Thượng Quan Diệp ngừng lại, vô tình nhìn Vu Thức Vy một cái, sâu thẳm trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng lạ thường: "Ngươi quan tâm sao?"
"Cái gì cơ?" Vu Thức Vy có chút không hiểu nhìn hắn một cái, căn bản là nghe không hiểu hắn đang nói hươu nói vượn cái gì: "Vương gia, chuyện giữa ta và Lễ Vương tự sẽ chấm dứt, cho nên ngươi hãy đi đi."
Nàng thật sự không dám bảo đảm nếu như hắn ở đây thêm một lúc nữa, nàng sẽ không nhịn được mà đóng cửa thả chó.
Thượng Quan Diệp nghe khẩu khí buồn bực của nàng, trong lòng đoán chắc là nàng cũng quan tâm, ánh mắt dần trở nên ấm áp, nhẹ giọng nói: "Nếu như ngươi giao thuốc giải ra đây thì ta sẽ khuyên Ngũ ca không đi Ngự tiền tố cáo ngươi nữa."
Tố cáo nàng sao?
Vu Thức Vy cười nhạt: "Hắn muốn tố cáo thì cứ việc tố cáo."
Dù sao nàng cũng sớm đã có cách đối phó rồi.
Nói xong liền đi qua bên cạnh Thượng Quan Diệp, nàng muốn đến sân trước xem tình hình Chu lão phu nhân nhưng không ngờ bị Thượng Quan Diệp đưa tay ra chặn đường, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng: "Ngũ ca đã làm gì với ngươi?"
Vu Thức Vy lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, đè nén sự tức giận đang rục rịch ở trong người, lạnh nhạt đáp: "Muốn biết thì tự đi mà hỏi hắn."
Dứt lời vòng qua tay hắn, đi ra ngoài, nhưng Thượng Quan Diệp vẫn không buông tha chặn lại lần nữa: "Vậy bây giờ ngươi có chuyện gì không?"
Vu Thức Vy dừng bước, quả thực không thể nhịn được nữa, hướng về phía hư không hét lớn: "Đóng cửa, thả chó."
Một phút sau, tiếng chó sủa truyền tới "Gâu gâu gâu ~" sau đó liền thấy Đại Phúc Tiểu Phúc dắt theo bốn con chó lớn tiến vào trong sân, đóng chặt cửa Thính Vũ Hiên hiên lại. Vu Thức Vy lùi về phía sau mấy bước, lặng lẽ chờ xem màn kịch hay đang ở trước mắt.
Thượng Quan Diệp kinh ngạc nhìn về phía mấy con chó như hung thần đang sủa inh ỏi, khuôn mặt hắn hơi biến sắc, không nghĩ là Vu Thức Vy lại thô bạo đến vậy, sau đó nghiến răng nhìn về phía nàng: "Vu Thức Vy, ngươi dám."
"Thượng Quan Diệp, bớt nói nhảm đi. Ta có dám hay không phải ngươi là người biết rõ nhất hay sao?" Dứt lời, Vu Thức Vy cười nhạt một cái, đôi môi đỏ mọng cất tiếng: "Thả chó."
Hai huynh đệ Đại Phúc và Tiểu Phúc nhận được lệnh của Vu Thức Vy, không chút lưỡng lự liền thả xích chó ra, bốn con chó giống như những con mãnh thú, đồng loạt chạy về phía Thượng Quan Diệp: "Gâu gâu gâu ~ "
Thượng Quan Diệp vừa nhìn thấy mấy con chó định bổ nhào tới, không kịp nghĩ gì nhiều liền chạy đi, chạy xung quanh Hoa Đàn và núi nhân tạo, nhảy lên nhảy xuống một hồi, chẳng khác gì con khỉ. Vu Thức Vy được trận cười hả hê.
Thượng Quan Diệp, đây là do ngươi tự chuốc lấy, đừng có chọc giận ta.
"Thượng Quan Diệp, nếu ngươi dám động đến một sợi lông của chó nhà ta, ta sẽ khiến ngươi giống như Lễ Vương, không thể nhân đạo hơn."
Giọng nói không mang theo ý đùa giỡn khiến Thượng Quan Diệp tin lời nàng nói là thật. Hắn vốn định ra tay giết chết mấy con chó dữ đó, chiêu thức vừa đưa ra một nửa, đành phải thu hồi lại. Mãi cho đến lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Vu Thức Vy, Vu Thức Vy đã dẫn tỳ nữ ra khỏi Thính Vũ Hiên.
Hắn định dùng khinh công để bay qua bức tường cao ra ngoài, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mười mấy cái bóng đen đứng chắn ở bờ tường, không cần nghĩ cũng đoán được để cho hắn không thể chạy thoát.
Thượng Quan Diệp cắn chặt răng, khuôn mặt lạnh lùng trong chốc lát bỗng trở nên cuồng phong bão táp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vu Thức Vy, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta. Nếu không, ta nhất định sẽ cho ngươi được nếm mùi lợi hại."
Nhưng những lời đó Vu Thức Vy căn bản cũng không nghe được. Nàng đưa Hàm Yên và Điểm Thúy đi vòng qua sân trước, còn chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong: "Ngươi là cái đồ tiện nhân, ngươi là cái thá gì mà dám ăn to nói lớn với ta, lão thân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, là tỷ tỷ của mẫu thân tiên hoàng, Đương kim Thánh thượng thấy lão thân cũng phải kính nể vài phần..."
"Kính nể vài phần? Ta nhổ vào, cho dù ngươi có là cái gì cáo mệnh phu nhân, con trai ta bị các người vu oan, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”
"Ngươi... Được, được lắm, Vu Văn Thanh, đây là thiếp của ngàisao? Rõ ràng là một người đàn bà chanh chua đầu đường xó chợ, ngài một đời hiền thần, tại sao lại có thể có một di nương điên khùng như vậy?"
Vu Văn Thanh tức trợn mắt nhìn Triệu Thị một cái, sau đó nhận lỗi với Chu lão phu nhân: "Chu lão phu nhân, xin người bớt giận trước, chuyện này còn phải đợi điều tra rõ rang. Nếu thật là khuyển tử, vãn bối nhất định sẽ không bao che, chỉ là hiện tại vẫn còn có điểm khả nghi, Trần Bộ đầu cũng phải đi lấy lại chứng cứ, trước tiên vẫn nên chờ tin tức đã."
Triệu thị chống eo, trợn mắt nhìn Chu lão phu nhân: "Lão gia, bọn họ đổ oan cho Nhậm Hi, ngài lại còn nói tốt cho bà ta, mau đuổi bà ta ra ngoài."