Vu Thức Vy đã đi ra ngoãi ngõ, bước chân nàng khựng lại, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, trong lòng nói với bản thân: Vu Thức Vy, đừng lo chuyện bao đồng, ngươi không phải người tốt lành gì, bọn họ sống hay chết không liên quan gì tới ngươi, ngươi đã quên sự phản bội của Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa rồi sao? Đã quên bị Từ Thải Vi và Vu Vinh Mỹ đâm một đao sao?
Nhưng đáy lòng lại có một giọng nói vang lên: Vu Thức Vy, đây chỉ là một đứa bé mà thôi, ngươi nhẫn tâm nhìn nó khóc sao? Ngươi đã quên kiếp trước Huyền Việt và Lưu Chiêu chết, ngươi đã tuyệt vọng tới mức nào sao?
Cuối cùng, cuộc đấu tranh tư tưởng kết thúc, cảm xúc thắng lí trí, Vu Thức Vy xoay người vào trong sân, thấy người phụ nhân đó ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, Tiêu Ly lay nàng khóc lớn.
Vu Thức Vy bước tới đỡ người phụ nhân dậy, sau đó nâng nàng ấy vào trong phòng, trong nhà chỉ có bốn bức tường, một chiếc giường lụp sụp và mấy món đồ dùng cũ nát.
Vu Thức Vy đỡ người phụ nhân đó lên chiếc giường cũ, đắp chiếc chăn rách cho nàng ta, sau đó bắt mạch giúp nàng ấy, đúng như nàng nghĩ, người phụ nhân này khí hư, có bệnh lao, quả thực không còn sống được bao lâu…
Tiêu Ly gào khóc, hỏi mãi: “Đại tỷ tỷ, có phải mẫu thân của ta chết rồi không?”
Nhìn đôi mắt to đầm đìa nước mắt của hắn, nơi nào đó dưới đáy lòng Vu Thức Vy như bị xúc động, nàng lấy khăn lụa ra, lau khô nước mắt cho hắn, an ủi: “Mẫu thân ngươi không chết, đừng khóc.”
Tiêu Ly gật đầu ngoan ngoãn: “Vâng, Tiêu Ly không khóc.”
Nói thì như vậy, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Vu Thức Vy khẽ thở dài, lấy ngân châm ra, đâm vào trung thượng của người phụ nhân.
Một lát sau, người phụ nhân từ từ tỉnh lại, ánh mắt đục ngầu loé lên vẻ mừng rỡ: “Quý nhân người chưa đi sao?”
Vu Thức Vy cất ngân châm đi, đặt hầu bao của mình lên gối nàng ta: “Số bạc này đủ để ngươi mua thuốc.”
Thấy nhiều bạc như vậy, ánh mắt loé lên, sau đó lại ảm đạm xuống, trả lại bạc cho Vu Thức Vy, cười khổ nói: “Tiện thiếp không còn sống được bao lâu nữa, không cần phải lãng phí số tiền này, vừa rồi tiện thiếp nói quá đáng, khụ khụ khụ… Mong tiểu thư đừng trách…”
Vu Thức Vy nhíu mày: “Sức khỏe ngươi không được tốt, đừng từ chối.”
Tiêu Tuyết cảm động cầm tay Vu Thức Vy, nước mắt tuôi rơi, nói nghẹn ngào: “Nếu tiểu thư thực sự có ý tốt, xin giúp ta một chuyện, giúp ta gửi đứa bé này cho phụ thân nó, dù có chết… ta cũng nhắm mắt.”
Tiêu Ly nghe thế kích động khóc lớn lên: “Hu hu hu… Con không muốn… Mẫu thân, con không muốn rời xa người, con không cần phụ thân, Tiêu Ly không có phụ thân, Tiêu Ly chỉ có mẫu thân…”
Tiêu Tuyết lại ho khan một trận kịch liệt, dịu dàng nói: “Ly Nhi ngoan, đừng khóc, phụ thân của con là anh hùng cái thế, tuấn mĩ không ai sánh bằng, nhất định người sẽ đối xử tốt với con, sẽ mua đồ ăn ngon cho Ly Nhi, làm ngựa gỗ cho Ly Nhi, còn sẽ dạy Ly Nhi cưỡi ngựa bắn tên, đưa Ly Nhi lên chiến trường giết địch…”
Trên mặt Tiêu Ly hiện lên khao khát, nhưng biến mất rất nhanh, khóc nói: “Nhưng nếu phụ thân không thích Tiêu Ly thì phải làm sao? Nếu người không thích Tiêu Ly, Tiêu Ly cũng sẽ không thích người…”
Tiêu Tuyết thở dài bất đắc dĩ, sau đó nhìn Vu Thức Vy, cầu khẩn: “Tiểu thư, mong người nhất định phải giúp ta, ta cơ khổ không nơi nương tựa, năm đó ta lén lút sinh đứa bé này ra, phụ thân của Tiêu Ly cũng không biết chuyện này, cũng không biết đến sự tồn tại của Tiêu Ly, nếu ta đi nhận thân, chỉ sợ sẽ bị đuổi ra ngoài…”
Sắc mặt Vu Thức Vy hơi do dự: “Ý ngươi là ngươi đã từng bị đuổi ra ngoài một lần rồi?”
Tiêu Tuyết gật đầu, lau nước mắt, nói trong bi thương: “Ba tháng trước, ta từng tới phủ của phụ thân Tiêu Ly, nhưng còn chưa bước tới cửa lớn đã bị coi như ăn mày đuổi ra, thân phận ta hèn mọn, mặc đồ rách rưới, những kẻ chỉ biết tới lợi ích ấy thấy ta chỉ tưởng rằng ta muốn kiếm cơm ăn, ghét ta cực kì…”
“Ngươi không nói ngươi là thê tử của người nam nhân đó sao?”
Tiêu Tuyết cười chát chúa: “Ta không phải thê tử của hắn, chỉ là một đứa bé mồ côi được hắn cứu ở Bắc Cương nhiều năm trước, đêm đó vì hắn uống say mới có Ly nhi, nói ta không biết xấu hổ, không biết thẹn cũng được, tóm lại ta đã giấu hắn sinh ra Ly Nhi, sau đó nhìn hắn từ xa là mãn nguyện rồi. Mãi tới tháng hai năm ngoái hắn khải hoàn tử Bắc Cương về triều, ta cũng lén theo tới, nào ngờ tới đây liền bị lừa hết tiền, may mà có một bà lão lương thiện giúp đỡ ta, mùa hè năm ngoái bà lão ấy qua đời, nơi này liền thành chỗ ở của ta và Ly Nhi.”
Càng nghe Vu Thức Vy càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nàng hỏi: “Phụ thân của Tiêu Ly là ai?”
Tiêu Tuyết lau nước mắt: “Nếu ta nói cho cô nương, cô nương sẽ giúp ta mang Tiêu Ly tới gặp phụ thân nó sao?”
Tiêu Ly vừa nghe mẫu thân cậu lại muốn đưa mình đi, cậu sốt ruột khóc nói: “Mẫu thân, con không muốn đi, con không cần phụ thân…”
Vu Thức Vy không nhìn Tiêu Ly, trầm giọng nói: “Ta đồng ý với ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết phụ thân hắn là ai rồi!”
Tiêu Tuyết gật đầu, như đưa ra quyết định gì to lớn lắm, một hồi lâu sau mới nói ra ba chữ: “Hàn Giang Nguyệt.”
Cái gì?
Hàn Giang Nguyệt?
Ánh mắt của Vu Thức Vy hiện lên vẻ chấn kinh rồi biến mất rất nhanh, nói không chút biểu cảm: “Hàn Giang Nguyệt mà ngươi nói là vương gia khác họ đương triều, Mẫn quận vương Hàn Giang Nguyệt?”
Tiêu Tuyết mừng rỡ nắm chặt tay Vu Thức Vy: “Tiêu Tuyết người quen biết vương gia sao?”
Khoé miệng Vu Thức Vy mấp máy, đâu chỉ quen biết, bây giờ nam nhân kia là vị hôn phu của nàng…
“Không quen!”
Vu Thức Vy nhìn sang Tiêu Ly, sau đó cầm chiếc khăn mặt ướt lau lên khuôn mặt đầy vết bẩn của cậu, cho tới khi bộ dạng chân thực của cậu hiện ra trước mắt, Vu Thức Vy ngây ngẩn, hắn…
Đây chẳng phải là bản sao của Hàn Giang Nguyệt sao? Sao lại thế?
Tiêu Tuyết nhìn ánh mắt sững sờ của Vu Thức Vy, nàng ta vẫy tay với Tiêu Ly, ôm cậu bé vào trong ngực, nói: “Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng mẫu thân nói cho con biết phụ thân của con là ai, con phải nhớ cho kĩ, người là Hàn Giang Nguyệt, là người đàn ông tài giỏi nhất trên đời này, là người anh hùng đội trời đạp đất, người sẽ đối xử tốt với Ly Nhi.”
Tiêu Tuyết hiền từ vỗ đầu cậu, vỗ từng cái một, ánh mắt dịu dàng như nước, dường như muốn dùng hết sự yêu thương của cả đời mình, tha thiết mà thê lương như thế…
Vu Thức Vy nhìn Tiêu Tuyết bằng ánh mắt sáng rọi , như muốn nhìn ra chút giả dối từ trong mắt nàng ta, dù chỉ một chút cũng có thể biết được đây là thật hay giả, nhưng mà không có, nàng nhìn hồi lâu, ngoại trừ tình yêu thương hèn mọn của nàng ta, không còn gì nữa cả.
Vu Thức Vy nhìn sang Tiêu Ly, khuôn mặt tinh xảo, như được điêu khắc cẩn thận, không phải con gái, nhưng còn xinh đẹp hơn cả con gái.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Tiêu Ly là con của Hàn Giang Nguyệt thật?
Vậy những lời nói ngon gọt trong thời gian qua lại là cái gì?
Đột nhiên, Vu Thức Vy nói: “Ta hứa với ngươi, ta đồng ý đưa Tiêu Ly tới phủ Mẫn quận vương.”
Bởi vì nàng muốn để Hàn Giang Nguyệt tự mình giải thích cho nàng, rốt cuộc chuyện này là sao, nếu hắn phụ lòng nữ tử này, tuyệt đối nàng sẽ không tha thứ!
Đôi mắt đục ngầu của Tiêu Tuyết ngây ra, như không ngờ rằng Vu Thức Vy sẽ đồng ý, dù sao nàng nói nàng không quen Hàn Giang Nguyệt, nhưng nghĩ lại thì dù không quen,nhưng hẳn là từng nghe được tên của y.
Tiêu Tuyết vén chăn lên rồi xuống giường, quỳ trên mặt đất, nàng ta kích động dập đầu, vui quá mà khóc: “Tiện thiếp cảm tạ đại ân đại đức của tiểu thư, khụ khụ khụ… Nếu có kiếp sau, tiện thiếp nguyện làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân đức của tiểu thư…”
Đáy lòng Vu Thức Vy trăm mối cảm xúc, nhưng trên mặt lại tỏ ra không biết gì cả, nâng nàng ta dậy, nhìn nàng thật sâu rồi hỏi: “Tên ngươi là gì?”
Tiêu Tuyết vội trả lời: “Bẩm tiểu thư, tiện thiếp tên là Tiêu Tuyết.”
“Được rồi, ta nhớ rồi, ngày mai ta sẽ tới đón Tiêu Ly tới phủ Mẫn quận vương, đêm nay ngươi nói từ biệt với cậu bé đi.”
Tiêu Ly khóc lắc đầu từ chối: “Con không muốn rời xa mẫu thân, không muốn…”
Vu Thức Vy sờ đầu hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi sẽ không phải xa mẫu thân ngươi, ngày mai đưa mẫu thân ngươi cùng đi tìm phụ thân ngươi có được không?”
Tiêu Ly ngấn lệ nhìn Tiêu Tuyết: “Mẹ, người có đi không?”
Tiêu Tuyết tuyệt vọng nhìn Vu Thức Vy, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ than nhẹ, dỗ cậu: “Có, mẫu thân sẽ đi tìm phụ thân cùng Ly Nhi.”
“Vậy ta đi trước, ngày mai gặp lại.”
Vu Thức Vy đứng dậy, không chút do dự rời khỏi nhà Tiêu Tuyết. Nàng trở về phủ thái sư, sau đó mất ngủ cả một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Thức Vy ngồi xe ngựa tới nhà của Tiêu Tuyết, chuẩn bị đón mẹ con hai người họ đến phủ Mẫn quận vương, ai ngờ còn chưa vào nhà họ, trong căn nhà tồi tàn đã vọng ra tiếng khóc: “Mẫu thân, người tỉnh lại đi, chẳng phải chúng ta đã nói sẽ đi gặp phụ thân sao, sao người lại không giữ lời? Hu hu hu… Người tỉnh lại đi, tỉnh lại mau lên…