Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44280

Vu Thức Vy thấy hắn bịt mũi đang chảy máu đi ra ngoài, trong lòng càng thấy nhục nhã, có một loại xúc động muốn đập đầu chết cho rồi: Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Tốt nhất hắn nên cầu cho hôm nay nàng chết ở đây luôn đi, bằng không nàng nhất định sẽ tìm cách đập nát hết kéo của hắn.

Thấy cây kéo hắn vứt xuống đất đang ở gần mình, Vu Thức Vy cử động cổ tay, cố gắng giãy giụa. Tới tận lúc cổ tay chảy máu, máu thịt lẫn lộn rồi mà vẫn không thể thoát khỏi dây trói.

Nàng thở dài, một lần nữa run rẩy cả người, lạnh quá.

Tiếng bước chân nặng nề lại quay lại, trước khi rèm giường bị vén lên lần nữa, Vu Thức Vy đã hét lên: “Cút!”

Bàn tay dừng giữa chừng ở không trung một lát, sau đó một tiếng cười lạnh vang lên, bàn tay lạnh lẽo bóp cổ Vu Thức Vy: “Ngươi nói xem, nếu bổn vương đem chuyện Vệ Thời Ngộ chính là Vu Thức Vy nói cho hoàng thượng biết thì sẽ thế nào?”

Sắc mặt Vu Thức Vy như tu la chốn địa ngục, tròng mắt đỏ tơ máu: “Ngươi có bản lĩnh thì cứ nói, còn không thì thả ta ra! Đừng dùng cách nhục nhã này làm ta ghê tởm!”

“Làm nàng ghê tởm?” Thượng Quan Cửu U thả lỏng tay ở cổ nàng, dời xuống xương quai xanh rồi lại tiếp tục di chuyển xuống, khóe miệng nở nụ cười tà ác: “Hoa tàn bại liễu như ngươi mà tưởng rằng bổn vương muốn nhìn nhiều thêm một khắc nào sao?”

“Vậy người đừng nhìn, thả ta ra!” Vu Thức Vy giãy giụa kịch liệt, tựa như một con thú đang phát điên, cả người tản ra sát khí.

Nàng càng giận dữ, Thượng Quan Cửu U càng vui vẻ, bàn tay di chuyển trên người nàng càng sỗ sàng hơn.

“Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay!” Vu Thức Vy liều mạng vùng vẫy. Dây trói dính máu tươi bị nàng dùng sức đến mức cứa sâu và da thịt nàng. Nàng hận không thể giãy giụa cho đứt luôn đôi tay này sau đó giết hắn, giết chết hắn!

Ngay vào lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng ra, một bóng trắng lao vào như gió lốc.

Hàn Giang Nguyệt nhìn thấy Thượng Quan Cửu U đang ngồi bên giường và một bóng dáng yêu kiều mơ hồ đằng sau rèm giường thì mặt trầm xuống, y nhanh chóng xông qua.

Thượng Quan Cửu U bình tĩnh nhìn Hàn Giang Nguyệt, kề kéo lên cổ Vu Thức Vy, nhàn nhạt nói: “Hàn Giang Nguyệt, nếu ngươi còn dám tiến thêm một bước thì bổn vương sẽ giết nàng ta!”

Vu Thức Vy cắn răng tức giận quát: “Mặc kệ ta! Giết hắn đi!”

Hàn Giang Nguyệt dừng bước, thấp thỏm lo lắng nhìn Vu Thức Vy bị lớp rèm giường che khuất, sốt ruột hỏi: “Vy Nhi, nàng có bị thương không?”

“Ta...”

Vu Thức Vy vừa định nói chuyện thì bị Thượng Quan Cửu U chen ngang. Hắn khinh bỉ nhìn Hàn Giang Nguyệt: “Ngươi yên tâm, một cơ thể xinh đẹp quyến rũ thế này, bổn vương yêu nàng thương nàng còn không kịp, sao nỡ để nàng bị thương được? Cùng lắm thì chỗ ấy phải chịu chút thương tổn, lần sau bổn vương dịu dàng chút là được.”

Những lời nói ấy như một mũi kiếm đâm vào tim Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt. Vu Thức Vy nhổ nước bọt lên mặt Thượng Quan Cửu U, tức giận mắng: “Tiện nhân! Ăn nói bậy bạ!”

Sắc mặt Thượng Quan Cửu U tối lại, lau nước bọt trên mặt, dí sát kéo vào cổ nàng: “Nữ nhân đáng chết! Ngươi muốn chết sao?”

Hàn Giang Nguyệt thấy Thượng Quan Cửu U phân tâm liền phóng hai thanh phi đao hướng thẳng vào lưng hắn. Thượng Quan Cửu U cúi đầu xuống tránh được đao thứ nhất nhưng lại bị đao thứ hai đâm trúng vào cánh tay.

Chỉ trong cái chớp mắt, Hàn Giang Nguyệt đã đến ngay trước mặt Thượng Quan Cửu U, tung một chưởng lên người hắn.

Thượng Quan Cửu U bị đánh cho lùi về sau mấy bước đập vào mấy chiếc rương hòm phía sau khiến chúng vỡ ra rơi xuống đất.

Hàn Giang Nguyệt vén rèm giường lên liền thấy Vu Thức Vy khỏa nửa thân trên, cả người bị trói trên giường, mà chỗ cổ tay của nàng đang chảy máu ròng ròng. Trong mắt y dấy lên lửa giận, lấy phi đao ra cắt dây trói cho nàng, đỡ nàng ngồi dậy rồi xé rèm giường ra quấn thân trên cho nàng.

Vậy nên khi y phát hiện ra sau lưng có nguy hiểm thì đã muộn. Y bèn chắn trước mặt Vu Thức Vy, định lấy thân ra đỡ cho nàng.

Nhưng không ngờ Vu Thức Vy đã phát hiện ra nguy hiểm trước y nên vội vã đẩy Hàn Giang Nguyệt qua một bên, dẫn đến bản thân nàng chẳng có chỗ để tránh, cứ thế bị cây kéo nhọn hoắc của Thượng Quan Cửu U đâm vào tim.

Phập một tiếng, tiếng mũi kéo đâm vào da thịt vang lên. Cơn đau kịch liệt khiến sắc mặt Vu Thức Vy trắng bệch, nàng không kiềm được rên lên một tiếng.

Tay Thượng Quan Cửu U khẽ run, sắc mặt thay đổi, không thể tin được lùi xuống một bước, hoảng sợ nhìn vết thương trên ngực Vu Thức Vy.

Máu tươi chảy ra như suối, thấm qua rèm giường, lan tràn ra ngoài.

Hàn Giang Nguyệt vừa ngồi dậy đã nhìn thấy cảnh này, ba hồn bảy vía đều bay ra khỏi cơ thể: “Vy Nhi! Vy Nhi!”

Y chạy đến đỡ lấy Vu Thức Vy, kinh ngạc đến toàn thân run rẩy. Sau đó cũng mặc kệ Thượng Quan Cửu U mà ôm chặt lấy Vu Thức Vy rồi chạy như điên rời khỏi đó.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thượng Quan Cửu U đang ngơ ngác nhìn hai tay mình. Trên đó dính đầy máu tươi, là máu của Vu Thức Vy.

Hắn vậy mà lại đâm nàng!

Không, không phải, lúc đó tại hắn quá tức giận, nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau khiến hắn như muốn phát điên. Hắn chỉ muốn đâm Hàn Giang Nguyệt, người hắn muốn giết không phải là nàng, là nàng cứ muốn đỡ cho Hàn Giang Nguyệt.

Vì sao nàng lại muốn đỡ cho y?

Vì sao?

Sau khi đại phu ở trấn trên băng bó vết thương cho Vu Thức Vy xong, Hàn Giang Nguyệt đưa nàng về khách điếm. May mắn là lúc này khách điếm không có ai, Vu Thức Vy trở về đeo mặt nạ, một lần nữa hóa trang thành Vệ thái y.

Lúc ăn cơm tối, Hàn Giang Nguyệt lấy lí do không bảo vệ được Vệ thái y, để thái y bị ngã từ trên núi xuống nên xin được đón thái y về phòng đích thân chăm sóc.

Có Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ làm chứng, hoàng đế cũng không nghi ngờ gì bèn đồng ý.

Hai ngày trôi qua kể từ chuyện đó, Hàn Giang Nguyệt không hề bước ra khỏi phòng, luôn túc trực săn sóc cho Vu Thức Vy. Trong lòng y luôn tự trách bản thân quá sơ sót, đáng ra không nên để nàng lại một mình, để nàng lâm vào nguy hiểm.

Mà Vu Thức Vy cũng trở nên càng lạnh lùng so với bình thường. Suốt hai ngày trời nàng chẳng nói được mấy câu.

Buổi sáng ngày thứ ba, Vu Thức Vy bị một loạt những tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Nàng ngồi dậy nhìn Hàn Giang Nguyệt: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Hàn Giang Nguyệt đi qua, ngồi bên giường, dịu dàng nói: “Khả hãn của Đột Quyết đã đến, đang uống rượu với hoàng thượng.”

Vu Thức Vy nhíu mày, xuyên qua cửa sổ nhìn ngọn núi tuyết phủ bên ngoài, đột nhiên nhớ ra mục đích ba ngày trước đi lên núi: “Rắn bạc của ta đã mang về chưa?”

Hàn Giang Nguyệt trả lời: “Mang về rồi.”

“Ừ.”

Hàn Giang Nguyệt nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng, trong lòng rất lo lắng. Y nắm lấy tay nàng, để nàng tựa vào vai y: “Muốn khóc thì nàng cứ khóc đi.”

Vu Thức Vy ngây ra, muốn khóc? Nàng đâu có muốn khóc.

“Giang Nguyệt.”

“Ta biết trong lòng nàng không vui, khóc ra đi.”

Bất kì nữ tử nào bị người ta bắt rồi sỉ nhục như thế đều sẽ buồn tủi. Nỗi khổ trong lòng nàng, y hiểu mà.

Vu Thức Vy hơi kinh ngạc nhìn y, yên lặng tựa đầu vào vai y. Hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Hôm nay là ngày câu cá mùa đông, cùng ta đi xem đi.”

Hàn Giang Nguyệt ngạc nhiên trong chốc lát rồi gật đầu: “Được.”

Lúc hai người ra ngoài thì hoàng đế và khả hãn đã rời khỏi khách điếm để đến hồ Băng Nguyệt từ lâu.

Cả khách điếm chỉ còn lại một mình Thượng Quan Cửu U đang ngồi trong đại sảnh yên tĩnh uống trà. Lúc nhìn thấy Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt cùng nhau đi xuống, tâm trạng hắn kích động.

Vu Thức Vy tựa như không nhìn thấy hắn mà cứ thế rời khỏi khách điếm. Tay Thượng Quan Cửu U bóp nát chung trà, âm thầm cắn răng, cảnh cáo chính mình. Nàng đã là phụ nữ có chồng, là người phụ nữ của tên Hàn Giang Nguyệt đáng chết đó, không thể dây dưa nữa.

Nhưng tận đáy lòng hắn lại có một giọng nói khác vang lên: Thượng Quan Cửu U, ngươi khổ tâm tính toán đủ đường như vậy mà đến nữ nhân ngươi yêu cũng không thèm nhìn ngươi lấy một lần, ngươi mà là nam nhân sao?

Rầm một tiếng, Thượng Quan Cửu U đập tay lên bàn, cắt đứt giọng nói đang vang lên trong lòng. Không, Vu Thức Vy chỉ là một quân cờ của hắn, một quân cờ để hắn trả thù hoàng tộc Thượng Quan. Nàng là kẻ thù của hắn, là kẻ thù!

Trên hồ Băng Nguyệt, người chật như nêm.

Bá tánh khắp các vùng lân cận đều tụ tập tại đây để được xem câu cá mùa đông mỗi năm một lần.

Tại trung tâm hồ Băng Nguyệt, các hán tử câu cá đã cơm no rượu say, sẵn sàng xuất phát. Trưởng trấn dẫn đầu giơ một bát sữa bò bốc khói nghi ngút trên tay lên cao, lớn tiếng nói: “Hôm nay là lễ hội câu cá mùa đông mỗi năm một lần của trấn Kì Nguyệt chúng ta. Đầu tiên, cảm ơn thần sông đã ban cho chúng ta sản vật phong phú, để chúng ta sống đời đời kiếp kiếp. Tiếp theo, cảm ơn các bằng hữu khắp năm hồ bốn bể đã đến chung vui cùng thôn Kì Nguyệt. Đợi bắt được con cá đầu tiên thì trấn Kì Nguyệt sẽ chiêu đãi mọi người.”

Con cá đầu tiên mang ý nghĩ khởi đầu suôn sẻ cho cả lễ hội câu cá mùa đông, vậy nên con cá đầu tiên là con cá quý nhất. Lấy ra thết đãi khách phương xa là lễ nghi cao nhất của trấn Kì Nguyệt.

Tất cả mọi người đều hô vang: “Được! Được!”

Trưởng trấn ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó đổ sữa đã nguội vào mặt băng ở giữa hồ Băng Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK