“Tướng Quân, vậy Mạt tướng chờ Lý phó tướng mệt rồi, cũng đi thay hắn ta” Lưu phó tướng sau khi nghĩ thông liền tự đề nghị
Vu Thức Vy lúc này đây ánh mắt nhìn chằm chằm về phía chiến trường nơi Vu Nhậm Hoằng cũng Lý phó tướng đang giao chiến, sau khi nghe được lời của Lưu phó tướng, quay đầu nhìn về phía hắn, đáy mắt sâu hun hút đó bỗng thoát qua một tia tiếu ý: “Lưu tướng quân nói chí phải, nhưng tên Vu Nhậm Hoằng đó không phải kẻ ngốc, ngươi xem chiêu thức của hắn chẳng qua chỉ là đánh qua loa, nhằm bảo toàn thực lực, xem ra đã phát giác được bổn tướng quân đang dùng chiến thuật xa luân, cho nên không cần thay nữa!”
Không cần thay?
Lưu phó tướng có chút kinh ngạc mà đối mặt với đôi mắt đa mưu túc trí của Vu Thức Vy, khó hiểu nói: “vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Vu Thức Vy nâng bàn tay vì trường kỳ cầm binh khí mà bắt đầu chai sạn đi của mình, chỉ về hướng thung lũng Bắc sơn: “Thám tử của ta báo mấy ngày nay quân dịch hoàn toàn không thao luyện trận pháp mới, hơn nữa trận chiến trước vừa dùng hôn thiên ám địa trận đánh bại quân ta, lúc này đây sĩ khí đang dâng cao, sao có thể không dùng trận pháp này một lần nữa chứ?
Lưu phó tướng quân ánh mắt lóe sáng: “Ý của tướng quân là hắn nhất định sẽ dùng trận pháp này?”
Vu Thức Vy mỉm cười: “Không nhất định, nhưng có sáu phần là hắn sẽ dùng trận pháp này! Các ngươi cũng biết, Thung lũng bắc sơn chính là nơi thích hợp nhất để bày hôn thiên ám địa trận. Cho dù là gió từ đông nam tây bắc, đều thích hợp để bố trận. Mà hôm nay gió bấc thét gào, không lớn không nhỏ, vô cùng thích hợp để bày trận!”
“cho nên, Bổn tướng quân đã phái đại quân đi đến thung lũng bắc sơn mai phục, chỉ cần tiểu đội của Vu Nhậm Hoằng vừa xuất hiện, liền lập tức bao vây bọn chúng, nếu như không xuất hiện, vừa hay có thể chiếm lĩnh thung lĩnh bắc sơn, làm hỏa dược đội!”
Lưu phó tướng vẫn chưa biết đến mưu kế của Vu Thức Vy, sau khi nghe xong lời nàng nói liền cảm thấy vô cùng an tâm, vội vàng nói: “Tướng quân anh minh”
Dứt lời, bỗng nghe từ thung lũng bắc sơn truyền đến một trận thanh âm kinh thiên động địa: “Bùm Bùm Bùm”
Tiếp theo, tiếng chém giết cuồn cuộn truyền đến, làm tất cả tướng sĩ tại chiến trường phải nhao nhao ngước mắt nhìn lên, sắc mặt đại biến, ở đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu phó tướng tâm thần khẽ động, kinh ngạc nhìn về phía Vu Thức Vy lúc này đây vẫn thần sắc nhàn nhã, nói: “Tướng quân, lẽ nào là quân ta cùng quân địch đã bắt đầu giao tranh”
Vu Thức Vy khẽ nhếch miệng cười: “Ngươi đi xem một chút, không phải liền rõ ngay sao?”
Lưu phó tướng gật gật đâu: “Rõ, mạt tướng liền đi xem đã xảy ra vệc gì!”
Dứt lời, liền giục ngựa tiến về phía thung lũng bắc sơn!
Bên trong chiến trường, Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy Lưu phó tướng thúc ngựa chạy về hướng thung lũng Bắc sơn, trong lòng bỗng trầm xuống, giống như vừa nghĩ đến điều gì đó, quay về phía sau hô lớn: “Mộc phó tướng nghe lệnh, nhanh chóng cho quân đội phía thung lũng bắc sơn rút về!”
Vu Thức Vy liên tiếp ba ngày không nghênh chiến, hôm nay lại chủ động khiến chiến, hắn liền tiếp là không có việc gì tốt lành, quả nhiên là vậy, thung lũng bắc hơn đã thiết lập mai phục!
Đúng là may mắn, hắn chỉ phái đi một nghìn binh sĩ, cho dù có chết hết, cũng không phải chịu quá nhiều tổn thất!
Mộc phó tướng nhận được mệnh lệnh của Vu Nhậm Hoằng, hỏa tốc chấp hành, thúc ngựa đuổi theo Lưu phó tướng!
Mà trong một lúc Vu Nhậm Hoằng phân thần, liền ngã dưới trường thương của Lý phó tướng, thua một cách triệt để.
“Ngươi thua rồi” Lý phó tướng kiêu ngạo nói.
Vu Nhậm Hoằng sắc mặt sa sầm, vượt qua Lý phó tướng, hung hăng nhìn về phía Vu Thức Vy cách đó không xa, đột nhiên lấy ra hai ngân châm, bắn vào mắt của Lý phó tướng.
Vu Thức Vy phát giác được ý đồ của hắn, kinh hãi hô to: “Cẩn thận!”
Nhưng đã quá trễ, Lý phó tướng chỉ cảm thấy từ đôi mắt truyền đến một cảm giác đau đớn, ngân trâm đã đâm sau vào hai mắt, lưu lại hai hàng máu tươi.
“A!!!”
Lý phó tướng thét lên một tiếng, lập tức ngã từ lưng ngựa xuống, ôm chặt mắt mà lăn lộn trên mặt đất.
Đôi đồng tử của Vu Thức Vy co rụt lại, hung hăng kẹp lấy bụng ngưa, lao về phía trước: “Vu Nhậm Hoằng, ngươi thua cũng đã thua rồi, lại dùng ám khí phế đi đôi mắt của Lý phó tướng, phủ đoạn hèn hạ vô liêm sỉ như vậy, sao có thể xứng là tam quân tướng lĩnh?”
Vu Nhậm Hoằng sắc mặt hung ác, lấy ra hai hỏa dược đạn, lạnh lùng nói: “Có xứng hay không, không phải là việc của ngươi, Vu Thức Vy, chịu chết đi!”
Dứt lời, liền đem hai hỏa dược đạn đó ném về phía Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nhìn thấy hỏa dược đạn bay đến, hét lớn một tiếng: “Phi Vân, cẩn thận!”
Phi Vân như hiểu được lời của Vu Thức Vy, cũng có thể là bản năng khi cảm giác được có nguy hiểm ập đến, chợt nhảy vọt lên, bốn vó ngựa bay khỏi mặt đất, vượt qua hai hỏa dược đạn, vọt thẳng ra ngoài!
“Bùm bùm” hai tiếng nổ lớn vang lên, hỏa dược đạn phía sau lưng nàng nổ tan tành.
Phi Vân anh dũng mà đáp xuống đất, hai chân trước nhấc lên, giơ thăng lên trời gầm lên một tiếng, như đang tự đắc về công trạng của mình, Vu Thức Vy vuốt ve bờm của nó, khen ngợi nói: “Làm tốt lắm!”
Phi Vân không ngừng thở phì phò, ngạo nghễ nhìn về phía Vu Nhậm Hoằng, giống như đang khinh thường sự hèn hạ của hắn!
Vu Nhậm Hoằng kinh ngạc mà nhìn về chiến mã của Vu Thức Vy, nó… nó có thể nhảy cao như vậy sao? Chuẩn xác mà tránh khỏi hỏa dược đạn của hắn, đúng là khó có thể tin được.
Chỉ trong phút chốc thất thần, Vu Nhậm Hoằng đã làm lỡ mất thời cơ, đợi đến lúc hắn một lần nữa lấy ra hỏa dược đạn, muốn nổ chết Vu Thức Vy, ngân châm của Vu Thức Vy đã bay đến, cắm thẳng vào người Vu Nhậm Hoằng, lúc này hắn có muốn tránh cũng đã quá muộn
Ngân châm nhập thể, thân thể lập tức truyền đến một cảm giác tê dại, chỉ trong chớp mắt, Vu Nhậm Hoằng liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, từ trên lưng ngựa ngã quỵ xuống đất.
Trường thương của Vu Thức Vy lập tức kề lên cổ của Vu Nhậm Hoằng, ngước mắt nhìn về phía Lý phó tướng lúc này đã bò đến bên Vu Thức Vy, lạnh lùng nói : “Lý phó tướng, Vu Nhậm Hoằng đang ở dưới trường thương của bổn tướng, muốn chém muốn giết, tùy phó tướng định đoạt”
Lý phó tướng mang trên mặt hận ý ngập trời, dựa vào thanh âm mà đi tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên tiểu nhân hèn hạ đê tiện này, mạt tướng muốn đích thân lấy mạng của hắn!”
Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy Lý phó tướng cầm song chùy mà đến, đáy mắt bỗng run lên, cấp tốc từ bên hông lấy ra một cây sáo ngắn, đặt lên môi vội vàng thổi hai tiếng.
Vu Thức Vy liền biết là có việc chẳng lành, liền hét lớn một tiếng: “Lý phó tướng, quay người lại, mau rời khỏi đó!”
Chi là dư âm vẫn còn chưa dứt, liền thấy mặt đất đột nhiên xảy ra biến hóa, giống như có một thứ gì đó từ dưới mặt đất chui lên, chắp lên một đống đất bao vây Vu Thức Vy lại, một đường hướng về phía Vu Thức Vy mà đến.
Vu Thức Vy trừng to mắt, bỗng nhìn về phía Vu Nhậm Hoằng, nhìn thấy khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười đắc ý, sắc mặt sa sầm, tức đến mức nâng trường thương lên hung hăng mà đâm thẳng vào tâm thất của hắn: “Khốn nạn!”
Vu Nhậm Hoằng sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng, tàn độc nói: “Vu Thức Vy, nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi!”
Trong chớp mắt, vô số hắc ảnh từ dưới đất chui lên, khiến bụi bay đầy trời, sau đó, giống như mãnh thú xuất lồng, đồng loạt xông về phía Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nhìn thấy lại là hoạt tử nhân, đột nhiên bỗng cảm thây đầu đau như búa bổ, bởi vì đám quái vật này, thật sự vô cùng khó đối phó!
Suy nghĩ trong thoát chốc, Vu Thức Vu lập tức rút trường thương đang cắm ở tâm thất Vu Nhậm Hoằng lên, bắt đầu đối phó với đám tử hoạt nhân mà hắn triều hồi đến.
Vu Nhậm Hoằng gian nan từ dưới đất bò dậy, trở mình lên ngựa, lấy tay che lấy ngực lúc này đây không ngừng chảy ra máu tươi mà giục ngựa quay trở về trận địa của mình, thanh âm trầm bỗng như chuông, vang vọng khắp chiến trường: “Toàn quân nghe lệnh, bày cửu long hí châu trận, giết hết bọn chúng ta cho!”
Đại quân phía sau hỏa tốc tản ra, bắt đầu bày trận, thẳng hướng về phía đội quân Đại Vân.
Vu Thức Vy không chút chậm trễ, quay đầu hướng về phía quân đội Đại Vân: “Chúng tướng sĩ, bày nhất tự trường xà trận, giết!!!!”
Quân đội Đại Vân vừa nghe được mệnh lệnh của Vu Thức Vy, nhanh chóng tập kết cùng một chỗ, nghiêm chỉnh bày nhất tự trường xà trận, khi thế như hồng thủy mà tiến đến đại quân của Tây Lương.
Tại thung lũng Bắc sơn lúc này, đã giải quyết xong một nghìn tinh binh của Tây Lương, do Lưu phó tướng dẫn đầu, nhìn thấy phía dưới đã bắt đầu giao chiến, Lưu phó tướng giơ cao ngọn cờ, hô to: “Hỏa lực đội nghe lệnh, lập tức cho nổ phần đuôi rồng của quân địch, xạ thủ nghe lệnh, tập kích mộc diên đội của đối phương, chấp hành!”
Tiếng sát phạt đinh tai nhức óc, tiếng hỏa lực rầm rầm vang lên, hai đội quân không chút e sợ mà liều mạng tấn công, kẻ chết người sống, cả khe núi trùng điệp lúc này đây chỉ là đao thương kiếm ảnh, thây chất đầy đồng!!
Vu thức Vy bị kẹp giữa hai đội quân, một bên là phải đối phó với binh sĩ Tây lương đang hừng hực khí thế mà xông đến, một đên phải đối phó với đám tử hoạt nhân có đánh thế nào cũng không chết, chỉ ước gì lúc này mình có ba đầu sáu tay.
“rầm” một tiếng, phút chốc sơ ý, sau lưng liền trúng phải một kích, ngã nhào xuống đất!
Vu Thức Vy nhanh chóng bò dậy, lấy ra hỏa dược đạn, lập tức ném đi, nhưng không ngờ rằng phía sau lưng bỗng lại một nhát đao bổ đến, trong chớp mát chém thẳng vào lưng nàng
A~
Vu Thức Vy thét lên một tiếng, không kịp cảm cảm thấy đau đớn, liền nhìn thấy một mũi tên bay đến, nhắm thẳng vào tâm thất của nàng, theo bản năng, nàng liền ngã về sau né tránh, mũi tên xuyên qua nàng đâm thẳng vào kẻ vừa chém vào lưng nàng!
Vu Thức Vy bỗng ở dưới đất lăn một vòng, hung hiểm tránh khỏi đại đao của một hoạt tử nhân!
Hoạt tử nhân quả thật quá nhiều, mỗi tên đều võ công cao cường, Vu Thức Vy lại bị trọng thương, trong nháy mắt, liền lãnh thêm một đao
Trong lúc nhát đao thứ ba từ trên không bổ xuống, Vu Thức Vy đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ chết, bỗng nhiên có một cỗ lực nhấc bỗng nàng lên, đem nàng lui về phía sau vô số bước.
Vu Thức Vy kinh ngạc nhìn về phía ân nhân cứu mạng của mình, trong lòng bỗng có một cảm giác vô cùng quen thuôc, kinh hỉ hô to: “Giang Nguyệt, là chàng có đúng không?”
Hàn Giang Nguyệt sắc mặt vô cùng lo lắng, đem Vu Thức Vy ném lên người Phi Vân, trầm giọng nói: “Đây không phải là lúc để nói chuyện, bảo lưu khí lực, cấp tốc quay trở về quân doanh trị thương”
Vu Thức Vy lắc đầu: “Không được, ta là tướng quân, nếu ta rời đi, trận chiến này tất bại!”
Hàn Giang Nguyệt tất nhiên biết rõ đạo lý này, nhưng y sao có thể trơ mắt nhìn nàng mất máu quá nhiều mà chết?
“Vy nhi, tìm ngươi băng bó cho nàng, đám người này để ta đối phó”
Dứt lời, hung hăng vỗ mạnh vào mông ngưa, Phi Vân huýt một tiếng dài, mang theo Vu Thức Vy lao về hướng quân đội Đại Vân.
Hàn Giang Nguyệt Nhìn thấy Vu Thức Vy cuối cùng cũng rời khỏi nơi nguy hiểm, âm thầm thở nhẹ một hơi, sau đó lập tức từ trong tay áo lấy ra trường sáo, đặt lên môi, thổi lên.
Mục tiêu của hoạt tử nhân chỉ có một mình Vu Thức Vy, Vu Thức Vy rời đi, vốn dĩ là muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên nghe một tiếng sao dị kì truyền đến, khiến bọn chúng bị trấn động đến mức thân thể cứng đơ, lập tức ngừng lại, sau lại bắt đầu khoa tay múa chân loạn xạ, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Vu Nhậm Hoằng không ngờ rằng xuất hiện một kẻ biết thổi trường sáo có thể điểu khiến được đám hoạt tử nhân, liền lập tức đem cây sáo ngắn của mình ra, cùng Hàn Giang Nguyệt dùng sáo giao tranh.
Tử hoạt nhân nghe thấy có hai tiếng sáo khác nhau, mang theo những mệnh lệnh khác nhau, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, ôm chặt đầu lăn lộn dưới mặt đất.
Hàn Giang Nguyệt một bên thổi sáo, một bên lấy ra đạn tín hiệu giấu ở bên hông, phát lên thiên không.
Sau một khắc, hằng trăm hắc y nhân cưỡi mộc diên, từ không trung bay tới, vừa đáp xuống đất, liên nhanh chóng xông lên giết địch.
Đám hắc y nhân này một đao liền giải quyết một tên, chỉ trong phút chốc, liền dùng khí thế bức ngươi, mà giết chết gần ngàn quân địch
Vu Thức Vy ở một bên được một tiểu tướng giúp nàng băng bó, một bên nhìn đội hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện mà lao vào đối phó quân Tây lương, đáy mắt lưu quang lưu chuyển, đám hắc y nhân này là......