Trong phủ Đoan vương, cả một vùng tưng bừng náo nhiệt, tới tham gia tiệc trăm ngày của tiểu thái tử trên cơ bản toàn là các phu nhân, thiên kim, từ xa nhìn lại, đủ các sắc màu, như trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc.
“Tĩnh Văn công chúa tới.”
Cùng với tiếng hô của người hầu, cả vương phủ bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra cửa lớn của vương phủ.
Bầu trời trong vắt, gió thổi mây trôi, nơi cửa lớn, một bóng dáng đỏ rực tới gần, bước đi thong thả, không nhanh không chậm.
Bộ váy đỏ rực uốn lượn tung bay xung quanh nàng. Nhìn qua, nàng linh động như tiên nữ, chỉ có thể nhìn, không thể với tới. Nhìn kĩ lại, nàng lại thần bí như quỷ cơ, nguy hiểm mà yêu mị.
Đôi mắt lạnh lùng lộ vẻ tĩnh mịch, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới cảnh tượng của tuyết trên Thiên Sơn, mờ mờ ảo ảo. Mái tóc đen tới eo bóng loáng sáng ngời, đẹp như một tấm lụa.
Mọi người không biết phải hình dung thế nào, bởi vì không có từ ngữ nào có thể miêu tả được phong thái của nàng, không có từ ngữ mĩ miều nào có thể miêu tả được vẻ hoa lệ của nàng.
Vẻ đẹp đó không nằm ở bên ngoài, mà là như được khắc trong xương, vẻ đẹp lộ ra ngoài đó tuy không phải nàng, lại đẹp đến cực hạn, cũng lạnh lùng đến cực hạn, khiến bọn họ đều không để ý tới đoàn người đi theo sau lưng nàng.
Thượng Quan Diệp ngẩn ngơ nhìn nữ tử đoạt hết mọi hào quang của trời đất ấy, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn sẽ không tin người mà một năm trước hắn nói là xấu xí này, lại lộ ra vẻ đẹp tuyệt đại này với thế gian vào một năm sau.
Mọi người ngừng thở hồi lâu, sau đó mới cảm thán ra tiếng: “Trời ạ, đây chính là Tĩnh Văn công chúa sao?”
“Đẹp quá.”
“Nghiêng nước nghiêng thành…”
“Thì ra nàng chính là vị nữ trung hào kiệt không thua kém nam tử, thắng được các hoàng tử.”
Vu Thức Vy không chút để ý với những lời khen ngợi này, đối với nàng, dung mạo chỉ là một lớp vỏ mà thôi, trước sau gì cũng hoá thành tro bụi.
Vu Thức Vy bước tới trước mặt Thượng Quan Diệp, cười đạm mạc, sau đó nói có lệ: “Mừng tiệc trăm ngày của quý tử nhà vương gia.”
Dòng suy nghĩ của Thượng Quan Diệp như được kéo lại, trái tim đập cuồng loạn không ngừng, nhưng chỉ có thể vờ như không có chuyện gì nói: “Tạ công chúa.”
Vu Thức Vy gật đầu: “Đừng khách khí.”
Dứt lời, nàng lướt qua Thượng Quan Diệp, bước về phía Vu Vinh Hoa, nàng ta đang được các phu nhân vây quanh, Vu Thức Vy tỏ thái độ đoan trang lễ phép: “Mừng tiệc trăm ngày quý tử của trưởng tỷ.”
Đáy mắt Vu Vinh Hoa hiện lên vẻ ghen ghét điên cuồng, những lời khen và những ánh mắt hâm mộ ấy từng thuộc về Vu Vinh Hoa nàng, nhưng bây giờ lại đã cách nàng rất xa.
Dù trái tim như đang rỉ máu, nhưng Vu Vinh Hoa không dám để lộ ra ngoài, thản nhiên đáp: “Tạ công chúa.”
Vu Thức Vy không nhìn nàng ta, mà nhìn đứa bé tinh xảo trong ngực nàng, lâu ngày không gặp, nó đã lớn thế này rồi.
Lúc này, nó mở to đôi mắt đen long lanh nhìn vào nàng, trong suốt như một tờ giấy trắng, không bị pha lẫn bởi bất kì màu sắc nào khác, sạch sẽ tới mức khiến người ta có cảm giác tới gần nó cũng là đang làm bẩn nó.
Bỗng nhiên, khoé môi nó nhếch lên, cười ngây thơ với nàng, như một đoá hoa sen tuyết trên Thiên Sơn, khiến người ta quên đi ưu phiền, đắm chìm trong nụ cười thuần khiết này.
Đứa trẻ xinh đẹp như vậy, đáng tiếc…
Đột nhiên sau lưng nàng vang lên tiếng cười: “Thì ra là Tĩnh Văn công chúa tới, đã không nghênh đón từ xa rồi.”
Vu Thức Vy nhìn sang, Thấm Thuỷ công chúa mặc trang phục lộng lẫy, kiều diễm như hoa, mi mắt đưa tình, phong thái đắc ý dạt dào.
Cũng đúng, gần đây nàng ta như cá gặp nước, vượt lên những nữ nhân khác trong phủ, trở thành trợ giúp đắc lực mà Thượng Quan Diệp hài lòng nhất, đang là lúc đắc ý.
Con người đều sẽ thay đổi, nữ nhân đã từng ngang ngược phách lối này, cuối cùng cũng biến thành một kẻ mang theo mặt nạ, học được sự trưởng thành trong những đấu đá.
Vu Thức Vy cũng cười: “Đoan vương phi, lâu rồi mới gặp.”
Thấm Thuỷ công chúa như gặp được bạn lâu năm, khoác lên tay Vu Thức Vy, kéo nàng sang một một góc khuất, nói nghiêm túc mà nặng nề: “Vu Thức Vy, lời nói của ngươi khi đó có còn tính không?”
“Ta đã từng nói rất nhiều, ngươi đang nói tới câu nào?”
“Thả ta về với núi cao biển rộng, ta sẽ không oán hận ngươi nữa.”
Vu Thức Vy hơi bất ngờ nhìn sang Thấm Thuỷ công chúa, nàng ta đã không còn vẻ hăng hái vừa rồi nữa, mà là cực kì mệt mỏi, như đã chán ghét mọi thứ ở đây, không chút lưu luyến.
Nàng ta luôn tự do tự tại, không bị gò bó, bị giam cầm trong hậu viện này, không khác gì sự đau khổ nhất trong đời, nàng và nàng ta cũng không có hận thù gì thâm sâu, nếu nàng ta đau khổ như thế rồi, coi như đã thanh toán xong: “Cũng phải cho ta thấy thành ý của ngươi chứ!”
Thấm Thuỷ công chúa ngầm cắn răng, đôi mắt kiên định nói: “Ta giúp ngươi chống lại Thượng Quan Diệp.”
Ánh mắt Vu Thức Vy loé lên, gằn từng chữ nói: “Ngày mà hắn thất thế, chính là ngày mà ngươi trở về thảo nguyên.”
Hai người giao dịch thành công, lúc này, họ đã là bạn không mà không phải địch.
Vừa trở lại giữa sân, hai người liền nghe được một giọng nói cất cao ở bên ngoài: “Nhàn quý phi giá đáo, Huệ phi giá đáo, Đức phi giá đáo…”
Nhìn theo hướng giọng nói đó, liền thấy được ba nữ tử hoa lệ quý phái bước tới, người đi đầu là Chu Nhàn quý phi, mẹ ruột của Tĩnh vương Thượng Quan Mặc, muội muội của Chu tướng quân phủ trấn quốc công, rất ít khi lộ diện, cũng không thích tham gia những buổi tiệc náo nhiệt, vậy nên rất ít người từng gặp bà.
Mắt hạnh mày ngài, tư thái yểu điệu, mang theo hơi thở thanh lãnh, là một mỹ nhân băng giá. Cho dù con trai Thượng Quan Mặc đã hai mươi, bà vẫn cứ đẹp như thiếu nữ mười tám, chắc chắn rất biết cách làm đẹp.
Tiếp đó là mẹ ruột Huệ phi của tên vương gia phong lưu Thượng Quan Trị, đại tiểu thư của Công Tôn gia, cô của Công Tôn Vị và Công Tôn Bạch, năm đó cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, biết bao vị công tử ái mộ, bây giờ bị giam cầm trong thâm cung, đã là một mỹ nhân có tuổi, tuy thần thái vẫn còn, nhưng thua xa năm đó.
Còn Đức phi chính là mẹ ruột của Thượng Quan Lăng, đêm giao thừa bọn họ còn từng tranh chấp vì Vu Vinh Mỹ, coi như cũng có mâu thuẫn.
Mấy ngày trước đó nàng thắng mười triệu lượng vàng của con trai bọn họ, chỉ sợ đều đang rất hận nàng.
Mọi người thấy ba vị phi tử tới, nhưng không thấy hoàng thượng, liền biết hoàng thượng sẽ không tới, hoàng hậu cũng không ở trong cung, chắc là Nhàn quý phi thay mặt cho hoàng thượng và hoàng hậu…
“Bái kiến quý phi nương nương, bái kiến Huệ phi nương nương, bái kiến Đức phi nương nương,…” Mọi người hành lễ, đồng thanh hô lớn.
Nhàn quý phi giơ tay lên, vẻ mặt thản nhiên: “Chư vị không cần đa lễ, hôm nay hoàng thượng bận rộn chính vụ, vậy nên bổn cung thay mặt hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, mang theo lời chúc của họ, tới thăm tiểu thế tử.”
Trong lúc bà nói chuyện, Vu Vinh Hoa ôm tiểu thế tử tới trước mặt Nhàn quý phi, cung kính hành lễ: “Tiểu thế tử Thượng Quan Chu thỉnh an nương nương.”
Đầu ngón tay được cắt tỉa kĩ càng của Nhàn quý phi sờ nhẹ Thượng Quan Chu, khuôn mặt lạnh như băng không có gì là dịu dàng, nói nhạt: “Đứa bé này rất đáng yêu.”
Vu Vinh Hoa không dám ăn nói lỗ mãng, cụp mi nói ngoan ngoãn: “Tạ quý phi nương nương.”
Thượng Quan Diệp cũng bước tới khom người thi lễ: “Nhi thần tham kiến các vị nương nương.”
“Ừ…” Nhàn quý phi nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi, lơ đãng nhìn thấy Vu Thức Vy đang đáng giá bà, bà bước tới nói thản nhiên: “Ngươi chính là Vu Thức Vy?”
Đức phi ở một bên nói lấy lòng: “Quý phi đoán không sai, nàng chính là Vu Thức Vy.”
Nhàn quý phi quay đầu nhìn nàng, bộ dáng như đang nói “bổn cung không hỏi ngươi”, Đức phi lập tức im lặng, trợn mắt lườm Vu Thức Vy.
Đụng phải ánh mắt không tốt lành gì của Đức phi, đáy lòng Vu Thức Vy trào phúng, trả lời Nhàn quý phi rất nhanh: “Thần nữ chính là Vu Thức Vy, tham kiến quý phi nương nương.”
“Ừ, phong thái hơn người, đúng là mỹ nhân.”
“Tạ nương nương.”
Nhàn quý phi không nhìn Vu Thức Vy nữa, mà bước vào phòng một mình, bà không thích những bữa tiệc tùng kiểu này.
Huệ phi nhìn Vu Thức Vy một hồi rồi cũng vào phòng theo, chỉ có Đức phi ở lại bên cạnh Vu Thức Vy, cắn răng nhìn nàng, ghen ăn tức ở nói: “Bây giờ công chúa đúng là vang danh thiên hạ, một nữ tử khuê các, thuật cưỡi ngựa lại cao như thế, chắc là từ đánh trăm trận rồi.”
Bà ta cố tình nhấn mạnh vào “cưỡi” và “đánh trăm trận”, khiến người ta lập tức có thể hiểu ra một ý khác, chính là ngầm châm biếm nàng không biết kiềm chế, đã sớm có gì đó với nam nhân.
Ha…. Một phi tử, ban ngày ban mặt dám huỷ hoại danh dự của nàng như thế, đúng là nực cười.
Trên mặt Vu Thức Vy không có gì là tức giận, ngược lại còn dịu dàng hơn: “Thần thiếp còn trẻ, đi đường còn ít hơn nương nương qua cầu, nương nương quá khen rồi.”
Sắc mặt Đức phi biến đổi: “Hỗn xược, ngươi dám ngầm mỉa mai bổn cung già?”
Vu Thức Vy cụp lông mày nói: “Thần nữ không nói, là chính nương nương nói.”
“Ngươi…” Đức phi không biết phải nói gì, nhưng nghĩ lại, dù sao ả ta cũng không sống qua ngày hôm nay, không so đo với ả ta nhiều như thế làm gì.
Nghĩ tới đây, Đức phi cười quỷ dị, lại gần bên tai Vu Thức Vy, nói bằng giọng nói chỉ hai người nghe thấy được: “Tiện nhân, người đừng quá đắc ý, hoa không tươi được trăm ngày, bông hoa có diễm lệ đến mấy thì cũng có ngày tàn lụi!”
Vu Thức Vy mỉm cười, giả vờ kinh ngạc thốt lên: “Cái gì? Nương nương, người nói người bị hôi nách, cần túi thơm à?”
Nàng vừa dứt lời, không khí lại lặng ngắt như tờ, mọi người kinh ngạc nhìn Đức phi, soi mói bà ta một trận từ trên xuống dưới, trông thế này mà lại bị hôi nách…
Vu Thức Vy che mũi lại, nói xin lỗi: “Xin lỗi nương nương, hôm nay ta không mang túi thơm gì theo, hay ta mượn một cái giúp ngươi.”
Nói rồi, Vu Thức Vy nhìn sang La Thị, một ánh sáng quỷ dị hiện lên đáy mắt, như đang truyền đạt ý gì đó, La Thị ngầm hiểu, bà cởi túi thơm bên hông ra, đưa cho Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy vừa buộc cho bà ta vừa nói: “Đức phi nương nương, đeo nó vào, đảm bảo người khác không ngửi thấy mùi trên người nương nương!”