Hàm Yên và Điểm Thúy đỡ Vu Thức Vy dậy. Hai người căm hận nhìn Vu Văn Thanh, hận không thể trả thù cho nàng.
Điểm Thúy tính tình xốc nổi, nhất thời không kiềm chế được kích động đã phản bác: “Lão gia, người đánh tiểu thư mà không hỏi lấy một câu sao? Chu Lâm Huyên hạ độc tiểu thư không nói đi, tối qua ả ta còn suýt giết chết tiểu thư rồi, sao người không phân biệt được tốt xấu thế nào vậy?”
Nghe vậy, Vu Văn Thanh trừng trừng hai mắt kinh ngạc hỏi Vu Thức Vy, “Chuyện……chuyện này rốt cuộc là sao?”
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn ông ta như kẻ xa lạ, gương mặt vẫn mỹ miều không chút tức giận, bi thương, cứ như người vừa bị đánh kia không phải là nàng. Vu Văn Thanh vốn bạc tình bạc nghĩa, không phải nàng không biết, hơn nữa nàng cũng không phải con cháu Vu thị, đương nhiên cũng không là con gái của Vu Văn Thanh. Nếu đã không là phụ thân ruột thịt thì để tâm mà làm gì chứ?
“Phụ thân, đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi, nữ nhi làm vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ danh dự cho phụ thân thôi.” Vu Thức Vy giả vờ đau lòng.
Mắt Vu Văn Thanh lóe lên, nghiêm khắc nói: “Như vậy là có ý gì?”
Vu Thức Vy nhìn Hàm Yên, Hàm Yên lập tức hiểu ý, khẽ nói: “Lão gia, chuyện là thế này, hôm trước, nô tì và Điểm Thúy đang ở bên ngoài phủ thì thoáng thấy phu nhân đi cùng một người đàn ông khác. Nô tì cảm thấy nghi ngờ nên đã đi theo quan sát. Sau đó thì thấy người đàn ông đó… người đàn ông đó ở cùng một phòng với phu nhân hơn nữa ngày trời mới đi ra. Lúc hắn ra khỏi cửa còn buộc lại đai lưng, chỉnh trang y phục……”
Cái gì?
Vu Văn Thanh có chút lảo đảo, bán tín bán nghi hỏi, “Con nha đầu ngươi ăn nói lung tung gì thế hả?”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng, “Hàm Yên có nói bậy không, người nên tìm người nghe ngóng lại xem. Trước mắt đừng đả thảo kinh xà, chỉ cần một ngày là người sẽ biết sự thật.”
Dứt lời, Vu Thức Vy lạnh lùng bước qua mặt ông ta, phất tay áo một cái.
Vu Văn Thanh vẫn ngẩn ngơ đứng yên một hồi lâu. Mặt ông ta bắt đầu tối sầm lại rồi rời khỏi Thính Vũ Hiên. Tuy nghi ngờ lời nói của Vu Thức Vy nhưng ông ta cũng nghi ngờ cả Chu Lâm Huyên……
Đây cũng là kết quả mà Vu Thức Vy mong muốn……
Trong mật thất tăm tối, các loại hình cụ được bày biện khắp nơi cùng hai chậu than đang cháy hừng hực. Giữa mật thất là một bà già mặc áo gấm tím than, mắt bịt vải đen, miệng nhét khăn trắng, tay chân trói chặt vào ghế. Bà ta ra sức giãy giụa, miệng cứ ư ử.
Bỗng nhiên một âm thanh lanh lảnh vang lên như truyền từ cửu tiêu thiên ngoại nhưng lại cũng giống âm thanh của bờ địa ngục, lúc nghe êm tai, lúc lại lạnh lẽo âm u dị thường, “Lấy miếng vải trong miệng bà ta ra.”
Phí ma ma toàn thân run rẩy, miệng sau đó cũng được thả lỏng vì miếng vải nhét đầy miệng kia đã được lấy ra. Bà ta thở phào từng hơi nhẹ nhõm.
Bà ta hít sâu mấy cái lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: “Là ai? Các người là ai?”
Vu Thức Vy đứng trước mặt bà ta, mặt sắc lạnh nói: “Phí ma ma, mời bà đến đây chỉ là muốn hỏi bà một chuyện tương đối bí mật. Ta hy vọng bà biết điều mà khai ra hết. Nếu không bà sẽ nếm trải cực hình của mười mấy hình cụ quanh đây.”
Phí ma ma tái mặt, lí nhí nói: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Vu Thức Vy không vòng vo, hỏi thẳng: “Ta muốn hỏi bà, giữa Vu Vinh Hoa và hoàng hậu có phải có chuyện gì không muốn để người khác biết không?”
Cái gì?
Phí ma ma đột nhiên biến sắc. Lúc này Vu Thức Vy sau mạng che mặt đã nhìn thấy được sự chấn động và hoảng sợ của bà ta.
Bỗng nhiên, Phí ma ma lắc đầu, “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Vu Thức Vy cầm chủy thủ khua khua trước mặt Phí ma ma, giọng nói vô tình tàn nhẫn: “Phí ma ma, ta biết là cái gì bà cũng biết cả. Nếu không hoàng hậu sẽ không phái người đến bảo vệ bà. Ta cũng biết bà trung thành với chủ, không phản bội hoàng hậu, cũng không sợ chết, nhưng ta sẽ không để bà chết, cùng lắm ta chỉ để bà sống không bằng chết là được rồi.”
“…”
Phí ma ma mặt không còn giọt máu, khi nhìn thấy bộ dạng của Vu Thức Vy, dù cảm nhận được sự sắc lạnh và nguy hiểm của ngọn giáo nhưng thay vì sợ hãi thì bà ta lại vô cùng bình tĩnh, “Dù sao ta cũng không nói gì đâu.”
Vu Thức Vy lấy tay kéo miếng vải bịt mắt bà ta xuống. Ánh sáng đập vào mắt khiến Phí ma ma nhìn rõ được cảnh tượng trước mặt. Bà ta giật thót cả mình vì trước mặt bà bây giờ là một chiếc mặt nạ la sát to lớn đang trừng mắt nhìn dữ tợn. Cảnh tượng đáng sợ này suýt làm bà ta nghĩ mình đã đến Diêm La điện.
Không sai, Vu Thức Vy đang đeo mặt nạ la sát vì nàng không muốn Phí ma ma nhìn thấy mặt thật của mình, đến nỗi giọng nói nàng cũng dùng thuốc để biến đổi đi. Sau này dù có gặp lại Phí ma ma, bà ta cũng sẽ không biết người bắt bà ta hôm nay là nàng.
Đúng, nàng không muốn giết người diệt khẩu, tuy nàng là loại người tàn độc nhưng trước nay chưa bao giờ giết người vô tội!
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy nở một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói: “Phí ma ma, bà sống trong cung lâu ngày nên không biết bà có còn nhớ năm đó Nguyên quý phi của tiên đế đã chết như thế nào không?”
Phí ma ma nghe như sét đánh, mặt mày tái mét, kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, nàng ta……sao lại nhắc đến Nguyên quý phi?
Vu Thức Vy lạnh lùng nói tiếp: “Nghe nói là trùng chủng hình. Mang Nguyên quý phi còn sống đặt vào một cái rương lớn, sau đó khoét trên người vô số lỗ nhỏ để con kiến, ong mật và giòi bọ bò vào làm tổ trong thịt cho đến khi những con trùng này phá nát cái xác thì xác bà ta lúc đó như như cái tổ ong, làm thức ăn nuôi bọn côn trùng đó ăn cho đến khi chỉ còn bộ xương khô……”
Phí ma ma nghe xong đầu óc choáng váng, toàn thân nổi da gà, mơ hồ cảm nhận được cảnh tượng đáng sợ, người bà ta run lên bần bật, lắc đầu kích động, quát lớn: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đây là bí mật hoàng thất, sao ngươi lại biết? Tại sao ngươi lại biết? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vu Thức Vy vỗ vào vai bà ta, ra hiệu bà không cần vội. Nàng tiếp tục dùng giọng quỷ mị nói tiếp: “Đừng vội, ta là ai sau này sẽ nói cho bà biết. Bây giờ bà hãy nói cho ta biết giữa hoàng hậu và Vu Vinh Hoa rốt cuộc có mối quan hệ gì?”
Phí ma ma vẫn giữ câu nói cũ, “Bất luận ngươi nói gì, ta cũng không biết gì hết.”
Vu Thức Vy trầm ngâm cười, “Hơ hơ... Phí ma ma, bà có thể không quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng còn dưỡng tử của bà thì sao? Con dâu của bà thì sao? Còn có đứa cháu thông minh đáng yêu của bà nữa? Không phải bà rất thương nó sao? Bà nói xem, nếu bắt bọn chúng về đây, dùng hình trùng chủng, thì bà vẫn còn trung thành được không?”
Phí ma ma mở to mắt, mặt đau khổ và tuyệt giọng, nức nở nói: “Ngươi... ngươi không thể làm như vậy. Ta cầu xin ngươi, ta thật sự không biết gì cả. Ngươi thả ta đi đi, ta thật sự không biết gì cả.”
Vu Thức Vy vỗ vào vai bà ta, vỗ một cái dừng một cái, nói : “Xem ra chỉ nói thôi thì không thể khiến bà mở miệng. Vậy thì ta đành phải bắt chúng về đây thôi. Ám vệ, đi bắt bọn chúng về đây... ”
Ám vệ nhận lệnh rời đi nhưng bị Phí ma ma hét lớn gọi lại, “Không được đi, các người không thể làm như thế. Chúng nó không biết gì cả. Chúng nó vô tội mà.”
Vu Thức Vy xùy cười, “Chúng có phải vô tội hay không thì phải xem bà có nói hay không. Nếu bà vẫn không nói thì chúng chết cũng không có gì đáng tiếc. Nếu bà nói thì đương nhiên chúng vô tội.”
Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Bà đừng nghĩ đến trò cắn lưỡi tự vẫn. Bà yên tâm, nếu bà đem theo bí mật này chết cùng thì chúng cũng sẽ theo bà xuống hoàng tuyền. Ngược lại nếu nói ra, các người đều được sống, tất cả đều vui vẻ.”
Tất cả đều vui vẻ?
Phí ma ma cười chua xót, chỉ sợ khi bà nói ra sẽ khiến trời long đất lở, sẽ xảy ra cảnh tượng máu chảy đầu rơi chưa từng có, bao nhiêu người vì chuyện này mà liên lụy, không phải một hai người mà là một trăm hai trăm người có thể mất mạng. Cho nên, bà không thể nói, dù hi sinh dưỡng tử, con dâu và đứa cháu nhỏ của mình, bà cũng tuyệt đối không thể nói ra!
“Ngươi giết chúng ta đi. Ta sẽ không nói đâu. Dù ngươi muốn hành hạ bọn ta thế nào, ta cũng sẽ không nói.”
Vu Thức Vy sa sầm mặt lại, nói với ám vệ: “Bắt bọn chúng đến đây.”
Khoảng nửa canh giờ sau, dưỡng tử, con dâu và đứa cháu nhỏ của Phí ma ma đều bị bịt mắt giải đến.
Phí ma ma nhìn thấy, không kiềm được xúc động mà hô lớn: “Xuân Phúc, Lai Anh, Thạch Quan Nhi.”