“Đến đi, bổn vương sớm đã thấy ngươi chướng mắt rồi, chút nữa đừng có khóc mà cầu xin ta tha mạng.” Thượng Quan Cửu U vừa nói vừa đứng dậy, bộ dạng giống như đang muốn cùng Hàn Giang Nguyệt đánh một trận.
Hàn Giang Nguyệt cũng đứng lên, vương vương tương đối, bốn mắt nhìn nhau, phát ra từng luồng tia lửa, mưa gió bão bùng, lấy bọn họ làm trung tâm, nội lực cường đại từ trong phát ra ngoài, khiến cho không khí chuyển động lên từng hồi, khiến cho từng ly rượu trong yến tiệc rung lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hồi hộp, chau mày, nói thầm trong lòng: Cũng chỉ có hai người này dám làm như vậy trước mặt hoàng thượng, đổi lại là người khác e rằng sớm đã bị tan xương nát thịt mà chết, thật hết cách, ai bảo người ta quyền thế thao thiên chứ, ngay cả hoàng đế cũng không dám đắc tội, đây chính là có quyền muốn làm gì cũng được mà!
Hoàng đế trên thượng tọa nhìn thấy hai người này vừa xuất hiện đã như vậy, không kìm được ra mặt giảng hòa, làm bộ giận dữ nói: “Được rồi được rồi, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn cãi nhau giống những đứa con ních, thật sự khiến người ta chê cười.”
Hàn Giang Nguyệt thu lại khí tức đáng sợ của mình, nhìn về phía hoàng đế, mỉm cười chắp tay nói: “Hoàng thượng nói chí phải, thực sự thần không muốn tính toán với tên gà trống đang nổi điên này, nếu hoàng thượng đã có lời, thần cũng không tính toán với hắn nữa.”
Gà trống nổi điên?
Mọi người đều trừng mắt lên, không thể ngờ được, muốn cười lại không dám cười, Mẫn Thân vương này thật sự.... miệng lưỡi thật ác độc mà....
Vu Thức Vy che miệng cười, tên Hàn Giang Nguyệt này càng lúc càng biết nói chuyện rồi đấy, đây chính là làm người ta tức chết mà không cần đền mạng sao?
Lại nhìn sang Thượng Quan Cửu U tức giận đến nỗi xanh cả mặt, cắn răng ngấu nghiến, dù sao hoàng đế cũng đã mở lời, không thể không nể mặt. Mặc dù hắn có quyền khuynh triều dã, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là Nhiếp Chính vương, tuyệt đối không thể ở trước mặt nhiều người như vậy làm trái thánh ý, một chút chừng mực này, Thượng Quan Cửu U hiểu rất rõ.
“Hoàng huynh nói chí phải.” Hắn thu lại toàn thân đang tràn đầy bạo lực của mình, ngồi xuống, cắn răng nghiến lợi nói nhỏ: “Hàn Giang Nguyệt, đợi sau khi tan tiệc chúng ta gặp ở cửa cung.”
Hàn Giang Nguyệt ung dung đong đưa chiếc quạt gấp trong tay, làm một bộ dạng kinh ngạc, nói lớn: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi đích thực là một con gà trống nổi điên sao?”
Một tiếng “Xuy xuy”, trong đám người không biết người nào nhịn không được phát ra tiếng cười, một ánh mắt như lưỡi dao của Thượng Quan Cửu U quét qua, âm thanh đó lập tức biến mất không còn.
“Hàn Giang Nguyệt, đừng tưởng miệng lưỡi ngươi lanh lẹ, là....”
Những lời nói oán hận còn chưa kịp nói ra, liền bị một âm thanh cao vút cắt ngang, “Thụy vương đến, tam vương gia Đột Quyết Ung vương đến, Đột Quyết Thấm Thủy công chúa đến....”
Ba bóng ảnh đã tiến vào, đi trước là tứ hoàng tử đã sớm được phong làm vương Thượng Quan Trị, bởi vì trưởng tử tam hoàng tử ở trong nhà lao, thái tử cũng không ở đây, nên nhiệm vụ đón tiếp sứ giả được giao cho hắn.
Nhìn lướt qua hắn, lại nhìn phía sau hắn ở bên trái, là một tên nam tử hiên ngang mặc một bộ cẩm y vệ màu đen, mi nhãn thần phi, kiếm mi nhập tấn, khuôn mặt tuấn mỹ chỉnh tề như được dao gọt đẽo ra, một đôi mắt sâu lắng tỏa ra phong lợi quang mang, mang theo ánh mắt bạo lực trời sinh của người Đột Quyết, trên đầu hắn thắt bím truyền trống của người Đột Quyết, bay phấp phới ở phía sau, sau khi đi vào ánh mắt liền liếc nhìn ngang dọc, khóe miệng mang theo một nụ cười ẩn ý.
Bên phải ung dung đi vào một mỹ nhân hồng y, liễu mi hạnh nhãn, môi mọng răng trắng, đẹp tựa đào lý, mặc một chiếc áo bằng lông và váy bằng len, là sự kết hợp giữa hào hùng và kiêu sa. Mái tóc đen được thắt vô số bím nhỏ, buộc lên cao, giữa các bím nhỏ đầy những hạt trân châu lớn, phản chiếu lấp lánh, ý khí to lớn, nhất phái dị vực phong tình.
Ung vương và Thấm Thủy công chúa...
Ba người dừng bước, liền nghe thấy tứ hoàng tử nói: “Phụ hoàng, nhi thần đón tiếp sứ giả Đột Quyết đến rồi.”
Trên mặt hoàng đế lộ một nụ cười ẩn ý: “Vất vả rồi, ngồi đi.”
“Vâng, phụ hoàng.” Tứ hoàng tử đi đến chỗ trống trước ngũ hoàng tử ngồi xuống, liền nhìn về phía trung tâm điện.
Ung vương Hách Liên Thành hướng về phía hoàng đế hành lễ của Đột Quyết, cúi mặt phục tùng nói: “Bái kiến hoàng đế bệ hạ, tiểu vương đại diện Thiên Khả Hãn đến thăm Đại Vân, Chúc Đại Vân Triều mưa thuận gió hòa, trường thịnh mãi mãi.”
Thấm Thủy công chúa ở bên cạnh cũng đưa thành quyền, đưa lên vai, hành lễ, “Chúc Đại Vân Triều mưa thuận gió hòa, trường thịnh mãi mãi.”
Hoàng đế đứng dậy đưa cánh tay lên, cười nói: “Thay trẫm cảm tạ kính ý của Thiên Khả Hàn, sau khi trở về giúp ta gửi lời hỏi thăm Thiên Khả Hàn, mời hai vị ngồi vào chỗ của mình”
Phía dưới Hàn Giang Nguyệt có hai chỗ trống, là để chuẩn bị cho Ung vương và Thấm Thủy công chúa, sau khi hai người vào chỗ ngồi, Hách Liên Thành chắp tay về phía Hàn Giang Nguyệt nói: “Mẫn thân vương điện hạ, đã lâu không gặp.”
Hàn Giang Nguyệt cũng nhà nhạ đáp lễ , “Đã lâu không gặp” nói xong không nhìn hắn nữa, một bộ dạng không muốn giao du tiếp chuyện với hắn.
Hách Liên Thành nháy mắt một cái, mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Nhưng Thấm Thủy công chúa ở phía dưới hắn ánh mắt sáng lên nhìn Hàn Giang Nguyệt, ánh mắt ái mộ không giấu giếm, dùng thanh âm mà chỉ có bản thân nghe thấy âm thầm nói: “Hàn Giang Nguyệt, đã lâu không gặp.”
Đáng tiếc, Hàn Giang Nguyệt không nghe thấy...
Sau một hồi ca múa, rượu cũng đã vơi đi một nửa, chỉ nghe thấy Hách Liên Thành nói: “Bệ hạ, lần này đến thăm, tiểu vương đặc biệt chuẩn bị cho bệ hạ một món lễ vật, mong bệ hạ đừng chê cười.”
Nói xong hắn vỗ vỗ tay, liền thấy mấy người từ ngoài điện đi vào, khiêng theo một chậu hoa đi vào trong.
Loài hoa đó kỳ lạ vô cùng, chỉ mọc được hai lá, có hình dáng như chiếc quạt hương bồ, ở giữa mọc một cành hoa thô như ngón tay, trên đỉnh mọc một bông hoa rất nhiều cánh. Kỳ lạ ở chỗ bông hoa này lại có bảy màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, hơn nữa lại có rất nhiều lớp, màu đỏ ở bên ngoài, màu tím ở trong, ở giữa là nhụy hoa màu đen, như một biểu đồ từng lớp xen kẽ, có thể nói là hoa trong tiên cảnh, rực rỡ sắc màu.
Tất cả mọi người đều phát ra âm thanh ca tụng, kinh ngạc không thôi nhìn chậu hoa này. Đường Thục quý phí nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, loài hoa này thật là đáng quý, thần thiếp cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy loài hoa có bảy màu đó.”
Các phi tần cũng nói theo, luôn miệng nói lạ kỳ, thái hậu cũng nói: “Ai gia cũng vậy.”
Nhìn thấy ánh mắt đều cảm thấy kỳ diệu của mọi người, ánh mắt Hách Liên Thành lóe qua một tia khinh bỉ, nói: “bệ hạ, tên của loài hoa này là dao đài, tương truyền là tiên hoa vương mẫu nương nương nuôi ở dao đài, không cẩn thận lạc vào nhân gian, đủ ba năm mới nở thành bảy màu. Loài hoa này tương thông linh tính, có thể nghe nhạc nhảy múa, ở Đột Quyết ta người dân đều dùng khúc nhạc lại thuần dưỡng loài hoa này, cho nên tiểu vương mới lặn lội ngàn dặm để dâng bảo vật này lên cho bệ hạ. Tiểu vương tin là Đại Vân triều nhân tài tề tụ, nhất định sẽ thuần phục được loài hoa dao đài này.
Hoàng đế vốn dĩ khuôn mặt đang tươi cười nhưng sau khi nghe thấy những lời này liền sững sờ, trong mắt lóe qua một tia không vui, đây là dâng lễ hay sao? Rõ ràng là đang xúc phạm Đại Vân ta mà, nếu như không ai có thể thuần phục, vậy thì có nghĩa là dân chúng của Đại Vân không có năng lực bằng dân chúng của Đột Quyết.
Trên mặt thái hậu và Đường Thục quý phi hiện lên vẻ ngượng ngùng, loài hoa mà người Đột Quyết ngày nào cũng thấy nhưng họ lại chỉ được thấy lần đầu, chẳng phái nói họ không có tầm nhìn hay sao?
ở một góc, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ của Vu Thức Vy lóe qua một tia khinh bỉ, cái gì mà nghe nhạc nhảy múa? Căn bản là không thể xảy ra! Hoa này cũng không phải là hoa dao đài gì, chẳng qua là hoa độc dùng độc khống chế để nở ra mà thôi, từ lúc hoa này được khiêng vào thì nàng đã phát hiện ra rồi.
Nàng ngước mắt nhìn Hàn Giang Nguyệt thần sắc bất động, tầm mắt hai người trong không gian giao thoa lại tách ra, rõ ràng đã hiểu được ý muốn truyền đạt của đối phương, hoa dao đài này chẳng qua chỉ là một cái cớ, lần trước nàng ở trên cung yến thành danh chỉ bằng một khúc nhạc, bây giờ nói cái gì mà có thể nghe nhạc nhảy múa, căn bản là đang nhắm vào nàng mà.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Thức Vy rơi vào người của Thượng Quan Diệp, thấy ánh mắt kỳ lạ của hắn nhìn nàng, đều là ánh mắt tà ác. Vu Thức Vy bị ánh mắt của hắn làm cho ghê tởm, nhanh chóng dời tầm mắt nhìn về phía Vu Vinh Hoa ở cách đó không xa, đối phương đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, ánh mắt đó dường như đang muốn nói, Vu Thức Vy, hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Thượng Quan Cửu U cũng nhìn khuôn mặt yên ả như mặt hồ của Vu Thức Vy, ánh mắt toàn là sự giễu cợt, dường như đang đợi xem trò cười của nàng.
Thấy hoàng thượng không trả lời, Thấm Thủy công chúa đột nhiên đứng dậy, nắm quyền nói: “Bệ hạ, tiểu nữ nghe nói Đại Vân triều có một kỳ nữ tử, thổi khúc nhạc có thể thu hút hồ điệp, tiểu nữ nghĩ nếu đã có thể thu hút hồ điệp, tất nhiên là có thể thuần phục được loài hoa này, không biết kỳ nữ tử đó có ở đây không?” Nghe những lời này, ánh mắt của mọi người lại dồn về phía Vu Thức Vy, kỳ nữ tử thổi nhạc có thể thu hút hồ điệp không phải cô ta sao, ngoài cô ta ra thì còn có ai nữa?
Hoàng đế cũng nhìn về phía Vu Thức Vy, Đại Vân triều ta quả thật là có kỳ nữ thổi nhạc có thể thu hút hồ điệp, trẫm tin rằng trên thế gian này không thể tìm được ra người thứ hai, nhị nha đầu Vu gia, ngươi lên đây.”