Vu Thức Vy bị dáng vẻ vô lại của y khiến cho cạn lời. Nàng nhẹ nhàng cởi y phục của hắn ra, nhìn thấy vết thương trên người hắn đều bị quấn băng chằng chịt, liền vạch một vết thương ra nhìn một chút. Nhìn thấy vết thương không có dấu hiệu tái phát liền nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nàng rời khỏi người hắn, chỉnh sửa lại xiêm y hỗn độn của mình, dịu dàng nói: “Một lát nữa ta có việc phải đi ra ngoài, huynh trở về dưỡng thương cho thật tốt đi.”
Hàn Giang Nguyệt cũng đã sửa snag lại quần áo của mình, nghe những lời đó của nàng liền có chút nghi hoặc: “Muội định đi đâu? Ta đi cùng muội.”
“Ta muốn đi đến Ninh Quốc Công phủ...” Vu Thức Vy chột dạ, cảnh giác. Thực ra nàng muốn tận mắt thấy từng người từng người của Đường gia rơi đầu xuống đất. Nếu như để y đi cùng, sau khi y biết chuyện nhất định sẽ trừng phạt Lộc Nguyệt, mặc dù sớm muộn gì y cũng biết, nhưng tốt xấu gì cũng phải đợi thương thế của Lộc Nguyệt và y khỏi hẳn rồi nói tiếp.
Lúc này, Tiểu Ninh chân nam đá chân chiêu tiến vào, sắc mặt lo lắng: “Tiểu thư, bộ hình truyền tin tức đến, Đường Mẫn Nhi...Đường Mẫn Nhi và Vu Nhậm Hoằng mất tích rồi...”
Cái gì?
Vu Thức Vy vội vã đứng dậy, sắc mặt bỗng chốc trở nên âm lãnh: “Khi nào liền không thấy nữa? Những người khác của Đường gia thì sao?”
“Hồi tiểu thư, chỉ có hai người bọn họ mất tích, Hình bộ đã phát lệnh truy nã. Chúng ta có nên tìm hay không...?”
“Nếu như Hình bộ đã phái người đi tìm, vậy chúng ta án binh bất động đi, không nên tại lúc này bại lộ lực lượng của chúng ta.”
Hàn Giang Nguyệt mơ hồ nghe ra có điều gì đó không thích hợp, y nắm lấy tay của Vu Thức Vy: “Vy nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trực giác nói cho hắn, tuyệt đối có chuyện, Cẩm Thư và Lộc Nguyệt hai người họ đang giấu hắn điều gì đó, hai tên khốn kiếp...
Vu Thức Vy biết không thể che giấu nổi, nàng thẳng thắn nói: “Đường Sùng Diễn tại cung yến đem đến một tổ ong sát nhân, giá họa cho ta. Ta liền dùng một ít thủ đoạn hiểm độc ép hắn phải ra đầu thú...”
Ty rằng nàng đã nói qua nhưng vẫn khiến cho Hàn Giang Nguyệt trợn trừng mắt, trái tim co thắt lại, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lộc Nguyệt lại dám che giấu hắn, hắn nghiễm nhiên lại không có mặt ở bên cạnh nàng lúc đó...Đột nhiên, Hàn Giang Nguyệt túm lấy Vu Thức Vy đến trước mặt nàng, hai tay cẩn thận khẽ vuốt cơ thể nàng, cánh tay tuần tiễu tứ phía, âm thanh run rẩy nói: “Muội không bị thương, không bị ong sát nhân châm đó chứ?”
Động tác này khiến người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng lỗ mãng, nhưng chỉ có Vu Thức Vy đứng gần y mới biết lúc này trong lòng y lúc này sợ hãi đến mức nào. Nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay y đặt trên người nàng run lên kịch liệt. Y rốt cuộc quan tâm nàng đến mức nào?
Vu Thức Vy đè cánh tay của hắn, cười nhẹ: “Ta không sao, huynh quên rằng ta biết y thuật sao. Vừa rồi ta nói muốn ra ngoài, thực ra là muốn tận mắt chứng kiến người của Đường gia rơi đầu xuống đất, nhưng hiện tại e rằng hậu họa khó lường...”
Sự dịu dàng nơi đáy mắt Hàn Giang Nguyệt nhất thời tiêu tan hết
Vu Thức Vy nắm chặt lấy tay y, bình tĩnh nói: “Không cần phải đi tìm đâu, bọn họ nếu đã thoát được, vậy thì nhất định không để người khác tìm ra, hoàng thượng vốn dĩ kiêng dè quyền thế của huynh, cho nên lúc này huynh không nên để lộ ra tài năng của mình.”
Hàn Giang Nguyệt nhìn thấy trong đáy mắt nàng một tia lo lắng không giả dối, sự nóng nảy trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại: “Được rồi, ta nghe muội.”
Buổi trưa, Chính Nam môn, toàn bộ mười mấy người của Đường gia đều quỳ ở trên đài chờ đợi giờ khắc đầu của mình bị rơi xuống. Dân chúng trong thành cũng đến xem, pháp trường lúc này chật như nêm cối. Mọi người đều muốn xem những người tội ác tày trời này phải chịu kết cục cuối cùng.
Trên đài hành hình, Đường quốc công tuyệt vọng nhìn lên trời, trên mặt ông ta chảy ra dòng nước mắt hối hận, đáng lẽ ra bọn họ không nên trêu chọc Vu Thức Vy mới đúng.
Ba người con trai của Đường quốc công cũng ủ rũ cúi đầu xuống, hiển nhiên là đã hoàn toàn từ bỏ việc giãy dụa, chờ đợi cái chết của mình.
Đường Sùng Diễn không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, thấy dân chúng phía dưới đang phẫn nộ, bất bình, khóe miệng hắn nhếch lên: “Hoa nhi, dù cho nàng có yêu ta hay không, ta cũng sẽ thà phụ người trong thiên hạ cũng quyết không phụ nàng... Vu Thức Vy, ta tuân thủ lòi hứa hẹn, lấy tính mạng của toàn bộ gia tộc Đường thị trả lại cho ngươi, cũng mong ngươi tuân thủ lời hứa của ngươi, tha cho Hoa Nhi, ta ở dưới cửu tuyền cũng sẽ theo dõi ngươi.”
Đường lão thái quân ra sức giãy dụa, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ không cam lòng, lớn tiếng hô: “Thả ta ra, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng, Đường gia ta bị oan, bị oan uổng mà, là do tiện nhân Vu Thức Vy kia hãm hại Đường gia.....”
Đường Quốc Công phu nhân Cố thị cũng giàn dụa nước mắt nói: “Ngài đừng nói nữa, chúng ta đã cố gắng hết sức cứu Mẫn nhi và Hoàng nhi, chúng nhất định sẽ tự tay giết chết Vu Thức Vy.”
Ba người con dâu của Đường quốc công cũng cúi đầu nức nở, cạnh các nàng là con trai con gái của mình. Nhiều con cháu như thế nhưng lại chỉ cứu một mình Đường Mẫn Nhi, còn có thêm một người bên ngoại là Nhậm Hoằng. Đến giờ các nàng cũng đã tuyệt vọng, thực sự là tuyệt vọng rồi.
Đường lão thái quân không cam lòng khóc lên: “Đường gia ta đường đường là nguyên lão tam triều, không ngờ đến hôm nay lại bị một nha đầu mười lăm tuổi kéo xuống, đáng buồn, thật đáng buồn...”
“Giờ ngọ ba khắc đã đến, hành hình.”
Tiếng hạ lệnh của quan giám sát Lý đại nhân vừa vang lên, lệnh bài chết cũng lập tức rơi xuống đất vang lên “cạch” một tiếng.
Tất cả mọi người đều nín thở, yên tĩnh lại. Đao phủ uống một bát rượu, sau đó phun rượu lên lưỡi đao sáng loáng của mình, đi đến rút tấm thẻ gỗ sau lưng người Đường gia ra.
Tiếng khóc của nữ quyến Đường gia ngày càng to, tiếng hô ngập tràn bi thương: “Chúng ta không muốn chết, chúng ta không muốn chết. Tất cả là do một mình Đường Sùng Diễn làm, tại sao lại bắt chúng ta cũng chết chứ....”
Đường Sùng Diễn xin lỗi nhìn các nàng một cái, trong lòng âm thầm nói: Thực xin lỗi, là ta.... là ta hại mọi người....
“Xoẹt xoẹt...” Âm thanh của mười mấy đao thủ giơ tay chém xuống, mấy chục các đầu đồng loạt rơi xuống trên mặt đất.
Dưới đài vang lên tiếng thét chói tai, thậm chí có người bị dọa sợ tới mức ngất xỉu luôn.
Trên lầu hai quán trà, Vu Thức Vy tận mắt chứng kiến cả nhà Đường gia bị rơi đầu, nàng nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, lặng lẽ đặt chén trà trong tay xuống bàn, trong mắt có vẻ sâu xa, một đời Đường gia vinh hoa, cuối cùng cũng hóa thành tro tàn...
Hàn Giang Nguyệt nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi: “Đừng buồn, cái chết của họ không có bất cứ liên quan nào đến muội.”
Vu Thức Vy cười giễu một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: “Huynh cho rằng ta đang áy náy ư? Chuyện này vốn là do Đường Sùng Diễn tự làm tự chịu, ác giả ác báo mà thôi, là do hắn ta làm liên lụy đến người nhà Đường gia của mình. Lúc hắn đối phó với ta cũng không lưu lại cho Đường gia một con đường sống, tự làm bậy không thể sống, ta có chỗ nào phải áy náy chứ?”
Hàn Giang Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: “Không có thì tốt rồi, dù thế nào đi nữa, ta cũng hi vọng muội được vui vẻ.”
Sống chết của người khác, một chút hắn cũng không quan tâm.
Vu Thức Vy dựa vào lòng hắn, trái tim lạnh như băng lúc này như đã tìm được chỗ dừng chân của nó, dừng lại trong vòng tay ấm áp của hắn. Nếu có thể, nàng thực sự hi vọng đời này nàng cứ luôn ở bên hắn như thế này.
Trong Đoan Vương phủ.
Bên ngoài đang truyền đến tin tức cả nhà Đường gia bị rơi đầu, phía sau, Vu Vinh Hoa lại lặng lẽ bị đưa về Đoan Vương phủ. Lúc bị đưa về, nàng ta giống như người ngốc vậy, thần sắc có vẻ đờ đẫn, trong miệng không ngừng nỉ non: “Có ma, có ma...”
Thượng Quan Diệp chịu đựng cả người bị thương cố gắng đi đến Vinh Hoa các. Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Vu Vinh Hoa, đau lòng ôm lấy nàng ta: “Vinh Hoa, Vinh Hoa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, muội mau nói đi...”
Vu Vinh Hoa giống như không nghe thấy lời nói của hắn, ánh mắt trống rỗng nhìn hắn: “Có ma, nàng là một con ma, ma aaa...”
Nói xong, Vu Vinh Hoa đột nhiên đẩy Thượng Quan Diệp ra, ôm lấy đầu mình hoảng sợ hét lên: “Ngươi là ma, mau đi đi, ngươi đi đi...”
“Vinh Hoa, ta là biểu ca của muội mà, Vinh Hoa, muội đừng dọa ta.”
Vu Vinh Hoa vơ lấy gối đầu liên tục đánh về phía Thượng Quan Diệp, hét to: “Ngươi đi đi, cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, không muốn gặp ngươi nữa.”
Thượng Quan Diệp bị đuổi ra khỏi phòng, sắc mặt vô cùng dữ tợn, tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên, có thể thấy trong lúc này hắn vô cùng tức giận: “Người đâu, còn không mau đi mời đại phu đến. Vu Thức Vy, ngươi cứ chờ đó cho ta.”
Trong Thanh Âm các, sau khi Thấm Thủy công chúa nghe được tin Vu Vinh Hoa bị điên, nàng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: “Vu Vinh Hoa, ngươi hại con của ta bị sẩy, ngươi bị điên là đúng, là đáng đời! Ha ha ha...”
Thẩm Ly Hạ đến thỉnh an đứng ở bên cạnh nghe được tin này, sắc mặt chợt động: “Vương phi nương nương, lúc này Vương gia đang ở Vinh Hoa các, thiếp thân có nên đi hay không? Vừa hay có thể xem thử Vu Vinh Hoa kia có phải thực sự là bị điên rồi không? Nương nương thấy thế nào?”
Thấm Thủy công chúa lạnh lùng cong môi lên: “Đi thôi, đi xem thử tiện nhân kia rốt cuộc là điên thật hay giả điên.”
“Vâng, nương nương.”
Thẩm Ly Hạ ra khỏi Thanh Âm các, vội vàng đi đến Vinh Hoa các. Giờ phút này, Vu Vinh Hoa đang ở trong phòng vừa la hét vừa đập phá lung tung đồ đạc, bộ dáng người lạ chớ lại gần. Đại phu bị ngăn lại ngoài cửa không dám vào, Thượng Quan Diệp cũng đứng ngoài chân tay luống cuống. Khi nhìn thấy Thẩm Ly Hạ đến, hắn như thấy được cứu tinh vậy, vội vàng nói: “Hạo Tuyết, bình thường nàng cũng hay qua lại với Vinh Hoa, nàng mau cùng muội ấy nói chuyện đi, có lẽ có thể trấn an được muội ấy.”