Sau khi Đường Mẫn Nhi bị vứt về phủ quốc công, mình đầy thương tích, cả phủ quốc công như bùng nổ.
Trong chính sảnh, cả ba chi Đường gia đều ở đây, Đường quốc công Đường Hiến Lễ năm nay năm mươi tám, tóc hoa râm, ông phẫn nộ đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phản phản, đúng là phản rồi, một thứ nữ nho nhỏ cũng dám bắt nạt cháu giá của Đường Hiến Lễ ta.”
Đường Tử Nghiệp, binh bộ thượng thư, con trai lớn của Đường quốc công, cũng chính là phụ thân của Đường Mẫn Nhi, đã chạc tuổi, cũng giận dữ nói: “Phụ thân, bây giờ con dẫn người đi bắt nha đầu miệng còn hôi sữa đó về, con muốn lột da của nó.”
Dứt lới, hắn bừng bừng khí thế đi ra ngoài, nhưng Đường quốc công lại quát một tiếng: “Hồ đồ.”
“Lần đó trên yến hội ngươi cũng nhìn thấy rồi, Vu Thức Vy chỉ là một nữ tử nho nhỏ, nhưng đối mặt với sự nguy cơ mà Hách Liên vương gia và Thấm Thuỷ công chúa đưa ra không những không kinh sợ, còn có thể giải quyết gọn gàng như thế, vừa không khiến Đại Vân chúng ta hổ thẹn, cũng không để Đột Quyết phải mất mặt, khiến thái hậu và hoàng thượng đều rất hài lòng, ngươi tưởng rằng nàng ta sẽ nghe ngươi bài bố sao?”
Chi thứ hai Đường Tử Minh, hàn lâm đại học sĩ tán đồng nói: “Người này rất cơ trí, đại ca, huynh đừng làm bừa.”
Chi thứ ba Đường Tử Lộ, là một thương gia cũng nói: “Những băn khoăn của nhị ca và phụ thân không phải không có lí, mặc dù đệ chưa từng thấy Vu Thức Vy, nhưng chỉ việc nàng ta dám đánh Mẫn Nhi nhà chúng ta, đã đủ biết nàng không phải kẻ dễ động vào.”
Dù sao Đường Mẫn Nhi rất có danh tiếng, trong kinh thành không có mấy người dám động vào nàng, ngay cả những công chúa thân phận hơi kém chút thấy nàng cũng phải tránh đi, sợ đắc tội nàng sẽ bị đưa đi hoà thân.
Con trai lớn của Đường Tử Minh, Đường Sùng Việt nghe tam thúc Đường Tử Lộ nói vậy thì tỏ ra coi thường: “Nàng ta cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, ghê gớm được đến đâu chứ, đêm nay con sẽ đi ám sát nàng.”
Con trai lớn của Đường Tử Lộ, Đường Sùng Vi cũng khinh thường nói: “Đúng vậy, đệ đi với biểu ca.”
Đường quốc công đập bàn, ngăn chặn ý nghĩ ngây thơ của hai người này, hừ lạnh một tiếng: “Ám sát? Chỉ sợ các ngươi còn chưa ám sát được nàng, bản thân lại đã đi gặp Diêm vương trước rồi. Nữ tử này có tâm cơ, thủ đoạn lại cao minh tàn nhẫn, chuyện của cô các ngươi Đường Ca Hoành Nhi và đường muội Hoa Nhi e rằng đều có liên quan tới nàng.”
Sau khi nghe xong, những người đang ngồi ở đây đều thay đổi sắc mặt, con thứ Đường Tử Minh không thể tin nói: “Phụ thân, một con nha đầu thối như nàng ta thật sự ghê gớm như thế sao?”
Con út Đường Tử Lộ cũng tỏ ra không tin: “Phụ thân, con không tin một nữ tử nhỏ bé mà cũng có được tâm kế như vậy.”
Con trai trưởng Đường Tử Nghiệp càng thêm không tin, thậm chí thấy thật nực cười nhìn Đường quốc công: “Phụ thân, người là Đường quốc công, cha ruột của quý phi đương triều, lại e ngại một con nhóc miệng còn hôi sữa, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người ta cười phủ Đường quốc công của chúng ta yếu đuối bất tài sao?”
Sắc mặt Đường quốc công đen kịt lại, nổi giận quát: “Hỗn xược, Đường quốc công thì có tác dụng gì, ngay cả Mạc Bắc vương gia nàng còn không sợ, còn sợ một lão già như ta sao? Hơn nữa, các ngươi đừng quên, sau lưng nàng còn có Mẫn quận vương, sau khi yến tịch hôm đó kết thúc, Thấm Thuỷ công chúa đánh nha đầu kia một cái tát, Mẫn quận vương liền đánh gãy một cánh tay của nàng, cả thiên hạ đều biết Mẫn quận vương che chở nàng. Chúng ta động vào nàng, chẳng khác nào tuyên chiến với Mẫn quận vương. Mẫn quận vương nắm trăm vạn đại quân trong tay, ngươi cho rằng một phủ Đường quốc công nho nhỏ là có thể chọc vào được sao?”
Mọi người nghe xong thì trầm mặc…
Lúc này, Đường lão thái quân vừa đi thăm Đường Mẫn Nhi trở lại, hai tỳ nữ đỡ bà tới chính sảnh, nước mắt bà rơi đầy mặt, tức giận phát run, khóc nói: “Giết con tiểu tiện nhân Vu Thức Vy kia cho ta, ta không cần biết, giết ả cho ta, giết ả.”
Tất cả mọi người vội đứng dậy nghênh đón: “Lão thái quân.”
Những ngày qua, bị đả kích mấy lần liên tiếp, chắt trai bị Vu Nhậm Hoằng đánh cho tàn phế, chắt gái bị hoàng thượng ban cho xuất gia, hai cháu gái là quý phi và Đường Thị đều đổ bệnh, khiến bà như muốn sụp đổ, bây giờ chắt gái mà bà thương yêu nhất Đường Mẫn Nhi lại bị đánh thành thế này, bà hận quá. Tất cả đều do Vu Thức Vy, do con tiện nhân này, bà muốn giết ả!
“Hiến Lễ, ta không cần biết là dùng cách gì, hôm nay ta muốn nhìn thấy đầu của con tiểu tiện nhân Vu Thức Vy kia, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt.”
Đường quốc công nghe vậy rất là kinh hoàng, khuyên nói: “Mẫu thân, chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể làm được, nhi tử hứa với người, nhất định sẽ tự tay dâng đầu của Vu Thức Vy tới trước trước mặt người.”
Đường lão thái quân đã tức giận tới mức đánh mất lí trí, không chịu nhượng bộ, ném chén trà vào người Đường quốc công, hét lên: “Ta không cần biết, bây giờ các ngươi mang tiểu tiện nhân đó tới đây cho ta.”
Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi vốn đã muốn ra tay, lại thấy tằng tổ mẫu tức giận như vậy, hai người nhìn nhau, đứng dậy chắp tay: “Tằng tổ mẫu, người chờ ở đây, con và (biểu ca) biểu đệ đi lấy đầu của Vu Thức Vy.”
Dứt lời, hai người hùng hổ cất bước, hai ba bước đã ra khỏi chính sảnh.
Đường quốc công thấy vậy, quát lớn tiếng: “Việt Nhi, Vị Nhi, các ngươi đứng lại cho ta.”
Đường lão thái quân lại nói: “Đứng lại làm gì, để chúng đi, đánh chết còn có bà lão này đỡ cho.”
Đường quốc công nghe xong xém chút nữa ngửa lên trời gào thét, vô cùng giận dữ nói: “Chỉ sợ người không đỡ được thôi, mẫu thân à mẫu thân, hai đứa nó sẽ để xảy ra hoạ lớn đấy… Mấy người các ngươi còn không mau đi ngăn lại?”
Ở bên kia, Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi thúc ngựa tới Vy phủ rất nhanh, không nói lời nào đã đánh hai tên trông cửa, đạp cổng bước vào trong, còn hét lên: “Kẻ nào là tiểu tiện nhân Vu Thức Vy? Còn không mau ra nhận lấy cái chết?”
Vu Văn Thanh trùng hợp vừa mới hạ triều trở lại, thấy hai người này không những tới nhà mình kêu gào mà còn đánh người, ông vô cùng tức giận quát: “Hỗn xược, hai các ngươi gây sự gì ở phủ thái sư?”
Đường Sùng Việt thấy Vu Văn Thanh vừa hạ triều, quần áo quan còn chưa thay, vội chắp tay nói: “Thái sư đại nhân, chúng ta tới tìm Vu Thức Vy, nàng đánh Mẫn Nhi nhà chúng ta, chúng ta tới đòi một lời giải thích.”
Đường Sùng Vi cũng nói cuồng ngạo: “Hừ! Thật nghĩ phủ quốc công chúng ta dễ bắt nạt vậy sao?”
Vu Văn Thanh vốn còn không rõ là chuyện gì, giờ coi như nghe ra một chút, nhưng vẫn không tin cho lắm: “Bổn quan thấy chắc chắn là các ngươi nhầm rồi, nữ nhi của ta chân yếu tay mềm, làm việc cẩn trọng, sao có thể đánh Mẫn Nhi được?”
Ông kiên quyết không tin Vu Thức Vy là loại người không có não như vậy, bởi vì ông đã từng thấy sự trí tuệ của nó, nhưng kì thực ông căn bản không hiểu rõ tâm tư của Vu Thức Vy, cũng không biết cục diện mà Vu Thức Vy bày ra lần này…
Đường Sùng Việt thấy Vu Văn Thanh không cần kiểm chứng đã bảo vệ Vu Thức Vy, trong lòng tức tối vô cùng, giọng nói cũng trở nên không khách khí: “Thái sư nghĩ rằng hai huynh đệ chúng ta nói dối, vu oan cho tiểu tiện nhân Vu Thức Vy kia? Bảo ả ta ra đây, chúng ta muốn đối chất trực tiếp với ả.”
Một vãn bối như Đường Sùng Việt lại dám lên giọng với Vu Văn Thanh, ông đang định quát mắng, lại bị một âm thanh trong như ngọc ngắt lời: “Phụ thân, không cần nói nhiều với họ, bảo bọn họ cút ra phủ thái sư.”
Vừa dứt lời, một bóng hình màu trắng nhẹ nhàng bước tới đứng ở cuối sân, bên cạnh nàng là Điểm Thuý và Hàm Yên, hai người đều bị thương, bộ váy đẫm máu rách nát của Điểm Thuý vẫn chưa thay.
Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi cùng nhìn sang, một nữ tử với thân hình mảnh mai bước tới, ngũ quan trên gương mặt nàng rất đẹp, nhẹ nhàng bước từng bước tới, như bước ra từ một bức tranh cổ, yên tĩnh trầm lặng, như mang theo vầng sáng của ánh trăng mùa thu, nở rộ trong im lặng.
Hai huynh đệ mới đầu đều thấy kinh diễm, lát sau mới phục hồi lại, nhìn nhau rồi trầm mặt xuống.
Ánh mắt kinh diễm của Đường Sùng Việt biến thành phẫn nộ: “Ngươi chính là Vu Thức Vy?”
Trong khi hắn nói chuyện, Vu Thức Vy đã tới trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như phủ một lớp sương lạnh, nàng nhìn Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi, ánh mắt càng thêm băng giá, lạnh lùng nói: “Phụ thân, bảo bọn họ cút ra khỏi phủ thái sư.”
Vu Văn Thanh thấy hơi kinh ngạc: “Tiểu Vy, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngón tay của Vu Thức Vy chỉ vào Điểm Thuý và Tiểu Ninh: “Phụ thân, người nhìn thấy không, nha đầu không có giáo dưỡng Đường Mẫn Nhi kia ngày đầu tiên tới đây đã nhục nhã tỳ nữ của con, đánh tỳ nữ của con bị thương, há miệng ngậm miệng khinh thường con là thứ nữ này thứ nữ nọ, xin hỏi phụ thân, nàng tới Vu phủ là tới để dạy dỗ riêng cho con sao?”
Lúc này Vu Văn Thanh mới hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện, đang định mở lời, Đường Sùng Vi đã nổi giận nói: “Chỉ vì hai tên tiện tỳ, người liền đánh Mẫn Nhi? Vu Thức Vy, ta xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi.”
“Tiện tỳ?”
Vu Thức Vy nhếch lông mày, lạnh lùng nhìn người nói chuyện là Đường Sùng Vi: “Cái gì gọi là tiện tỳ, ta kêu ngươi là tiện nhân ngươi có vui không? Ta đánh ngươi một trận ngươi sẽ vui sao? Tỳ nữ cũng là người, cũng là con dân của hoàng thượng, hoàng thượng yêu dân như con, ngươi dẫm đạp lên con cái của hoàng thượng như thế, ngươi không coi đương kim thánh thượng ra gì đúng không?”