Thẩm Ly Hạ uất ức chỉ vào thuốc bổ trên bàn, nói với Thượng Quan Diệp rằng: “Vương gia, thiếp và vương phi nương nương vừa đúng muốn đến thăm trắc phi tỷ tỷ, nhưng nào ngờ…”
Lời của nàng dứt tại đây, nàng lau đi nước mắt trên mặt, lòng thầm nghĩ: Vu Vinh Hoa, đừng tưởng chỉ có mình ngươi mới biết lau nước mắt, hừm ~
Thượng Quan Diệp nhìn hàng lệ uất ức của Thẩm Ly Hạ, bỗng chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt của hai người tại Vân Hương Lầu, lúc đó nàng mặc trên người bộ xiêm y màu bạc chỉ vàng, một điệu nhảy phi thiên vũ từng kinh diễm hắn, cũng từng kinh diễm tất cả những nam nhân có mặt ở đó, lúc đó nàng đẹp đến tỏa sáng, khiến người khác đắm say.
Nàng đã trao lần đầu quý giá nhất cho hắn, hắn không thể để nàng lưu lạc chốn phong trần, nên đã đưa nàng về trong phủ. Sau khi vào phủ, nàng là người ngoan ngoãn nhất, không tranh sủng không nịnh nọt, bởi vì từ trong cốt cách nàng tỏ ra tự ti, cho rằng mình không sánh bằng Vu Vinh Hoa và Thấm Thủy công chúa, nên chỉ lẳng lặng quan tâm hắn, mỗi ngày đều sai người gửi cho hắn một chén cháo sen do chính tay nàng làm, vương phủ này …rốt cuộc vẫn khiến nàng phải chịu uất ức.
Thương Quan Diệp nghĩ lại bộ dạng đanh đa hung hăng ban nãy của Vu Vinh Hoa, trong mắt lóe lên sự chán ghét, đẩy tay Vu Vinh Hoa ra, không vui nói: “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa, nếu đã không biết điều vậy thuốc bổ này có ăn vào cũng uổng phí, Thấm Thủy, Hạo Tuyết, lát nữa mang về, không cần lo cho ả ta.”
Thấm Thủy giả vờ do dự nói: “Vương gia, như vậy không tốt lắm, người ngoài sẽ tưởng rằng thần thiếp ức hiếp Vinh muội muội đấy.”
Thượng Quan Diệp nhíu mày nói: “Ai đúng ai sai, bổn vương tự biết suy tính.”
Thấm Thủy công chúa định thốt lên lời gì đó rồi lại thôi, cuối cùng thở một hơi dài, bước tới trước mặt Vu Vinh Hoa, tỏ ra bộ dạng của một người đại tỷ dạy dỗ bảo: “Vinh muội muội, vương gia cần người phụ nữ ôn dung hiền thục, mà không phải bộ dạng người đàn bà hung hãn ban nãy của muội, đừng bảo là tỷ không dạy dỗ cho muội, tỷ cáo lui trước đây.”
Nói rồi, Thấm Thủy công chúa đưa mắt nhìn Thẩm Ly Hạ, “Hạo Tuyết, mang thuốc theo, chúng ta đi thăm Hương muội muội nào.”
Thẩm Ly Hạ khẽ cúi người trước Thượng Quan Diệp, khẽ tiếng nói: “Vương gia, thiếp đã làm xong cháo sen, liệu vương gia có nguyện tới thưởng thức chăng?”
Thượng Quan Diệp nghĩ tới món cháo sen tuyệt vị của Thẩm Ly Hạ, hương vị độc đáo khiến hắn động lòng, bèn giơ tay nắm lấy tay của Thẩm Ly Hạ, “Vừa đúng lúc bổn vương chưa dùng bữa sáng, cùng ta đi dùng bữa nào.”
Lúc sắp ra tới cửa, Thượng Quan Diệp quay đầu lại nhìn Thấm Thủy công chúa, nhẹ tiếng nói: “Nàng một mình đi thăm Ngưng Hương đi, tí nữa bổn vương sẽ đi xem nàng ấy.”
Thẩm Thúy công chúa cúi nhẹ người, “Tuân vương gia.”
Thượng Quan Diệp gật đầu, lại nhìn sang Vu Vinh Hoa, ánh mắt sắt lạnh, chán ghét nói: “Vu trắc phi ngôn hành vô trạng, vì sự an toàn của thế tử, hãy giao thế tử tới chỗ vương phi, nhũ mẫu cũng đi theo.”
Cái gì?
Vu Vinh Hoa và Thẩm Thúy công chúa đều trừng to mắt.
Thẩm Thúy công chúa nhanh chóng vui mừng nói: “Thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tân lực chăm sóc tiểu thế tử, vương gia cứ yên tâm.”
Còn Vu Vinh Hoa đã xông tới bên cạnh Thượng Quan Diệp, nắm lấy cánh tay hắn, lớn tiếng quát: “Thượng Quan Diệp, sao ngươi lại giao con của ta cho Thấm Thủy nuôi? Ngươi chia cách mẹ con ta?”
Sắc mặt của Thượng Quan Diệp lạnh băng và nói: “Thấm Thủy là đích mẫu của Châu Nhi, cớ sao không thể? Châu Nhi cần một mẫu thân đoan trang hiền thục, chứ không phải là người đàn bà hung hăng như ngươi, người đâu, đưa Vu trắc phi tới Tĩnh Tâm Đường, cho ả đóng cửa lại suy nghĩ sai lầm của mình.”
Nói xong, Thượng Quan Diệp không thèm nhìn ả ta nữa, theo Thẩm Ly Hạ rời khỏi Vinh Hoa Các.
Thấm Thủy công chúa ngấc cầm lên, cao ngạo nhìn Vu Vinh Hoa, còn nói với nhũ mẫu tại phòng bên: “Nhũ mẫu, thu dọn đồ đạc, theo bổn vương phi đến Thanh Âm Các.”
Sắc mặt của Vu Vinh Hoa tái xanh, hận tới nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cũng trở nên độc ác đáng sợ, “Tiện nhân, các người mà lại dám cướp con trai ta.”
Thấm Thủy công chúa không màng tới ánh mắt giết người của ả, định bước ra ngoài, Vu Vinh Hoa ở phía sau lưng nhìn vào bình sứ thanh hoa đặt bên cạnh, hạ quyết tâm, nâng bình sứ lên và định ném vào đầu của Thấm Thủy công chúa.
Vân La hoảng hốt che miệng lại, “Tiểu thư ~”
Thấm Thủy công chúa phát giác ra sự nguy hiểm ngay sau lưng, liền cúi gập người, nhanh nhẹn tránh khỏi cú tập kích của Vu Vinh Hoa, khiến bình sứ trong tay ả ném thẳng lên khung cửa, văng ra những mảnh vỡ lên khắp sàn.
Thấm Thủy công chúa trở tay cho ả một cái bạt tay, đánh ngã Vu Vinh Hoa xuống dưới đất, sau đó đạp lên khuôn mặt của Vu Vinh Hoa, hung hãn nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi là cái thá gì, mà dám đối đầu với bổn công chúa? Nếu không phải ngươi, hài nhi của ta sao lại mất? Hiện giờ Châu Nhi trở thành con của ta, là do ngươi nợ ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì Châu Nhi cả, ta sẽ nuôi cho thật tốt, để ngươi tận mắt nhìn con trai mình gọi ta là mẫu thân, người đâu, đưa Vu Vinh Hoa tới Tĩnh Tâm Đường, không có mệnh lệnh của bổn vương phi, không được phép thả ra.”
Lúc này nhũ mẫu đã thu dọn hoàn tất, ôm lấy Thượng Quan Châu, theo Thấm Thủy công chúa rời khỏi. Còn Vu Vinh Hoa vẫn vừa khóc vừa hét, bị nhốt vào trong nơi nẻo khuất nhất - Tĩnh Tâm Đường.
Bên trong khuôn viên của Thính Vũ Hiên, Điểm Thúy Tiểu Ninh và Hàm Yên nghe được tin tức do Thanh Hoa phái người gửi tới, đều cười rộ lên, “Hahaha… đáng đời, đáng đời bị ném vào Tĩnh Tâm Đường…”
Vũ Thức Vy đang luyện kiếm, khí thế hùng hồn, hoa đào tung bay như mưa, biến thành tấm màn tuyệt mỹ ngay sau lưng nàng, riêng nàng chính là tiên tử tuyệt trần giữa vũ kiếm đào hoa.
Nghe thấy tin này nàng không hề có phản ứng gì cả, Điểm Thúy đành hỏi: “Tiểu thư, chuyện này nghe hả lòng hả dạ biết bao, sao người không vui sướng vui sướng cùng chúng tôi?”
Ánh mắt lạnh nhạt của Vu Thức Vy liếc nhìn Điểm Thúy, rồi nói: “Ngữ điệu của ngươi chẳng khác gì kẻ lưu manh.”
Điểm Thúy nghe xong mặt đỏ bừng lên, “Ây da tiểu thư, sao người có thể nói người ta như vậy?”
Chiêu thức trên tay Vu Thức Vy chưa dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Đi gửi một tấm thiệp tới Tây Lương Dịch Trạm, ta sẽ mời Trữ Tuyết công chúa đi dạo hồ, ngoài ra, gửi thêm một tấm thiệp nữa cho Thượng Quan Cửu U, hẹn hắn đi luôn.”
“Hả?” Điểm Thúy trợn tròn mắt khó hiểu, “Tiểu thư, sao người đột nhiên hẹn hai người họ?”
Hàm Yên bước tới lấy tay trỏ vào đầu Điểm Thúy, “Bảo ngươi hẹn thì hẹn, đâu ra nhiều câu hỏi vậy?”
Điểm Thúy gãi đầu, “Chẳng qua ta hiếu kỳ đó mà ~”
Vu Thức Vy nhếch môi, “Hẹn chung luôn, ta tiện thể làm mai cho họ.”
Đẩy Trữ Tuyết công chúa cho Thượng Quan Cửu U, sau đó đẩy thêm vài người phụ nữ cho hắn, giống như Thượng Quan Diệp vậy, để lửa hậu viên nhà hắn cháy bùng bùng, để hắn lạc vào trong chốn nữ nhân, xem hắn làm sao còn bày kế mưu tính nàng và Hàn Giang Nguyệt nữa.
Ba nha đầu nghe lời Vu Thức Vy nói, đều ngạc nhiên nhìn nhau, tiểu thư nhà mình quả thật lợi hại, y thuật tài giỏi, thông minh mưu lược, còn biết làm mai, có vẻ như sau này ba người không cần phải lo lắng tìm không được như như ý lang quân rồi … phụt phụt phụt, đang nghĩ tầm xàm gì vậy?
“Tiểu thư, nô tỳ đi đưa thiệp đây, để họ sớm thành một đôi.” Như vậy, Cửu U Vương ấy sẽ không thể tiếp tục quấy rầy tiểu thư nhà mình nữa…
Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Vu Thức Vy bèn lên xe ngựa, tiến tới địa điểm đã hẹn trước – Hồ Nguyệt Nha.
Hôm nay nàng không mặc bộ y phục màu đỏ bắt mắt, mà là mặc một bộ sa y màu xám mây, không thêm phấn son, mặt mộc hướng trời. Mái tóc thanh tơ cũng không búi lên, mà chỉ thắt một bím to lỏng lẻo, trên bím tóc cài một số hoa lụa nhỏ. Cách ăn vận không bắt mắt này, chắc sẽ không cướp đi ánh hào quang của Trữ Tuyết công chúa.
Lúc đi tới hồ Nguyệt Nha, Trữ Tuyết công chúa vẫn chưa đến, Thượng Quan Cửu U cũng chưa đến, Vu Thức Vy bèn thuê một chiếc thuyền to, lên thuyền trước và dừng ở bên bờ chờ hai người họ.
Đợi tầm nửa canh giờ sau, hai người cuối cùng đã đến, hơn nữa còn đến cùng lúc. Vu Thức Vy đứng trên đầu tàu, tươi cười như hoa vẫy tay: “Bên này.”
Thượng Quan Cửu U nhìn Vu Thức Vy, rồi lại nhìn Trữ Tuyết công chúa, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, hắn còn tưởng người đàn bà này cuối cùng đã mở lòng, biết hẹn hắn ra chơi, nhưng đáng chết còn hẹn cả Trữ Tuyết công chúa tới đây là ý gì?
Trữ Tuyết công chúa trông thấy Thượng Quan Cửu Y, lộ vẻ mừng rỡ kinh ngạc, chạy tới bên hắn, mặt đỏ bừng và nói: “Cửu U Vương, chào người.”
Trong lòng Thượng Quan Cửu U đang trợn ngược mắt lên, không muốn đoái hoài tới nàng ta, người đàn bà này hôm qua nhìn thấy hắn trên yến tiệc ở hoàng cung, cặp mắt như muốn dán sát trên người hắn, làm hắn nổi hết cả da gà.
“Công chúa, mời lên thuyền.”
Đến đã đến rồi, hắn phải xem coi người đàn bà chết tiết Vu Thức Vy này muốn giở trò gì.
Sau khi lên thuyền, Vu Thức Vy tỉ mỉ quan sát Trữ Tuyết công chúa, và kinh ngạc nói: “Công chúa bầm sinh khí chất tuyệt trần, bây giờ ăn vận trang điểm lên, càng lộ vẻ chim sa cá lặn, vương gia, người nói đúng không?”