Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44256

Đó là…Vu Thức Vy?

Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Cửu U mập mờ, đáy lòng dứt khoát không tin, đó không phải là Vu Thức Vy, nàng chỉ giả vờ thôi, nhất định là giả vờ!

Nhưng mà… rõ ràng hắn không cảm nhận được hơi thở của nàng, cũng không cảm nhận được nhịp tim của mình, giống như đã ngừng đập cùng với sự yên tĩnh của nơi này vậy.

Các thái y đều kinh ngạc: “Cửu U vương?”

Nhĩ Hậu tự nhường đường cho hắn, còn không quên nhắc nhở hắn: “Vương gia, mấy ngày này thiên hoa đang bùng phát, người vẫn đừng nên lại gần…”

Thượng Quan Cửu U coi như không nghe thấy, từng bước từng bước tới bên cạnh chiếc giường, vén vải trắng lên, đôi mắt dừng lại trên cơ thể người đang nằm bất động trên giường.

Sắc mặt nàng trắng bệch như một cành khô, đôi mắt khép chặt, đôi lông mi dài che phủ hốc mắt, đường viền phác họa giống hệt như tua cờ, tựa như hoa bỉ ngàn héo tàn, tĩnh mịch, lạnh lẽo!

Đầu ngón tay Thượng Quan Cửu u run rẩy thăm dò hơi thở của Vu Thức Vy, tay run lên, rồi rụt trở về.

Trong chớp mắt, mọi âm thanh đều dừng lại!

Nàng chết rồi?

Nàng thật sự đã chết?

Không… không thể nào, nàng thông tuệ như vậy, vẫn còn chưa gỡ cục diện mà hắn bày ra cho nàng, không thể chết như vậy được!

Đáy mắt Thượng Quan Cửu U bốc lên lửa giận, bàn tay to lớn bỗng nhiên vỗ vỗ lên mặt Vu Thức Vy, vỗ vỗ hai lần, nổi giận nói: “Vu Thức Vy, đừng giả vờ nữa, tỉnh lại!”

Nhưng mà, không có bất cứ hồi âm nào, đôi mắt người đó vẫn cứ khép chặt, yên tĩnh như một đóa thủy tiên, hương hoa yếu ớt, theo gió tan đi.

Thượng Quan Cửu U lại vỗ thêm hai lần, giả bộ ghét bỏ: “Vu Thức Vy, nếu như người còn giả vờ, bản vương thật sự sẽ không khách khí đâu.”

“…” Vẫn không có một phản ứng nào, cho dù hắn nói gì đều chỉ là tự mình độc thoại.

Thượng Quan Cửu U rốt cuộc cũng hoảng hốt, ôm lấy Vu Thức Vy, lắc nàng thật mạnh, quát lớn: “Vu Thức Vy, người tỉnh lại cho ta, người đừng giả vờ nữa, nguơi tỉnh lại cho ta, ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ giết sạch những người mà ngươi quan tâm, khiến chúng đều chết không có chỗ chôn thân… ngươi tỉnh lại cho ta…”

Hắn điên loạn gào thét, dáng điệu hận không thể tiêu diệt tất cả. Các thái y nhìn thấy đều run rẩy kinh sợ, Cửu U vương điên rồi, hắn phát điên rồi…

Một thái y liều chết nói: “Cửu U vương, nàng ta đã chết rồi, người đừng đụng vào thi thể của nàng ta.”

Thượng Quan Cửu U hung dữ nhìn về phía các thái y, như mãnh thú thoát khỏi chuồng, đôi mắt sắc bén đáng sợ, từng câu từng chữ phát ra thanh âm như sét: “Thi thể cái gì, nàng chưa chết, nàng chưa chết, các ngươi đều ở đây làm cái gì? Chữa cho ta, ngay lập tức, nếu không ta sẽ băm thành trăm mảnh!”

Các thái y hoảng sợ nhao nhác quỳ xuống, run lẩy bẩy nói: “Cửu U vương, người có băm thây vạn mảnh chúng thần, chúng thần cũng không thể xoay chuyển đất trời được. Vu tiểu thư đã quy thiên, trừ phi Đại La Kim tiên hiện thế, bằng không sẽ không thể khởi tử hoàn sinh à!”

Thượng Quan Cửu U nắm lấy cổ áo của thái y vừa nói, sắc mặt hắc ám, cắn răng nói: “Ta mặc kệ, ta muốn nàng ấy tỉnh lại, tỉnh lại ngay lập tức.”

Nàng tinh thông y thuật, nhất định là đã dùng thuốc gì đó khiến bản thân ở trong trạng thái giả chết, nhất định là như vậy!

Nhưng mà cho dù là giả vờ, hắn cũng không thể nhìn dáng vẻ ngừng thở, tim ngừng đập của nàng!

Hắn sợ, rất sợ…

Khó khăn lắm hắn mới gặp được một nữ nhân khiến tim đập loạn nhịp. Duy nhất chỉ có bên cạnh nàng, hắn mới trở nên sinh động, có hỷ nộ, có ai lạc, mới có cuộc sống của một người bình thường.

Nếu nói trước đây hắn như ở trong địa ngục, vậy thì, ở bên cạnh nàng, chính là thiên đường.

Hắn không muốn lại rơi vào địa ngục, không muốn sống như kẻ vô hồn…

Đúng lúc này, một bóng trắng bước vào trong tẩm điện, còn chưa đợi mọi người thấy rõ là có chuyện gì, đã bay đến trước giường như một ngọn gió, ôm người trên giường vào lòng, không hề nói một lời nào, không có nửa phân dừng lại, ôm lấy nàng rồi bước ra ngoài.

Thượng quan Cửu U chau mày, chặn ngay trước mặt người đó, lạnh lùng đối mặt hắn, trầm giọng nói: “Hàn Giang Nguyệt, bỏ nàng ấy xuống.”

Hàn Giang Nguyệt đang lúc sát khí đầy người, cũng lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cửu U: “Nàng ấy là thê tử của ta, ngươi dựa vào đâu mà ngăn cản ta đưa nàng ấy đi?”


Con ngươi Thượng Quan Cửu U nheo lại, sắc bén nói: “Đây là mưu kế của các ngươi đúng không? Nàng ấy căn bản chỉ là giả chết.”

Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng: “Thái y đều ở đây cả, chẳng lẽ họ không nhìn ra nàng ấy là giả chết hay chết thật sao?”

“Thượng Quan Cửu U, ngươi dốc hết sức chia rẽ ta và Vy nhi, ta cho ngươi biết, không thể nào. Nàng ấy sống là người của ta, chết là ma của ta, ngươi nửa chút cũng đừng hòng tranh giành.”

Sống là người của ta… chết là ma của ta…

Câu nói này, giống như đánh trống cao sơn vậy, ầm ầm mạnh mẽ vang lên trong đầu Thượng Quan Cửu U. Hắn bị khí thế kiên định của Hàn Nguyệt Giang chấn áp mà lùi về sau mấy bước, tất cả những âm thanh đều nghẹn ngay cổ họng, sững sờ nói không ra lời.

Đôi mắt Hàn Giang Nguyệt rủ xuống, nhìn nử tử trong lòng mình. Đáy mắt lóe lên một tia kiên định, Vy nhi, ta đến để đưa nàng rời khỏi nơi này, sẽ không còn ai có thể chia rẽ đôi ta nữa.

“Khoan đã, Hàn Giang Nguyệt, bản vương không phục, rốt cuộc bản vương thua ngươi điểm gì, dựa vào đâu mà nàng ấy lại chọn ngươi?”

Hàn Giang Nguyệt dừng chân, nhìn sắc trời tươi đẹp bên ngoài, hít một hơi thật sâu, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Bởi vì… ta vì nàng nguyện xuống địa ngục, ngươi…vì nàng đã làm được những gì?”

Ngươi… vì nàng đã làm được những gì?

Thượng Quan Cửu U thất thường nhìn những bọt trắng dần dần biến mất, bên tai lúc đó cứ vang mãi câu nói đó, hắn vì nàng làm được những gì?

Đúng vậy, hắn vì nàng mà làm được những gì chứ?

Suy nghĩ kỹ càng, ngoại trừ lợi dụng thì là tính toán, hình như đúng là hắn chưa từng vì nàng mà làm được gì cả.

Hắn đưa nàng ra khỏi địa ngục, nhưng mà hắn giống như từng bước từng bước đẩy nàng vào địa ngục!

Bỗng nhiên trong lúc đó, Thượng Quan Cửu U như phát điên mà chạy ra ngoài, thoáng cái đã biến mất. Các thái y đều thở một hơi thật dài, đúng là có một loại cảm giác sống sót sau đại nạn...

Thượng Quan Diệp vừa tới hoàng cung thì nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt đang đâm đầu đi tới. Sắc mặt y lạnh lùng, ôm một nữ tử áo tơ trắng, một cánh tay lắc lư rủ xuống, khuôn mặt trắng nhợt, hình như đã không còn sức sống trong lòng.

Các cung nữ thái giám dọc đường đều tránh đường, đó là thiên hoa đấy, Mẫn thân vương không cần mạng nữa rồi, dám ôm Vu Thức Vy như thế, quả đúng là cùng sống cùng chết, tình bền hơn vàng...

Thượng Quan Diệp không tin cản ngay trước mặt Hàn Giang Nguyệt, kinh hãi nhìn Vu Thức Vy trong lòng y hỏi: “Nàng ấy sao vậy?”

“Còn có thể sao nữa? Bị các ngươi hại chết rồi, các ngươi hài lòng chưa? Đợi ta cùng nàng minh hôn xong, sẽ là lúc tiễn các ngươi xuống địa ngục!”

Nói rồi Hàn Giang Nguyệt vòng qua người Thượng Quan Diệp, rời khỏi hoàng cung.

Thượng Quan Diệp tim đập loạn nhịp tại chỗ, đứng bất động ở đó giống như pho tượng, chết rồi, thật sự chết rồi?

Đây vốn không phải là chủ ý của hắn, hắn không muốn nàng chết. Hắn cũng không biết Đông Phương Hoàn sẽ nói chuyện sát tinh chi mệnh đổi thành phượng lâm thiên hạ chi mệnh.

Sự việc sao lại ra nông nỗi này?

Đông Phương Hoàn, Đông Phương Hoàn, hắn sẽ không tha cho hắn ta!

Khoan đã, lúc nãy Hàn Giang Nguyệt nói cái gì? Minh hôn?

Hắn muốn minh hôn với Vu Thức Vy?

Phủ Mẫn thân vương.

Phủ Mẫn thân vương treo đầy vải đỏ trắng đan xen. Trong vương phủ, rất nhiều bách tính đang yên tĩnh chờ trên hỷ đường, là dọc đường Hàn Giang Nguyệt mời họ tới để làm chứng cho hôn lễ của y và Vu Thức Vy.

Đại hôn của y và Vy nhi, sao lại không có khách khứa nào được chứ...

“Giờ lành đã tới, tân nhân vào chỗ!”

Theo tiếng hát vang, Hàn Giang Nguyệt mặc hỷ bào đỏ thẫm, ôm Vu Thức Vy cũng mặc hỷ bào trong lòng, hai người cùng nhau bước vào hỷ đường. Trong hỷ đường yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn đôi phu thê âm dương cách biệt, trong lòng càng thêm căm hận hoàng gia, một người đang yên đang lành sao lại chết bất đắc kỳ tử như vậy.

Đúng vậy, hoàng gia tuyên bố ra bên ngoài Vu Thức Vy là chết bất đắc kỳ tử, không nói là bởi vì thiên hoa.

Đây cũng là nguyên nhân mà các bách tính cùng tới, nếu như biết là thiên hoa, chỉ sợ không một ai dám tới!

Nhìn dàn nhạc một bên vẫn chưa thổi, Cẩm Thư đóng cây quạt, giơ tay cười nói: “Mau tấu nhạc lên, đây là ngày đại hỷ của họ, nhanh chóng tấu nhạc. Vương phi nhà chúng ta thích náo nhiệt, sẽ cười rộ lên. Còn các ngươi nữa, bảo các ngươi tới để chúc mừng, sao lại giống như đi phúng điếu vậy. Đều cười cả lên, đợi sau khi chúc mừng xong mỗi người sẽ có hai lượng bạc hồng bao, vui vẻ lên đi.”

Bách tính vừa nghe có hai lượng bạc hồng bao, vội vã kiềm chế đau thương, cười lớn: “Chúc mừng, chức mừng.”

Nhạc khúc cũng tấu lên, vô cùng vui vẻ, một thoáng đã khiến bầu không khí trong hỷ đường náo nhiệt hẳn lên.

Hàn Giang Nguyệt thản nhiên cong môi, đặt Vu Thức Vy xuống, giữ lấy eo nàng, ghé sát bên tai nàng thì thầm: “Vy nhi, nàng từng nói, ngày ta khải hoàn trở về cũng là lúc nàng muốn thành hôn, bây giờ ta đã trở về, chúng ta thành thân được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK