Buổi chiều hôm đó, Vu Thức Vy một thân y phục yên la tử thêu lưu thải phi hoa, búi tóc hồi tâm kề thanh nhã, cài một cặp lông vũ châu thoa, vẫn như ngày thường khuôn mặt hoàn toàn không điểm trang, liền lên xe ngựa đi đến Tiên Khách lầu.
Trong căn phòng ở tại lầu ba của Tiên Khách lầu, Từ Thái Vi sớm đã chờ sẵn ở đó, bồn chồn không yên, cho đến khi Vu Thức Vy xuất hiện trước tầm mắt, càng trở nên thấp thỏm hơn nữa.
Vu Thức Vy đến bên cạnh nàng ta, không nói gì, liền ngồi xuống, tiểu nhị ở phía sau liền hỏi: “Tiểu thư muốn dùng gì?”
“Lên một ấm trà ngon trước đã”
“Có ngay”
Vu Thức Vy mỉm cười nhìn Từ Thái Vi, đưa tay làm một động tác mời: “Từ tỷ tỷ, mời ngồi”
Từ Thái Vi cười một cách gượng ngạo, liền ngồi xuống, trong lòng liên tục thấp thỏm không yên, suy cho cùng thì việc này, cũng là do nàng ta ở phía sau đẩy Thức vy một cái
Trà được đưa lên, Vu Thức Vy giúp Từ Thái Vi châm một tách trà, đưa đến trước mặt nàng ta, sau đó lại châm cho bản thân một tách trà, cầm lên hướng về phía Từ Thái Vi: “Từ tỷ tỷ, uống cạn tách trà này, chúng ta đường ai nấy đi, sinh tử không màng”
Từ Thái Vi sắc mặt bỗng tái đi, thân thể lao đảo, Nàng ta trước khi đến đây đã từng nghĩ Vu Thức Vy sẽ vô cùng nổi giận, sẽ chất vấn nàng ta tại sao lại làm như vậy, thậm chí có thể mắng chửi nàng ta, cùng nàng tuyệt giao, nhưng quả thật không ngờ, Vu Thức Vy quả thật muốn cùng nàng tuyệt giao, hơn nữa còn bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh đến mức khiến Từ Thái Vi phát hoảng.
Từ Thái Vi không chạm đến tách trà, áy náy nhìn về phía Vu Thức Vy: “Thức Vy, xin lỗi, ta…”
Vu Thức Vy lãnh đạm nhìn nàng ta, cười lạnh nói: “Từ tỷ tỷ, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, tỷ không làm gì có lỗi với ta cả, chỉ là con đường chúng ta đi không giống nhau mà thôi.”
Nàng vốn vĩ muốn mượn cơ hội này tác hợp nàng ta cùng Vu Nhậm Hi, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
Nghe được những lời của Vu Thức Vy, trong lòng Từ Thái Vi càng hoang mang hơn nữa, giống như sắp mất đi một vật gì đó vô cùng quan trọng, khiến nàng vội vàng muốn giữ lại, nhưng lại phát giác bản thân chỉ có thể bất lực mà nhìn nó biến mất, hoàn toàn không làm gì được.
Hồi lâu, Từ Thái Vi mỉm cười tự giễu, từ thời khắc bản thân bước chân vào hình bộ đại lao để chỉ tội Vu Nhậm Hi, thì nên biết sẽ có ngày hôm nay.
Đáy mắt Từ Thái Vi hiện lên một tia bi thương, mỉm cười chua chát: “Thức Vi, ngươi không hỏi ta tại sao lại làm vậy sao?”
Vu Thức Vy thở dài, nâng tách trà một hơi uống cạn, đứng dậy: “Bất kể là vì lý do gì, làm chính là làm, không quay trở về được nữa rồi.”
Dứt lời, Vu Thức Vy không chút do dự mà rời khỏi Tiên Khách lầu.
Làm chính là làm, không quay trở về được nữa rồi…. không quay trở về được nữa rồi......
Từ Thái Vi lắp bắp câu nói của Vu Thức Vy, nhìn về bóng lưng của Vu Thức Vy cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại ký ức từ lúc các nàng quen biết nhau, các nàng từng cùng nhau du hồ, từng cùng nhau cưỡi ngựa vùng ngoại ô, từng cùng nhau dạo chơi đào hoa viên, từng cùng nhau cười đùa vui vẻ, bây giờ đã không thể trở về như lúc đó được nữa rồi.
Cứ nghĩ cứ nghĩ, đáy mắt Từ Thái Vi bỗng nhòe đi, nâng ly trà lên một hơi uống cạn, sau đó úp mặt xuống bàn mà nức nở khóc, Thức Vy, ngươi quả thật không muốn biết lý do sao?
Vu Thức Vy sau khi ra khỏi Tiên Khách lầu, liền trực tiếp đi đến Nhiếp Chính Vương phủ
Cửa được rộng mở, Thị vệ đứng sừng sững ở hai bên, không hề động đậy, đợi đến khi Vu Thức Vy bước đến trước mặt, liền chặn nàng ta lại, Vu Thức Vy lãnh đạm nói: “Thông báo cho vương gia các ngươi biết, nói Tĩnh Văn công chúa bái kiến.”
Thị hệ lập tức đi vào thông báo, sau khi trở ra liền cung kính làm một tư thế mời: “Mời công chúa vào trong, Vương gia tại Trầm Hương Tạ chờ người.”
Nhiếp Chính vương phủ này nàng đã từng lưu lại mấy ngày, đối với hoàn cảnh ở đây cũng khá quen thuộc, không lâu sau liền đi đến Trầm Hương Tạ, đây cũng là khuôn viện nàng từng lưu trú khi ẩn nấp tại Nhiếp Chính vương phủ.
Còn chưa vào đến bên trong, liền nghe thấy một tiền đàn truyền đến, như phong vân lưu chuyển, trầm thấp u buồn, mỗi một âm điệu như muốn che dấu đi một sự cô tịch sâu thẵm.
Vu Thức Vy bước chân khẽ dừng, sau liền tiếp tục bước vào trong, bên trong đình viện, Thượng Quan Cửu U một thân hắc y, ngồi trước giá đàn, nhàn hạ mà gãy đàn, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tung một thân hắc y của Thượng Quan Cửu U, mái tóc nhẹ nhàng bay theo gió, vẽ nên một bức tranh “mỹ nam phủ cầm”
Hắn ta giống như không nhìn thấy nàng, hoàn toàn không màng tới xung quanh, vẫn tiếp tục đàn, cho đến khi kết thúc nhạc khúc, đặt cả bàn tay lên dây đàn, nhẹ nhàm khép hờ mắt lại, giống như đang nhấm nháp dư vị của khúc đàn vừa rồi, đôi mi dài khẽ động, khuôn mắt anh tuấn lãnh khốc không có chút biểu cảm nào.
Vu Thức Vy đi đến gần, cách hắn không xa mà ngồi xuống, yên tĩnh lắng nghe hắn đàn, đợi cho đến khi hắn đàn đủ rồi, mở đôi mắt, nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, cuối cùng ngươi cũng đến tìm ta!”
Vu Thức Vy biết hắn biết rõ nàng sẽ đến tìm hắn, cũng không phí lời, liền nói thẳng: “Giao ra Thẩm thị”
Thượng Quan Cửu U đáy mắt hiện lên một tia âm hiểm, lạnh lùng nhếch môi, cũng không vòng vo mà trực tiếp nói: “Gả cho thái tử”
“Không bao giờ” Vu Thức Vy cự tuyệt một cách dứt khoát, không có chút do dự, tiếp tục nói: “Những điều kiện khác, ngươi muốn thế nào cũng được”
“Ồ” Thượng Quan Cửu U đứng dậy đi đến bên Vu Thức Vy, giơ tay nâng cằm của nàng, ánh mắt xấc xược mà nhìn vào mặt nàng, khoan khoái mà thưởng thức từng đường nét trên khuôn mặt nàng: “Không muốn làm thái tử phi, vậy Hoàng hậu thì như thế nào?”
Cái gì?
Đáy mắt Vu Thức Vy thoáng qua vẻ chấn động, nhưng rất nhanh liền tan biến không để lại chút dấu vết, chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng lãnh đạm: “Thượng Quan Cửu U, ngươi muốn mưu cầu giang sơn này?”
Thượng Quan Cửu U nắm chặt tay của Vu Thức Vy, kéo nàng ta đến gần phía mình, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chỉ còn cách một tấc liền chạm vào nhau, không khí giữa hai người phút chốc bỗng trở nên mờ ám, Thượng Quan Cửu U cười một cách nham hiểm: “Nếu đã đoán được rồi, vậy thì bổn vương càng không thể buông tha ngươi được, không làm Thái tử phi, vậy thì làm Hoàng hậu của bổn vương, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đáy mắt Vu Thức Vy không chút biểu cảm, trong lòng lại như nổi lên giông bão, hai chữ “Hoàng hậu” này như một nhát dao cứa vào lòng nàng, kiếp trước nàng phụng nghi thiên hạ, cuối cùng lại rơi vào cảnh phải trở thành nhân trệ, cả một đời uất hận trôi qua trong lãnh cung, vạn kiếp bất phục……
Kiếp này, Thề bất vi hậu(1)!!!!
“Thượng Quan Cửu U, đừng phí lời nữa, tiền tài, mưu lược, ngươi lựa chọn đi”
Nếu hắn muốn nàng phò trợ hắn mưu lược giang sơn này, nàng sẽ phò trợ hắn, ba lần nhân tình, thêm một lần này nữa, đủ khiến nàng toàn tâm toàn ý phò trợ hắn.
Kiếp trước, nếu như không phải Hàn Giang Nguyệt vì nàng đầu quân Thượng Quan Diệp, tấm long bào đó, sao có thể thuộc về Thượng Quan Diệp, sớm đã là vật trong túi của Thượng Quan Cửu U rồi, khiến Thượng Quan Cửu U rơi vào cảnh cử binh đào vong Nhu Nhiên, trở thành một tiểu quốc chi vương.
Kiếp này, Hàn Giang Nguyệt và nàng đều sẽ không phò trợ Thượng Quan Diệp, hoàng vị này, Thượng Quan Cửu U muốn lấy, dễ như trở lòng bàn tay.
Thượng Quan Cửu U khinh thường mà nhìn Vu Thức Vy: “Tiền tài, mưu lược, ta đều có đủ, chỉ còn thiếu một nữ nhân có thể sánh vai cùng ta, đến bên cạnh ta, ngươi có thể không cần chết, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết”
“Vinh hoa phú quý?” Vu Thức Vy đồng dạng dùng ánh mát khinh thường mà nhìn Thượng Quan Cửu U: “Thượng Quan Cửu U, không ngờ rằng trong mắt ngươi ta lại nông cạn đến như vậy, vậy ngươi không cảm thấy hỏi như vậy chỉ là phí lời thôi sao? Nếu ngươi không muốn giao ra Thẩm thị, ta tự có cách để giải quyết việc này!
Cùng lắm, tìm một kẻ chết thay vậy, chỉ là tạo một lần nghiệp mà thôi, dù sao khi chết đi, nàng nhất định cũng sẽ phải xuống địa ngục, cần gì phải lo lắng đúng sai gì nữa chứ!
Dứt lời, Vu Thức Vy rút tay về, bước ra bên ngoài, vừa đi được vài bước, liền nghe được tiếng của Thượng Quan Cửu U: “Ngày mai ta sẽ nộp tấu thư, lập ngươi làm Thái tử phi, nếu ngươi không đáp ứng, Vu Nhậm Hi chắc chắn phải chết!”
Bước chân Vu Thức Vy bỗng nhiên dừng lại, cắn chặt răng nói: “Ngươi cứ thữ đi”
Đêm hôm đó, Vu Thức Vy liền phái người đột nhập Nhiếp Chính vương phủ, không ngoài dự đoán, hoàn toàn tìm không thấy tung tích của Thẩm thị.
Ngày thứ hai, trên triều đình, vô số quan viên nộp tấu chương kiến nghị lập Vu Thức Vy làm thái tử phi, số người còn lại nhiệt tình hưởng ứng, cảm thấy đề nghị này vô cùng chí lý. Chỉ có Hàn Giang Nguyệt đứng ra phản đối, liền nhận được vô số chất vấn, tức đến mức kém chút nữa liền động thủ trên triều. Hoàng thượng bị bá quan bức đến mức không biết phải giải quyết như thế nào, cuối cùng đành chỉ có thể nói một câu: “Việc lập thái tử phi, ngày mai tiếp tục nghị quyết”
Sau khi hạ triều, Hoàng thượng liền gọi Vu Thức Vy vào cung, tại Đông noãn các của Cảnh Hiên viện triệu kiến nàng: “Nhị nha đầu, ngươi đối với việc bá quan kiến nghị lập ngươi làm Thái Tử Phi, thấy thế nào?”
Vu Thức Vy một thân cung trang phi sắc hoa thải ám hoa vân, cung kính hành lễ, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, thần nữ sinh vào tiết Vu lan ngày mười lăm tháng bảy, bát tự xung khắc, không thể nhập hoàng gia”
Hoàng đế có chút phiền não: “Nếu như dùng lý do này để bịt miệng bọn chúng lại, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc sau này tìm như ý lang quân cho ngươi”
(1) Lập lời thề cả đời không làm hoàng hậu