Hoàng đế trong lòng vốn cũng đã là lửa giận ngập trời, lúc này tức thì bị Đường Thục phi khóc đến bách trảo nạo tâm, vừa muốn nói, liền nhìn thấy thái hậu cũng vội vội vàng vàng chạy đến, dáng vẻ không có nửa điểm đoan trang, vội vã nói: "Hoàng đế, ta không tin việc này do Nhị nha đầu làm, nhất định là có nguyên nhân khác."
Vu Văn Thanh cũng xông vào Đức Chính điện, quỳ xuống đất xuất phát tâm gan nói: "Hoàng thượng a, việc này nghi điểm trùng trùng, phải tra rõ a."
Thượng Quan Diệp lạnh lùng liếc nhìn Vu Văn Thanh, nổi giận nói: "Thái sư ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ muốn bao che con gái ngươi? Nàng vung đao chém xuống tay của mẫu phi ta, lúc đó người người đều thấy, còn có cái gì cần tra?"
Vu Văn Thanh bất bình phản bác, "Đoan Vương điện hạ lời nói của một phía, vì sao không nói đến việc Đường Thục phi cầm chủy thủ đâm trúng sau lưng tiểu Vy? Nếu không vì vậy, tiểu Vi sao lại chặt đứt tay của Thục phi nương nương? Hoàng thượng a, tiểu Vy đến hiện tại cũng còn sống chết chưa rõ, không thể chỉ nghe lời nói của Đoan Vương điện hạ, chuyện sát nhân phong hôm qua, cũng không có thể chứng tỏ là do tiểu Vy thổi khúc dẫn tới, có lẽ là do những kẻ có tâm thả ra."
Thượng Quan Diệp sau khi nghe xong mâu sắc trầm xuống, nổi giận nói: "Thái sư đây là ý gì? Chẳng lẽ nói tất cả mọi người đều oan uổng nàng sao? Thái sư lúc đó cũng ở đấy, cũng tận mắt nhìn thấy sát nhân phong đó là vào lúc nàng vội đổi điệu, sau đó liền đột nhiên tới."
"Vậy cũng không thể nói rõ sát nhân phong là do khúc nhạc dẫn tới."
"Thái sư đừng quên lúc đầu Vu Thức Vy thế nhưng đã dẫn hồ điệp đến, có thể dẫn tới sát nhân phong, lại có gì không thể?"
"Ngươi..."
Hai người bên nào cũng cho là mình phải, hung dữ trừng mắt, không ai nhường ai.
Nhưng khi Thái hậu nghe được Đường Thục phi cầm chủy thủ đâm vào Vu Thức Vy, thân thể đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất, không thể tin được nhìn Vu Văn Thanh, thanh âm run rẩy nói: "Vu Văn Thanh, ngươi nói rõ ràng, Nhị nha đầu nàng... Nàng bị thương ư?"
Vu Văn Thanh lập tức chỉ vào Thục phi nói: "Hồi thái hậu, là Thục Phi nương nương, cầm chủy thủ đâm vào sau lưng tiểu Vy, Tiểu Vy mới vung đao chặt đứt tay bà ta."
Vừa dứt lời, thái hậu liền vọt tới trước mặt của Đường Thục phi , mặc kệ nàng có phải hay không mất đi cánh tay, một bạt tai liền đánh lên mặt của bà, nổi giận nói: "Đôi tay này đáng bị phế đi."
Đường Thục phi bị tát đến mông muội, sau khi bình tâm trở lại liền đứng lên căm tức nhìn thái hậu, lạnh lùng nói: "Thái hậu, ngài có thể thiên vị Vu Thức Vy, thế nhưng nàng dẫn tới sát nhân phong đây là sự thật, mặc kệ nàng có lẽ là vô tình, nhưng đều không thay đổi được sự thật việc những đại thần mệnh phụ chết thảm kia ."
Thái hậu bị lời của nàng dồn ép lui về phía sau mấy bước, nét mặt già nua soát một cái liền trắng bệch, sau đó nhìn về phía hoàng đế, giậm chân vội la lên: "Ai gia mặc kệ, nếu các ngươi dám đổ oan Nhị nha đầu, ai gia sẽ liều mạng với các ngươi."
Dứt lời, thái hậu tức giận rời khỏi.
Đường Thục phi ngơ ngác nhìn thân ảnh rời đi của thái hậu, khiếp sợ dáng vẻ cố liều mạng bảo vệ Vu Thức Vy của bà lúc nãy, bộ dáng kia, làm cho người khác một chút cũng không dám hoài nghi nếu là Vu Thức Vy xảy ra chuyện gì, bà thật sự có thể làm ra chuyện gì đó.
Hoàng đế cũng chấn kinh rồi, hắn biết thái hậu thích Vu Thức Vy thông minh, nhưng không ngờ tới tình cảm đối với nàng lại sâu đậm như vậy, sâu đến mức dù liều mạng cũng muốn bảo vệ nàng.
Rốt cuộc... Rốt cuộc vì sao thái hậu lại đối với Vu Thức Vy thương yêu như vậy, hoàng đế đột nhiên phát giác mình cũng không tin, không tin nàng lại ngu xuẩn như vậy, dẫn sát nhân phong tới giết nhiều người như vậy...
Vu Văn Thanh thấy thái hậu bảo vệ Vu Thức Vy như vậy , tâm cũng càng có thêm tự tin, biết lần này bản thân đã đứng đúng lập trường.
Đứa nhị nữ nhi này có thái hậu làm chỗ dựa vững chắc, có Mẫn thân vương thành tâm quý mến, đồng nghĩa với việc có được quyền lực của nửa giang sơn Đại Vân triều, mà Đường gia, hiện tại không lớn mạnh bằng lúc trước, Thượng Quan Diệp được phong làm Đoan vương, dời đến Nam thành, thế lực trong tay cũng bắt đầu trở nên yếu kém, không ít đều âm thầm đầu binh dưới trướng thái tử Dung Xuyên .
Cho nên cục diện này, cho dù là Đường gia thắng, Nhị nha đầu cũng sẽ bởi vì được thái hậu và Mẫn thân vương che chở mà bình an vô sự, sau đó, chỉ cần khiêu khích từ bên trong, dễ như trở bàn tay là có thể khiến Nhị nha đầu tính kế Đường gia, tựa như lần trước, khiến Đường gia không được sống yên bình.
Ý tưởng này nếu để cho Vu Thức Vy biết được, nhất định lại cảm thấy rất buồn cười, người phụ thân này ích kỷ lương bạc như vậy, bất cứ lúc nào mà không lót đường vì tiền đồ của bản thân, thật không biết là buồn cười, hay là bi ai...
"Hoàng thượng, y theo vi thần thấy, không bằng trước tìm ra tiểu Vy, nghe lời giải thích của nàng, nếu là nàng khai nhận không che giấu, thần không còn lời nào để nói, nếu là có ẩn tình khác, hoàng thượng nhất định phải làm chủ a ~ "
Hoàng đế khoát tay, nội tâm rối thành một đoàn, "Tất cả đi xuống, trẫm đã phái người đi tìm người, đợi khi tìm được mới thẩm tra không muộn."
Vu Văn Thanh cao hô: "Hoàng thượng anh minh."
Dứt lời, cũng vội vàng ra cung, phái ra tất cả mọi người trong thái sư phủ đi tìm Vu Thức Vy, thái tử cũng là tự mình mang người đến các phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành tìm kiếm Vu Thức Vy.
Toàn bộ kinh thành bởi vì chuyện Vu Thức Vy thổi khúc dẫn sát nhân phong đến mà trở nên phập phồng lo sợ, người người cảm thấy bất an.
Trong Đoan vương phủ, Thấm Thủy công chúa ngồi trong hoa đình, đang ăn nho lạnh mà tỳ nữ dâng lên, sau khi nghe được tỳ nữ bên ngoài báo liên quan lời đồn truyền nhau về Vu Thức Vy, gương mặt vui vẻ hả lòng hả dạ, "Vu Thức Vy, lần này, không còn nghi ngờ nào ngươi ắt hẳn phải chết."
Sau lưng nàng, Vu Vinh Hoa đáy mắt cũng là một vẻ âm thầm sảng khoái, lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm đã lâu không xuất hiện, tiện nhân, ngươi đúng là vẫn đấu không lại ta.
Bên cạnh ả, Thẩm Ly Hạ cúi thấp đầu, đáy mắt một mảng lo âu, trong lòng càng âm thầm lo lắng, lời đồn thật sự rất đáng sợ, nàng thực sự rất lo lắng Vu Thức Vy có phải thật sự đã xảy ra chuyện.
Thấm Thủy công chúa mãi ăn, như là mới nhớ tới sau lưng còn có hai người đang đứng đó, vẫy vẫy tay nói: "Đừng đứng đó, tất cả ngồi xuống đi, hôm nay bổn vương phi cao hứng, Đàn Hương, đi lấy thêm chút nho lạnh, thưởng cho Vinh di nương và Tuyết di nương, để cho họ cũng nếm thử."
Đàn Hương lĩnh mệnh liền đi xuống, không bao lâu bưng hai mâm nho lạnh đến, đặt ở trước mặt của Vu Vinh Hoa và Trầm Ly Hạ.
Vu Vinh Hoa khinh thường nhìn thoáng qua nho lạnh trước mặt, xem nàng là mèo con chó con sao? Nói thưởng thì thưởng, nàng mới không cần.
Trầm Ly Hạ nhìn thoáng qua nho lạnh, cũng là đầy bụng khinh khi, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, như là chưa thấy qua thế giới bên ngoài vậy, cầm lấy một trái ăn, lại còn khen ngợi: "Nho này quả nhiên ăn rất ngon, Vương gia quả nhiên là thương Vương phi nhất, Vinh muội muội, muội cũng nếm thử, ngon thật đấy."
Vu Vinh Hoa sắc mặt trở nên ảm đạm, Tuyết di nương này, thế nào giống như một kẻ lỗ mãng vậy, ít nói một câu sẽ chết sao?
"Cảm tạ ý tốt của Vương phi, nhưng mà tiện thiếp sáng nay thức dậy muộn, bữa sáng cũng ăn muộn, cho nên hiện tại ăn không vô."
Trầm Ly Hạ vừa nghe, như là vừa mới nhớ ra, "Đúng rồi, đêm qua Vương gia đêm đã ở lại ở phòng Vinh muội muội, thế nào muội muội, Vương gia người có phải rất uy phong a..."
Nói tới cuối cùng, Trầm Ly Hạ cầm khăn che mặt lại, nở nụ cười ám muội.
Thấm Thủy công chúa mâu sắc hơi cứng đờ, nhìn thoáng qua vẻ mặt đơn thuần không tâm cơ của Trầm Ly Hạ, lại liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Vu Vinh Hoa, đáy lòng hiện lên một tia sát khí, Vu Vinh Hoa chết tiệt, từ sau khi nàng vào phủ, Thượng Quan Diệp liền hàng đêm ngủ lại ở trong phòng ả ta, mặc dù mình cũng không thích Thượng Quan Diệp, nhưng tốt xấu gì cũng là phu quân của nàng, mỗi ngày đều nằm trên người nữ nhân khác, đổi là người khác cũng sẽ không dễ chịu.
"Đúng thế, Vương gia chắc là khiến muội muội thỏa mãn không ít chứ, xem gương mặt nhỏ nhắn của muội muội mềm mại hồng nhuận như vậy thì đã hiểu, Đàn Hương a, Vinh di nương hầu hạ Vương gia đã vất vả rồi, phân phó xuống, từ hôm nay, mỗi ngày phải chưng cháo tổ yến cho Vinh di nương."
Trầm Ly Hạ cúi đầu nở nụ cười, chọc chọc cánh tay Vu Vinh Hoa, ám muội nói: "Vương phi nương nương đây là thương yêu muội muội đó, nếu tiếp tục thế này, muội muội nhất định là người đầu tiên trong ba chúng ta mang thai trước, đến lúc đó cũng đừng quên cảm tạ Vương phi nương nương đã chiếu cố."
Thấm Thủy công chúa nghe xong khóe mắt giật một cái, đúng vậy, nàng thế nào quên mất điều này, Vu Vinh Hoa mỗi ngày nhận sủng, không chừng có thai đầu tiên, đến lúc đó nếu sinh hạ trưởng tử...
Mơ tưởng, đích trưởng tử phải là nàng Vương phi này sinh hạ, ả ta chỉ là một thiếp thất đừng mơ tưởng vượt qua nàng.
Lại liếc nhìn Vu Vinh Hoa đáy mắt âm thầm đắc ý , Thấm Thủy công chúa trong lòng đã có tính toán, Trầm Ly Hạ trong dư quang liếc thấy sự toan tính trong đáy mắt của Thấm Thủy công chúa, khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên, sau đó đứng dậy cười đùa nói: "Vương phi nương nương, tiện thiếp có thói quen ngủ trưa, liền quy an trước."
Thấm Thủy công chúa khoát tay áo, mạn bất kinh tâm nói: "Ừ, đi đi."
Dù sao cũng là kẻ không có tâm cơ, ỷ vào khuôn mặt đẹp mới vào được phủ, bất thỏa mãn mới đáng sợ, nhưng là Vu Vinh Hoa, hừ, đừng mơ tưởng vượt qua nàng Vương phi này.
"Đàn Hương, ngươi đi lấy cho bổn công chúa một chén canh ô mai, việc lột vỏ nho này hãy giảo lại cho Vinh di nương đi."
Đàn Hương trào phúng cười, "Vâng, Vương phi nương nương, Vinh di nương, vậy người làm đi nhé."
Trong tay Vu Vinh Hoa bị Đàn Hương nhét vào một trái nho lạnh, chưa đợi nàng lên tiếng, Đàn Hương liền đi, nhìn Thấm Thủy công chúa đang chờ nàng lột vỏ nho, Vu Vinh Hoa âm thầm cắn răng, lột vỏ một trái cho nàng ta, "Vương phi mời dùng."
Thấm Thủy công chúa sau khi ăn xong, lại đưa cho nàng ta một trái, cười đến xinh đẹp, "Lột nữa."