Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44143

Sau khi hạ triều, Vu Văn Thanh liền được gia đinh báo chuyện tân phu nhân đánh Tứ di nương Triệu thị, việc Triệu thị giận dữ đi tìm đại phu nhân La thị đại náo không có kết quả gì, lập tức liền trở về Quan Cảnh viên cùng đấu chọi với tân phu nhân.

Sau khi Vu Văn Thanh biết rõ sự tình, vội vàng gấp gáp đi đến Quan Cảnh viên, chưa vào tới cửa, liền nghe thấy âm thanh chói tai của Triệu thị truyền tới, “ngươi đồ nha đầu thối miệng còn hôi sữa này, ngươi là cái thứ gì chứ? Đổ oan cho con trai ta, bây giờ còn có mặt mũi gả tới Thái Sư phủ!”

“Triệu thị, ngươi chẳng qua chỉ là một di nương, lại dám phạm thượng ức hiếp bề trên như thế, xem ra trận đòn vừa nãy đối với ngươi chỉ là gãi ngứa thôi phải không, căn bản không có tác dụng khiến ngươi vì chịu thiệt mà biết điều khôn lên chút nào, người đâu, trói Triệu thị lại, áp giải tới nhà thờ tổ tông, đi tạ lỗi với tổ tông!”

“Vâng, phu nhân.”

“Các ngươi làm cái gì? Tha ta ra, thả ta ra, con nha đầu thối, người hãy đợi đấy, ngươi chờ......lão gia? Ai da, lão gia, cuối cùng người cũng về rồi, con nhà đầu thối này vừa lên chức đã diệt dân à, đánh thần thiếp bong cả da rách cả thịt à, lão gia người phải làm chủ giúp thần thiếp à......”

Vu Văn Thanh nhìn Triệu thị tóc tai lộn xộn, trông như một tên điên, không có chút nghi lễ phép tắc gì, đầu lông mày cau lại, trong mắt đầy vẻ bất mãn không vui, tức giận nói: “đủ rồi, ồn cái gì mà ồn? Đi về, đừng ở đây mà làm mất mặt trước người khác~”

Triệu thị thấy Vu Văn Thanh không giúp bà thì thôi, lại còn nổi cáu với bà, lại nhìn vẻ mặt khiêu khích chế giễu của Chu Lâm Huyên, bỗng dưng tức điên lên, cãi lại nói: “lão gia, rõ ràng là ả ta bới lông tìm vết, cố tình tìm điểm yếu của thần thiếp, người sao lại chỉ mắng ta? Ta không phục!”

Vu Văn Thanh giơ tay cho bà ta một bạt tai, “đủ rồi Triệu thị, đưa bà ta về phòng, cấm túc 10 ngày.”

“Cấm túc mười ngày?” Triệu thị tức đến mức mặt đen lại, kêu gào nói: “dựa vào cái gì chứ lão gia, ta không phục!”

Rõ ràng con trai bà là đích tử, vậy tại sao thăng chức cho La thị, chứ không phải bà ta? Bà ta phải là đại phu nhân mới đúng, Chu Lâm Huyên chết tiệt, La thị chết tiệt, cướp đi ngôi vị đại phu nhân của bà ta, Vu Thức Vy chết tiệt, không ngờ chỉ giúp La thị, tất cả đều đáng chết!

Vu Văn Thanh tức giận nhìn bà ta một cái, ghê tởm nói: “lôi xuống!”

Âm thanh gào thét không cam tâm bé dần, cuối cùng mất tích bặt âm, Vu Văn Thanh lúc này mới quay về phía Chu Lâm Huyên, ánh mắt có chút áy náy, đôi tay không biết phải để đâu.

Mặc dù đêm qua cũng đã động phòng, kết thành phu thê, nhưng trước đêm hôm qua, ông và nàng ta chỉ là người xa lạ.

Lần trước đi xét án ở Chu gia, còn chưa nhìn kĩ nàng ta, đã bị Tiểu Vy phạt tát mồm, mặt bị đánh đến dạng không nhìn ra bộ dạng bình thường, đêm qua trong phòng Phù Dung, cũng chưa nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại, không ngờ nàng ta đẹp tới vậy, gương mặt đẹp tựa đào lí, như ánh sáng nắng ấm, đứng một chỗ cùng nàng ta, ông bỗng thấy mình trẻ ra vào tuổi.

“Phu nhân, Triệu thị hống hách ngang ngược, nàng đừng để bụng.”

Chu Lâm Huyên thẹn thùng cười, mắt như nước thu, “lão gia người nói đùa rồi, sao ta có thể để bụng được chứ.”

Nói xong Chu Lâm Huyên vòng ôm tay Vu Văn Thanh, đi lên gác, dịu dàng nói: “lão gia, ta có làm một bàn thức ăn, không biết có hợp khẩu vị của lão gia hay không.”

Vu Văn Thanh có chút kinh ngạc, “nàng tự mình vào bếp?”

“Tất nhiên rồi, vì phu quân tự mình xuống bếp, là vinh hạnh của thần thiếp.”

Hai người vừa nói vừa đi lên lầu.

Dưới gốc cây từ đằng xa, Vu Thức Vy mắt nhìn Vu Văn Thanh và Chu Lâm Huyên đi vào phòng, trong mắt lướt qua chút nực cười, nói với La thị ở bên cạnh: “ngươi đoán xem vì sao Chu Lâm Huyên nhất quyết phải gả cho Vu Văn Thanh.”

La thị suy nghĩ nói: “có lẽ là bởi vì Vu Văn Thanh có địa vị quyền thế.”

“Địa vị quyền thế?” Vu Thức Vy cười lạnh một cái, “hơ hơ~các hoàng tử vương gia quyền thế địa vị còn cao hơn Vu Văn Thanh, tại sao Chu Lâm Huyên không gả cho bọn họ? Chu Lâm Huyên đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại là đích thứ nữ của phủ Trấn Quốc Công, đại tỷ gả cho Tứ Vương gia thăng cấp bậc, có thể nói muốn thân phận có thân phận, muốn nhan sắc có nhan sắc, thừa sức gả cho các vương tôn công tử, nhưng lại cứ muốn gả cho lão già Vu Văn Thanh này!”

La thị hơi cau mày liễu lên, hỏi lại: “có thể là nàng ta thích lão nam nhân thì sao?”

"......."Vu Thức Vy câm họng không nói được gì.

Lúc này Hàm Yên vội vàng từ xa tới, ghé vào tai Vu Thức Vy, thần sắc gấp gáp nói vài câu, sắc mặt Vu Thức Vy bỗng thay đổi, sau đó nhìn La thị một cái, nghiêm túc nói: "từ giờ trở đi, không được ra khỏi cửa nữa, mau đi chuẩn bị mua trước những vật dụng cần thiết cho cả phủ!"

La thị nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Vu Thức Vy, trong lòng căng thẳng, có dự cảm không lành, vội vàng hỏi: "có phải là có chuyện gì xảy ra phải không?"

Vu Thức Vy vừa đi vừa lạnh lùng nói: "nội trong ba ngày, kinh thành sẽ bùng phát bệnh dịch, chúng ta phải chuẩn bị trước!"

"Bệnh......bệnh dịch?" lúc La thị phản ứng lại, Vu Thức Vy đã rẽ ngang, biến mất trong tầm mắt của bà.

Hai ngày sau, trong hoàng cung, Lục An sắc mặt phát bạch chạy vội tới điện Cảnh Hiên, không kịp để ý tới nghi lễ phép tắc, chạy tới trước mặt hoàng thượng, mười phần gấp gáp nói: "hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Hoàng thượng đang phê duyệt tấu sớ, đầu cũng không ngẩng lên, không gấp không gáp hỏi một câu, "xảy ra chuyện lớn gì?"

Lục An quỳ dưới đất, gào lớn nói: "hoàng thượng, Đoan Vương phủ phát bệnh dịch rồi à hoàng thượng......"

"Ngươi nói cái gì? bệnh dịch?"

Bút lông trong tay hoàng thượng rơi xuống đất, ngạc nhiên mở to mắt, có chút không phản ứng kịp, phẫn nộ nói: "đang yên đang lành sao lại phát bệnh dịch chứ? việc xảy ra từ khi nào?"

Lục An quỳ rạp trên đất ,run rẩy nói: "nô tài cùng vừa nhận được tin là Đoan Vương phi bị phát bệnh đầu tiên, sau đó lây nhiễm cho nha hoàn bên cạnh, sao đó là tiểu thế tử, hiện giờ cả phủ Đoan Vương đã bị Vương gia niêm phong khóa cửa, không cho người trong phủ ra vào."

Tay hoàng thượng run run, "sáng nay lão Bát còn lên triều mà......"

Bỗng nhiên, bên ngoài chạy tới một thị vệ, lớn giọng nói: "báo ~ hoàng thượng, các khu vực của kinh thành bạo phát bệnh dịch, chính vừa nãy, đã chết hai người, bệnh dịch lan truyền rất nhanh! "

Hoàng thượng đầu tối lại, người loạng choạng một cái, "sao lại tới một cách đột ngột như vậy?"

Sau khi phản ứng lại, hoàng thượng dõng dạc nói: "Lục An, truyền ý chỉ của trẫm, thái y viện lập tức tạo thành một đội nhỏ chuyên đi chữa trị bệnh dịch, ra khỏi cung đi cứu chữa bách tính, đúng rồi, còn nữa, lập tức bẩm báo Thái hậu và Hoàng hậu, để họ tra xét xem trong các cung có sự tồn tại của bệnh dịch hay không."

"vâng, hoàng thượng......"

Cung Trường Xuân

Sau khi Diệp hoàng hậu nghe thái giám bẩm báo, cả người kịch ngạc đến "giật nảy" mình một cái, không thể tin tưởng nói: "ngươi nói bệnh dịch từ phủ Đoan vương truyền ra?"

Tiểu thái dám sợ hãi nói: "thưa nương nương, là phủ Đoan vương, là Đoan vương phi bị bệnh dịch trước, sau đó lây sang những người khác trong phủ, tiểu thế tử cũng bị nhiễm bệnh dịch, sốt cao không đỡ, sinh mệnh đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc....... "

Diệp hoàng hậu nghe xong đồng tử co lại, vôi vàng nắm lấy bắp tay tiểu thái giám, vậy Đoan vương phủ Vu trác phi thì sao? Vu trác phi có bị truyền nhiễm không."

Tiểu thái dám bị gương mặt méo mó của Hoàng hậu dọa, thân hình càng run lên bần bật, "thưa hoàng hậu, chưa......nghe nói có việc này......"

Hoàng hậu thầm thở dài một cái, sau đó lại căng thẳng, "ngươi nói tính mạng tiểu thế tử đang nguy kịch sao?"

Tiểu thái giám gật gật đầu, có chút lo lắng nhìn gương mặt méo mó của hoàng hậu, nuốt nước bọt nói: "vâng thưa hoàng hậu nương nương, bệnh tình tiểu thái tử là nghiêm trọng nhất trong phủ, sốt cao không ngừng, liên tục nôn mửa, đã một ngày một đêm không ăn gì, vì không ăn vào được...... "

Hoàng hậu càng nghe càng đau lòng, lớn giọng nói: "còn không mau cho viện trưởng thái y viện đi cứu thế tử?"

"Thưa hoàng hậu nương nương, đã đi rồi."

Trong cung Thúy Vi, Đường thục phi nhận được tin Đoan vương phủ phát bệnh dịch, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mặc cho cung nhân ngăn cản, cũng vẫn muốn xuất cung đi tới Đoan vương phủ.

Liên Chi không màng mọi thứ ôm chặt lấy eo Đường Thục phi, lớn tiếng hét: "nương nương, không được đâu, Đoan vương phủ đang bệnh dịch hoành hành, nếu để cho người đi, phải thế nào mới tốt à......"

Đương thục phi không quan tâm cái gì mà bệnh dịch không bệnh dịch, vùng vẫy hai cánh tay tàn tật cụt bàn tay, lớn giọng nói: "Liên Chi, ngươi mau thả bổn cung ra, bổn cung muốn đi gặp con trai ta, còn Hoa nhi, còn tiểu thế tử.......buông ra......"

Liên Chi sống chết vẫn ôm lấy: "nương nương, người không biết y thuật, cũng không phải thái y, người đi cũng chẳng có tác dụng gì, không giúp được gì đâu."

"Y thuật?"

Đường thục phi ánh mắt sáng lên, "đúng rồi, Vu Thức Vy kia biết y thuật, để nàng ta đi, để nàng ta đi cứu người......"

Liên Chi không kịp phản ứng, Đường thục phi lúc này sao lại nghĩ tới Vu Thức Vy đó, lập tức nói: "nương nương, người hồ đồ rồi, đấy là bệnh dịch, Vu Thức Vy sao có thể đi cứu, nàng ta chẳng lẽ không sợ bệnh dịch lây truyền sang mình sao?"

"Bổn cung không cần biết, nếu tiểu thế tử không cứu được, vậy nàng ta cũng phải bị chôn cùng, giờ bổn cung sẽ tới gặp hoàng thượng!"

"Nương nương, người chờ đã......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK